Cô Vợ Nhỏ Của Anh
Chương 18: Chương 9.4
Cả 5 người cùng nhau đi đến một nhà hàng Pháp sang trọng. Vừa mới bước vào thì Uyển Nhu trừng mắt về hướng bên trong nhà hàng, khựng người lại. Thấy thế bốn người kia cũng ngoái nhìn thì thấy Hạo Nhiên đang dùng cơm vui vẻ với Gia Nhi. “ Cái gì? Phải cho anh ấy một bài học?” Trúc Đình hung hăn trợn mắt nhìn. “ Ông trời ơi, cái gì thế này?” Hiền Mai cũng khá là ngạc nhiên. Qua lời kể của Khang Kiện cô biết Gia Nhi và Hạo Nhiên trước đây có quan hệ gì. Nhưng làm sao có thể “ gương vỡ lại lành” bỏ mặc chị gái tội nghiệp của cô. “ Thôi xong.” Khang Kiện cùng Minh Nhật nhúng vai bất đắc dĩ cho số phận của thằng bạn thân. “ Thôi, chúng ta đi thôi.” Uyển Nhu xoay bước nhưng Trúc Đình kéo lại: “ Tại sao?” “ Chị không muốn. Đây là nơi đông người…” Uyển Nhu nói chưa xong đã bị Hiền Mai và Trúc Đình nắm chặt tay kéo đến một khoảng đất yên tĩnh cách xa nhà hàng. Minh Nhật và Khang Kiện cũng giật mình chạy theo. “ Tại sao hả? Tại sao chị lại làm thế?” Trúc Đình phẫn nộ hét lên với Uyển Nhu nhưng cô cũng không phản ứng gì. “ Đúng. Tại sao hả đại tỉ? Chị có còn là Angela San tung hoành Luân Đôn, tung hoành nước Mỹ thuở nào không hả?” Ngay cả Hiền Mai cũng không hiểu chị mình tại sao không dám đứng lên tranh dành tình yêu. Hai anh bạn thì chỉ biết đứng nhìn, không hiểu tình hình hiện tại. Cái gì mà Angela San? Luân Đôn? Mỹ??? “ Chúng em muốn biết lí do. Và cũng muốn tìm lại con người ngày xưa của đại tỉ nữa. Em cũng như Trúc Đình muốn tìm lại cô gái mạnh mẽ, quật cường ngày nào. Dám ra tay hiệp nghĩa đánh gục 10 tên sắc lang xấu xa để cứu 2 đứa em gái ngây thơ? Em muốn tìm lại hình ảnh cô gái mạnh mẽ vì em gái mình mà dám đối đầu với Đại tiểu thư của trường học Quý tộc Royal Anh quốc. Còn nhiều nữa, nhiều lắm, tất cả đâu hết rồi?” Hiền Mai vừa nói vừa chảy nước mắt. “ Em cũng thế đại tỉ à. Chị chắc còn nhớ, ngày xưa là ai đã lôi 2 đứa em đến tận nước Mỹ xa xôi, đứng trước Tượng Nữ thần tự do ở New York mà bảo ‘ Trên đời tình yêu là quý giá nhất. làm người phải có chủ kiến, phải nhường nhịn đúng lúc và không bao giờ từ bỏ tình yêu’ hả? Chẳng lẽ chị đã quên hết, em đã không hiểu đất nước này lại làm thay đổi đi hoàn toàn con người chị?” Trúc Đình tầm tã nước mắt ôm lấy Minh Nhật. “ Trúc Đình, Hiền Mai… đến chính chị cũng không hiểu được. Những chuyện hai đứa vừa nhắc chị mãi không quên. Chị làm sao quên đi những kỉ niệm đẹp này chứ nhưng kể từ khi gặp người đàn ông đó chị đã không còn muốn làm một cô gái bướng bỉnh nữa, không còn muốn làm một cô gái tài giỏi nữa, chị chỉ muốn thật nhỏ bé trước anh ấy, chỉ muốn một lần được anh ấy che chở. Chị xin lỗi hai đứa.” Uyển Nhu nhẹ nhàng bày tỏ tâm tư mình nhưng tuyệt nhiên, hốc mắt cô đỏ hoe nhưng không một giọt nước mắt nào rơi xuống nữa… “ Em…em…em đã sai lầm khi để chị trở về.” Trúc Đình nói xong định bỏ đi. Nhưng thân ảnh mảnh mai của chị gái đang dần dần ngã xuống khiến cô hoảng hốt cả người. “ Chị gái, chị làm sao thế này?” Hiền mai vội chạy lại đỡ lấy Uyển Nhu, “ Minh Nhật, mau lấy xe đến bệnh viện.” Khang Kiện kêu Minh Nhật rồi bế lấy Uyển Nhu đưa tới bệnh viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương