Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc
Chương 41: Hàng nhái
Bạch Ngưng chạy đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài nói: “Anh đừng có lại đây, Bác Thẩm bọn họ ở bên ngoài nhìn đấy!”Ngôn Lạc Quân nhịn không được cười một tiếng, nói: “Yên tâm, nơi này mà có ‘phong cảnh’ thật thì bọn họ sẽ tự động biến mất.”“Anh. . . . . . Tôi. . . . . .” Bạch Ngưng nắm bệ cửa sổ không biết nên làm thế nào. Dù sao Ngôn Lạc Quân cùng Hứa Tĩnh Hàm cũng là vợ chồng, nếu hắn thật. . . . . . Thôi xong rồi, cô cũng không muốn nhảy lầu lần nữa đâu.Ngôn Lạc Quân nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay cô, trong lòng kinh ngạc, hỏi: “Cô tìm được chiếc nhẫn này sao?”Bạch Ngưng thấy hắn nói sang chủ đề khác, vô cùng vui vẻ giơ tay ra phía trước, nói: “Hôm nay mới mua đấy.”Ngôn Lạc Quân khẽ mỉm cười, đến gần cô cầm lấy tay cô vừa nhìn vừa nói: “Sao lại bóng lộn thế này, mua ở cửa hàng đá quý nào thế?”“Không phải cửa hàng đá quý, hình như tên. . . . . . là ‘Đồ trang sức mỹ kí’ thôi.” Bạch Ngưng cố gắng nhớ lại nói.“Cái gì?” Ánh mắt của Ngôn Lạc Quân lại trở nên sắc bén .“Đồ trang sức mĩ kí?”“Đúng vậy, chính là cửa hàng cạnh bệnh viện đó.”Ngôn Lạc Quân cầm lấy chiếc nhẫn của cô, chậm rãi nói: “Bao nhiêu tiền?”“22.” Bạch Ngưng vui mừng chạy đến túi xách buổi sáng mang theo, lấy ra chiếc nhẫn còn lại, nói: “Một đôi đấy, về sau nếu anh làm mất cái kia thì cũng có cái dự phòng.”Ngôn Lạc Quân hít sâu một hơi, gằn từng chữ một: “Hứa – Tĩnh – Hàm! Chiếc nhẫn năm mươi triệu của tôi bị cô dùng hàng nhái đổi thì chưa nói làm gì, cô lại dám dùng hàng nhái có mấy chục tệ! Coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi, nếu không nhờ cô tôi cũng không biết 22 tệ có thể mua được một đôi nhẫn! Cô cũng quá lợi hại rồi đấy nhỉ!”“Năm. . . . . .” Bạch Ngưng thiếu chút là hét lên may mà phản ứng kịp vội vàng ngậm miệng lại.Năm mươi triệu! Là bao nhiêu tiền? Đầu hắn bị hỏng hay sao mà dùng năm mươi triệu mua một chiếc nhẫn rồi không đeo, ngày ngày đặt trong nhà, còn để Hứa Tĩnh Hàm vứt đi!Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Bạch Ngưng nói: “Tôi cũng muốn tìm thật mà, nhưng tìm rất lâu cũng không thấy, cuối cùng thấy trong cửa hàng trang sức nhỏ đó liền mua thôi. Dù sao dùng tạm về sau may mắn tìm được cái giống thì mua lại.”Cô nói thành khẩn như vậy khiến lửa giận của Ngôn Lạc Quân cũng dịu đi đôi chút, nói: “Cứ tạm dùng đi, chiếc nhẫn này là bản số lượng có hạn, vốn không có mấy cái.”Bạch Ngưng cố làm vẻ nghe lời gật đầu, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.Bản số lượng có hạn, trên thế giới không có mấy cái mà bắt cô trong vòng năm ngày tìm được, rõ ràng hắn cố tình gây khó khăn cho cô mà!Ngôn Lạc Quân nhìn cô chăm chú, đột nhiên đè đầu cô lại hôn một cái rồi xoay người ra ngoài.Bạch Ngưng đứng tại chỗ, đầu óc choáng váng .Lại bị hắn cường hôn rồi, vừa rồi còn bị hắn. . . . . . Đùa bỡn lưu manh, tiếp tục như vậy nữa thì sớm muộn gì hắn cũng muốn cô “Thị tẩm” mất thôi!Không được, cô không thể tiếp tục như thế này được. Dùng thân phận vợ hắn thì không có lý do gì để phản kháng, hôm nay chính là ví dụ tốt nhất. Nếu không phải chiếc nhẫn số lượng có hạn trên tay cô hấp dẫn sự chú ý của hắn thì không chừng hắn đã nhào tới rồi, sau đó. . . . . .Ly hôn, mau chóng ly hôn, tránh xa hắn ra!Nhưng. . . . . . Nghĩ đến nếu thật sự ly hôn không được gặp hắn nữa thì trong lòng lại có chút không nỡ, ít nhất. . . . . . Không cần gấp như vậy. Nhưng mà lại nghĩ đến Hạ Ánh Hi, nghĩ đến phần mộ của mình cùng mẹ, nghĩ đến Trần Chí Dương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, lại nghĩ đến lời nói tối hôm đó, trái tim Bạch Ngưng lại đau đơn.Đúng vậy, đây không phải thế giới thuộc về cô, Ngôn Lạc Quân còn là đồng lõa, chỉ cần nghĩ đến điều này cô không thể tiếp tục ở lại đây, không thể làm cô vợ giả của hắn cả đời được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương