Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 34: Nhường Vợ Cậu Cho Tôi.



-Này 100 triệu USD là bao nhiêu tiền nhỉ?

Lan Chu nhíu mày tính nhẩm trong miệng. Gia Kỳ bình thản trả lời.

-2 nghìn 300 tỷ.

-Khiếp!

Lan Chu nghe được câu trả lời thì trợn tròn mắt. Rồi nó quay lại nhìn Tư Niên mà kinh ngạc.

-Cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế hả?

-Không phải tớ, mà là Uyển Đình kêu tớ ra giá, tiền cậu ấy trả.

Tư Niên trả lời một cách tự tin rồi lấy tay nâng kính lên một cái. Lan Chu nghe vậy thì mới thở dài, nó cứ tưởng Tư Niên lôi ra được một đống tiền để mua một chiếc nhẫn.

Tuấn Lãng nghe vậy thì anh mới bắt đầu để ý tới Uyển Đình. Cô từ cầu thang bước xuống đi lại chỗ anh. Tuấn Lãng nhíu mày nói.

-Tại sao em lại mua chiếc nhẫn với cái giá đó chứ?

-Em thích thì em mua, với lại hai người cũng đừng gây chiến với nhau một cách lộ liễu như vậy chứ!

Trần Uyển Đình cằn nhằn rồi đi lại chỗ đám bạn. Tuấn Lãng á khẩu không cãi lại được. Anh liếc nhìn lên Vũ Phong, hai con mắt lại liếc nhau chằm chằm như thể cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Một lúc sau, tên đứng bán đấu giá trên kia không hiểu sao lại nhắc đến chiếc nhẫn Uyển Đình đã mua. Hắn kể tất tần tật về lai lịch và nguồn gốc của nó. Quý hiếm đến nỗi ai cũng liếc nhìn Tư Niên, cậu ấy nuốt nước bọt núp sau lưng Uyển Đình. Cô lúc này đang mân mê chiếc nhẫn trên tay.

Cuối cùng hắn ta công bố giá thật của chiếc nhẫn. Đó là hơn 50 tỷ USD, có khi hơn, vậy nên mua chiếc nhẫn với giá 100 triệu là quá sức hời. Uyển Đình cũng bất ngờ, nhưng cô không quan tâm cho lắm. Vì cuối cùng nó cũng thuộc về cô mà không phải là Tuấn Lãng hay Vũ Phong.

-Cái tên khốn khiếp đó sao lại giấu lai lịch của chiếc nhẫn này nhỉ?

Minh Hoàng đứng ở trên ra vẻ phẫn nộ. Cậu cảm thấy tên đang đứng bán đấu giá này không bình thường. Vũ Phong thì liếc nhìn Uyển Đình chằm chằm.

Ở bên dưới, bỗng nhiên mặt đất rung lắc dữ dội, những chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành. Đám người cố gắng giữ thăng bằng để không bị ngã, nó chỉ diễn ra trong 5 giây và ngừng. Và khi tất cả định thần lại… thì cả căn phòng tối om không thấy được một chút ánh sáng.

-Có chuyện gì thế?

Tư Niên là đứa đầu tiên lên tiếng. Lan Chu chới với nói.

-Niên Niên cậu đâu rồi?

-Tay đứa nào thế?

Gia Kỳ muốn hét lên khi nắm vào tay người nào đó.

Uyển Đình bắt đầu cảm thấy rờn rợn vì cô không thích bóng tối một chút nào. Là tối đen như mực, giống như lúc ta nhắm mắt đi ngủ. Không thấy gì ngoài một vùng tối đen sâu hun hút không thấy đường đi lẫn thứ gì khác. Bất thình lình có hai bàn tay cùng lúc nắm vào hai cánh tay của cô.

Uyển Đình suýt thì hét toáng lên nhưng cô đã kịp giữ bình tĩnh sau khi nghe giọng nói của Tuấn Lãng.

-Là anh đây.

-Anh làm em sợ quá!

Uyển Đình nói bằng giọng trách móc. Tuấn Lãng đang đứng bên tay phải của cô. Uyển Đình thở phào. Nhưng chẳng mấy chốc cô lại cảm thấy rợn da gà. Tuấn Lãng đứng ở bên phải, vậy thì bàn tay đang nắm tay bên trái của cô là ai?

Cô cảm giác mình bị kéo qua một bên đưa ra khỏi vòng tay của Tuấn Lãng. Thú thật là Uyển Đình chẳng còn hơi sức đâu mà hét lên.

