Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 53: Anh Đưa Em Đi Viện.



Người đàn ông trong xe đã phát hiện ra cô. Cẩn Mai trừng mắt nhìn theo sau, cô ta muốn đuổi theo nhưng bị người đàn ông đó cản lại. Hắn lên tiếng với chất giọng trầm đặc.

-Xem ra có con mèo đang nghe lén chúng ta, anh sẽ đuổi theo.

Nói xong hắn cầm theo một bình xịt hơi cay bước xuống xe đi theo hướng Uyển Đình đã chạy.

Uyển Đình bên này đang chạy bán sống bán chết. Cô liên tục quay đầu nhìn ra sau, trong đám đông cô chẳng thấy gì cả, nhưng trong vô thức cô vẫn cứ chạy, vì cô nghĩ rằng có thể ai đó đang đuổi theo cô.

Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào mà cô lại chạy vào một con ngõ nhỏ. Cô dừng lại, thở hồng hộc, mệt đứt hơi. Cô ngồi sụp xuống nhìn ra ngoài, không có ai cả.

-May mắn thật!

Uyển Đình dựa vào tường. Lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi trên đầu. Cô nuốt nước bọt, nhưng bây giờ cổ họng lại khô không khốc. Cô đứng lên tính rời đi thì một cái bóng to lớn xuất hiện.

Đồng tử cô nở rộng, tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Vì hắt bóng nên cô chẳng thấy rõ mặt hắn ra, cô cảm nhận được điều gì đó là hắn ta không phải là một người tầm thường. Là một người có tiền, nguy hiểm và thêm một chút gì đó thuộc thế giới ngầm.

Cô chầm chậm lùi ra sau, nhân lúc hắn không chú ý cô quay người bỏ chạy. Mặt mếu máo vì quá mệt. Nhưng cuối cùng lại gặp một bức tường chắn ngang. Đây là ngõ cụt.

Chẳng mấy chốc cô đã cảm thấy rợn sóng lưng. Uyển Đình quay người ra phía sau. Cô sợ đến nỗi hai chân run rẩy mà ngồi sụp xuống đất. Người đàn ông đó đến từ lúc nào không biết. Cô gằn giọng nói.

-Không muốn chết thì mau cút khỏi đây đi.

Câu nói đó xem như là Uyển Đình đã dùng hết sự can đảm để thốt ra. Ngay sau đó cô không dám nói gì nữa. Người đàn ông đó ngồi xổm trước mặt cô, Uyển Đình chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt.

Cô cảm thấy mình thật vô dụng, những lúc thế này cô cứ như bị mù vậy, nhìn không rõ, tay chân cũng lạnh cóng không thể cử động.

Cô lấy tay đẩy hắn ra rồi tiếp tục chạy. Đương nhiên chỉ với sức lực của một cô gái như cô thì chẳng thể làm gì được. Hắn nắm lấy tay cô mạnh bạo kéo cô về lại chỗ cũ. Uyển Đình lúc này xem như mất hết hi vọng. Vậy nên cô đã nghĩ rằng trước khi cô chết thì ít nhất cô không thể nhút nhát thế này được. Cô hét lên.

-Anh là ai hả? Tại sao lại muốn bắt tôi?

Người đàn ông ấy không trả lời. Hắn giống như đang nhìn ngắm Uyển Đình một cách say đắm. Uyển Đình nhận ra điều đó. Cô hững hờ cảm nhận bàn tay buốt lạnh của hắn đang vén mái tóc của cô qua mang tai.

Bỗng chốc lúc này ánh trăng xuất hiện dưới đám mây dày đặc. Uyển Đình chớp thời cơ căng mắt ra để nhìn cho rõ dung nhan người này. Nhưng tiếc rằng trước khi cô nhìn được thì đã có luồn hơi cay xè xịt vào mắt cô.

Rất nhiều, hắn xịt rất nhiều. Đến nỗi khi cô nhắm tịt mắt lại rồi hắn vẫn xịt, hắn giống như muốn cô bị mù luôn vậy. Uyển Đình vùng vẫy, miệng cô không ngừng van xin.

-Mau dừng lại đi! Làm ơn!

-Tôi xin lỗi, nhưng tôi làm vậy là vì em.

Cuối cùng hắn cũng dừng lại. Hai tay cô run rẩy che đi đôi mắt, cô cảm thấy mọi thứ tối đen, cô không tài nào mở mắt ra được.

Cô cảm nhận được người đàn ông đó đã rời đi. Vì lúc hắn ở gần cô rất ngột ngạt, khi hắn rời đi thì cô mới hít thở được một chút.

Uyển Đình khó chịu đến tột cùng. Bấu vào tường mà đứng lên, nhưng chẳng nhích nổi nửa bước chân thì đã ngã xuống vì chướng ngại vật. Cô thất vọng ngồi đó khóc nức nở.

Cô mong nước mắt có thể khiến cho mắt cô đỡ cay hơn, nhưng không, nó càng khiến cho mắt cô sưng lên cùng hốc mắt đỏ ửng.

Tuấn Lãng lúc này đi tìm cô. Anh cảm thấy kì lạ vì không thấy cô, cô chỉ mới rời khỏi trường thì không thể nào đi xa đến vậy được. Anh bước đi trên con phố nhỏ, mắt láo liên hi vọng nhìn thấy bóng dáng của cô đâu đây.

Nhưng không, thứ anh thấy chỉ là một con hẻm nhỏ, và có tiếng khóc phát ra từ trong đó. Anh cảm thấy có chuyện không ổn liền chậm rãi bước tới. Con tim anh hẫng một nhịp khi thấy cô gái bé nhỏ của anh đang ngồi đó khóc lóc.

Tuấn Lãng chạy lại, chưa kịp nói gì đã bị cô đẩy ra.

-Là ai đó? Là ai?

Uyển Đình la toáng lên. Bây giờ cô chẳng nhìn thấy gì hết nên đối với cô mọi thứ đều nguy hiểm. Kể cả thứ vừa mới đến gần cô. Tuấn Lãng sững người vài giây, lúc này anh cũng nhận ra mắt cô đang nhắm tịt lại đáng thương vô cùng. Và cô đẩy anh ra là một hành động tự vệ.

-Uyển Đình, là anh đây.

Tuấn Lãng nhẹ nhàng nói. Uyển Đình đang khóc lóc nghe thấy giọng nói của Tuấn Lãng thì cô nín thinh. Cô chậm rãi đưa tay lần mò lên người anh, sờ tay lên mặt anh. Tuấn Lãng nghiêng đầu. Anh bây giờ vừa sợ vừa đau, đến nỗi anh muốn khóc rồi, anh chưa từng khóc trước mặt ai, vậy mà bây giờ vì cô mà anh phải rơi lệ.

-Mau lên, anh đưa em đi viện.

Không để cô nói gì Tuấn Lãng bế cô lên tay. Bên ngoài có sẵn chiếc xe mà Hùng đã chờ sẵn, cậu đã đi theo Tuấn Lãng nãy giờ.

Tại bệnh viện. Bác sĩ bảo rằng mắt cô bị tổn thương nhưng không đến mức nặng. Tuy nhiên, để bảo vệ mắt cô trong thời gian hồi phục thì cô sẽ phải ở lại bệnh viện vài ngày để theo dõi, đồng thời hai mắt cũng sẽ bị băng kín không thấy gì. Điều đó đồng nghĩa Uyển Đình sẽ phải sống như một người mù trong thời gian nằm viện.

-Khốn nạn, quá sức khốn nạn. Hay là tớ cho người đánh lén Cẩn Mai nhé!

Gia Kỳ nói một cách tức giận. Nó tức giận còn hơn lúc Lan Chu giành ăn với nó. Và đương nhiên không chỉ nó mà hai đứa còn lại cũng ngồi rung đùi nghĩ kế xem xử lí Cẩn Mai thế nào. Uyển Đình lúc này mặc đồ bệnh nhân màu trắng có sọc xanh nhạt. Cô không biết tụi bạn đang ngồi đâu nên cô đưa tay chới với.

-Các cậu đang ngồi đâu thế?

-Ở đây này.

Lan Chu kéo tay cô đặt lên đầu nó. Uyển Đình thấy vậy thì cười thích thú xoa đầu Lan Chu. Đám bạn liếc xéo cô một cái, Tư Niên gằn giọng.

-Suýt chết đến nơi mà còn cười được, tớ nể cậu thật đấy!

-Tớ không sao mà, vẫn chưa chết.

Uyển Đình nói. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng cô vẫn cảm thấy khá thích thú với việc này. Cô hỏi nhỏ.

-Bây giờ là sáng hay tối vậy?

-Tối, tối thui giống như con mắt của cậu đó, nhưng trời sẽ lại sáng nên yên tâm!

Gia Kỳ trả lời một cách cộc cằn. Nhưng nó vẫn lo cho cô, khuôn mặt không thể nào giấu được sự lo lắng. Hai đứa còn lại cũng thế. Uyển Đình không nhìn được nên bọn nó cứ thế mà lo lắng ra mặt. Không giấu diếm.

Cô thì ngồi đó nhâm nhi mấy bịch bánh mà Gia Kỳ mua cho. Cô vô tư đến mức người khác còn phải bất lực, trong khi họ đang lo sốt vó thì cô lại vui vẻ lạc quan đến lạ.

Bên ngoài phòng bệnh. Tuấn Lãng nhìn vào trong qua tấm kính trên cửa. Mắt anh sắc bén lạnh lùng, tay cầm điện thoại chăm chú gọi điện cho ai đó. Giọng nói của Hùng bất lực vang lên.

-Thưa lão đại, tôi kiếm rất kĩ, thậm chí còn vào chỗ bọn cảnh sát dò camera, nhưng hoàn toàn không thể tìm ra được người đã khiến Trần tiểu thư ra nông nỗi này!

-Cậu chắc chứ?

-Chắc! Rất chắc là đằng khác. Không thể tìm được một chút tư liệu gì về người đó, giống như có kẻ đã đi trước chúng ta mà xóa hết dấu vết vậy, tôi e nhân vật này không phải người tầm thường.

Tuấn Lãng không nói gì. Anh đang tức nhưng lại không thể để lộ ra, anh siết tay khiến điện thoại muốn nát bấy. Nhưng dù có tức giận thì cũng chẳng thể tìm kiếm được gì. Anh gằn giọng nói vào điện thoại.

-Cậu cứ tìm cho tôi, tìm khi nào ra là được!

-Tôi đã bảo rồi, không thể tìm được… nhưng anh thử hỏi Trần tiểu thư vài câu xem, biết đâu sẽ có manh mối đấy!

Hùng nói. Tuấn Lãng nghe vậy thì cúp máy ngang không thèm trả lời lại.

Anh mở cửa bước vào phòng. Cho dù thế nào đi chăng nữa anh cũng phải tìm cho ra kẻ đã dám làm hại cô ra nông nỗi này mới được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...