Cô có nghe thấy tiếng Tuấn Lãng gọi mình ngay bên tai, cô đang đứng ngay đó, nhưng vì bóng tối nên chẳng biết mình cách xa chỗ mọi người bao nhiêu.

Có ai đó đang khoác lấy vai cô. Chưa gì cô đã cảm nhận được mùi hương quen thuộc.

-Làm ơn… đừng có hàng động lén lút như thế nữa được không?

Uyển Đình nói như muốn khóc. Người đó cất giọng nói khàn đặc đầy mùi thuốc lá ghé sát vào tai cô.

-Tôi mà không tới có lẽ cô đã ôm lấy tên kia luôn rồi.

Mặc Vũ Phong nhếch mép cười. Uyển Đình nghiến chặt răng đầy khổ sở. Anh ôm lấy vòng eo của cô mà nói tiếp.

-Suy cho cùng cô vẫn là vợ tôi, hôm nay có cả mẹ cô tham gia bữa tiệc, tốt nhất là đừng để bà ấy nghi ngờ cô có người tình bên ngoài.

Uyển Đình không nói gì. Như vầy cũng tốt, ít nhất thì anh đang xem cô như một người vợ, đây cũng là điều cô thầm ước ao còn gì, mặc dù nó chỉ là giả tạo.

Mất điện khoảng 1 phút. Một số người lấy điện thoại ra soi đèn nên có chút ánh sáng len lỏi. Nhưng kì lạ là phục vụ và cả người bán đấu giá khi nãy biến đi đâu mất. Trong hội trường bây giờ là một đống hỗn loạn.

Lan Chu ôm Gia Kỳ, Gia Kỳ nhắm tịt mắt tưởng đang ôm Tư Niên. Tư Niên lại là đứa can đảm nhất trong cả bọn nên đã xung phong đi kiếm đường ra. Nhưng chưa kịp đi thì điện đã bật.

Tuấn Lãng tròn mắt khi thấy Uyển Đình đang đứng cùng Vũ Phong trong góc. Anh siết hai tay lại, đáng lẽ ra lúc đó anh nên nắm chặt lấy tay cô.

Còn phía Gia Kỳ, khi vừa mở mắt ra thì nó thấy Tư Niên đứng ở bên kia. Còn nó thì đang nắm lấy tay ai thật chặt không rời. Gia Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, là một người mặc áo vest, theo nó suy đoán thì đây là một người đàn ông, và…

-Ôi trời, xin lỗi nhé.

Nó buông tay khi nhìn thấy Minh Hoàng đang đứng đơ như tượng. Mặt đỏ còn hơn gấc. Gia Kỳ tự vỗ vào má mình rồi chạy về chỗ Tư Niên.

Uyển Đình nhìn xung quanh thì phát hiện tên bán đấu giá vẫn đứng nguyên đó. Khác một chút là hắn đang cười nham nhở.

-Và bây giờ, sự kiện bí mật của buổi đấu giá hôm nay chính thức bắt đầu.

Hắn lớn tiếng hô vang với khuôn mặt bặm trợn. Do hắn đã cởi mặt nạ nên nhìn vào khuôn mặt thật thì chẳng ai có tí cảm tình.

-Sự kiện bí mật? Tôi tưởng việc này không bắt buộc chứ!

Một người lên tiếng phàn nàn. Kéo theo đó là đám người không hài lòng với kiểu sự kiện này. Đây là một sự kiện nhỏ, nói đúng thì là trò chơi dành cho đám thượng lưu. Ai muốn thì chơi không thì thôi, họ sẽ về trước. Nhưng năm nay dường như lại không có thông lệ đó.

Lan Chu quay người nhìn ra cửa, nó la lên.

-Tại sao lại khóa cửa chứ?

Cả hội trường bây giờ mới nhận ra bọn họ hoàn toàn bị nhốt hoàn toàn trong tòa nhà to lớn này.

Uyển Đình thì lại thấy có gì đó không ổn. Mọi năm cô chưa bao giờ tham gia sự kiện này, toàn về trước. Nhưng nghe nói trò chơi trong sự kiện không dành cho những kẻ yếu tim, điều này lại khiến cho cô lo lắng gấp bội.

-T…Tôi muốn về nhà, anh có cách nào đó không?

Uyển Đình nhỏ giọng nói với Vũ Phong. Anh liếc nhìn cô không quan tâm. Thật ra khi nãy anh đến đây là vì nhìn từ trên xuống, có kẻ đang lăm le chiếc nhẫn. Đúng lúc đó đèn tắt, hắn đã lấy thành công chiếc nhẫn nhưng trong bóng tối nên Uyển Đình chẳng nhận ra.

Bây giờ chiếc nhẫn đang nằm trong tay anh vì anh đã lấy lại nó. Anh cũng có chút khó hiểu. Nếu lúc đó cứ mặc kệ cô mà đi về thì đâu có phải đứng như thằng ngốc thế này.

-Có một cách đấy.

Anh lạnh lùng nói. Mắt Uyển Đình lập tức sáng lên, trong lòng tuy không có nhiều hi vọng nhưng cô vẫn có chút mừng, cho đến khi nghe cái cách mà Vũ Phong đề ra.

-Chơi xong là được thả ra thôi.

Uyển Đình không quan tâm nữa. Cô nhíu mày nhìn tên đứng trên bục đang giải thích luật chơi.

Trong tòa nhà này bây giờ đang giấu một món đồ kho báu quý giá. Ai tìm thấy và lấy được nó trước là coi như trò chơi kết thúc.

-Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Gia Kỳ đứng chống hông khó hiểu. Luật chơi mà đơn giản như thế thì không phải phong cách của tầng lớp thượng lưu. Ít nhất cũng phải có thứ gì chờ đón bọn họ.

-Đương nhiên là không đơn giản như vậy rồi. Sẽ có nhiều gợi ý được giấu khắp nơi. Trong tòa nhà này có kẻ sát nhân đang rình rập, không phải đùa đâu, là hàng thật đấy, các người có thể chết nếu lơ là dù chỉ một giây. Tôi chỉ nói đến thế thôi, cuộc chơi… bắt đầu!

Nói xong tên bán đấu giá vỗ tay một cái. Hắn rời khỏi bục. Một cánh cửa dẫn vào tòa nhà được mở ra. Hiện giờ có tổng cộng 50 người tham gia trò chơi một cách không tự động. Ai cũng cho rằng chỉ cần kiếm được kho báu là xong, không có gì khó khăn cả.

-Uyển Đình, mau đi thôi.

Gia Kỳ đi lại kéo cô đi cùng. Uyển Đình sợ đến xanh mặt nhưng vẫn phải đi theo.

Vũ Phong đứng đó chán nản. Tuấn Lãng đi lại chỗ anh mà lịch sự nói.

-Anh không tham gia trò chơi sao?

-Tôi không rảnh.

Vũ Phong trả lời cộc lốc. Lúc này Minh Hoàng đi lại nói với anh.

-Nếu cậu không tham gia thì tôi tham gia đấy nhé.

Nói xong chưa kịp để Vũ Phong trả lời thì cậu ta đã chuồn trước. Chỉ còn mỗi Tuấn Lãng và Vũ Phong trong phòng. Hai người đứng dựa vào tường. Mặc kệ Vũ Phong đang xem thường mình thì Tuấn Lãng lên tiếng trước.

-Cậu là chồng của Uyển Đình nhỉ?

-Cô ta nói với cậu như thế à?

Vũ Phong hỏi lại một câu đầy khinh miệt. Tuấn Lãng vẫn giữ nụ cười trên môi mà hỏi tiếp.

-Tôi nghe nói quan hệ của hai người không được tốt.

-Vậy gì liên quan gì đến cậu?

Mặc Vũ Phong bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh chán ghét nụ cười giả tạo này của Tuấn Lãng.

-Nó đúng là không liên quan đến tôi, nhưng Mặc Vũ Phong cậu biết không? Vợ của cậu rất hợp gu tôi đấy, nếu cậu không phiền thì có thể nhường cho tôi được chứ?

Lục Tuấn Lãng mỉm cười tươi hơn nhìn Vũ Phong sau khi nói một câu cực kì thẳng thắn. Nụ cười ấy còn mang một hàm ý sâu xa, nó không hẳn là một nụ cười bình thường, mà là nụ cười khinh khiến người khác rợn tóc gáy.

Vũ Phong nhận ra điều đó, thoạt đầu anh còn thấy nó mang ý khinh anh. Nhưng hình như còn hơn thế nữa. Vũ Phong cởi mặt nạ xuống, Tuấn Lãng cũng thế.

Hai mỹ nam nhìn nhau, nhưng nếu Uyển Đình thấy được cảnh này thì giống như hai con hổ đang lườm nhau giành mồi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...