Cô Vợ Nhỏ Trẻ Trung

Chương 5



Thật ra thì đàn ông rất dễ bị lừa gạt. Chỉ cần có bọn xấu cấu kết giúp nhau một tay là được rồi!

Bộ áo ngủ voan mỏng màu đen nóng bỏng kia lần nữa làm hại Văn Hạo long trọng gặt hái, phối hợp đạo cụ là một băng ghi hình cực kỳ quỷ dị kinh khủng. Dưới sự kiên trì của Bối Bố , Văn Hạo bất đắt dĩ đồng ý ở trên giường"Xem xét" .

Mà toàn bộ quá trình, thân thể mềm mại thẳng hướng trong ngực rúc vào. Thỉnh thoảng xen lẫn mấy tiếng tiếng thét gào sợ hãi, Văn Hạo không thể làm gì khác hơn vừa đau cố ý đi mua nước hoa tới hấp dẫn, hình như phun cả chai ), nóng hừng hực. Người đẹp mềm nhũn trong ngực, mà vừa dựa vừa uốn éo lại nũng nịu, là đàn ông liền chịu không được.

Vì vậy, trong đêm đông rét lạnh, như thói quen cũ Văn Hạo cởi trần lên giường đã bắt đầu cảm thấy kỳ quái. Mùa hè nóng bức làm sao sẽ đột nhiên chạy đến mùa đông lạnh thấu chân rồi. Khắp người mồ hôi hột theo căng thẳng ham bắt đầu nhỏ rơi xuống dưới. Anh đứng ngồi không yên không ngừng thay đổi tư thế nửa nằm nửa ngồi . Mỗi lần anh không chịu nổi nghĩ đẩy cô ra thì sau là một tiếng thét kinh hãi, người trong ngực càng dính chặt vào trước ngực anh hơn.

Thật vất vả căn bản không có ai nhìn cuộn phim kết thúc, Văn Hạo lập tức mở miệng lớn hít thở, vừa than thở định lực của mình, vừa đang muốn đẩy cô ra. . . . .

"Nhiều hơn, em thật sự sợ đó, tối nay anh ôm em ngủ được hay không?" Bối Bối đáng thương ngập ngừng nói.

Hạt nhân bắn ra nổ tung cũng không đáng sợ như vậy! Văn Hạo thoáng chốc há hốc mồm cứng lưỡi, ba hồn bảy vía tất cả đều chạy. Còn chưa có phục hồi tinh thần lại, Bối Bối liền đã ôm thật chặt lấy phần eo của anh, chết cũng không chịu buông tay.

Kết luận là: Văn Hạo không phải Liễu Hạ Huệ!

(Liễu Hạ Huệ là tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.)

Sáng sớm hôm sau, Văn Hạo cực kỳ ảo não than thở dạo bước trước giường, trong miệng lẩm bẩm: "Mình rốt cuộc đang làm gì? Mình rốt cuộc đang làm gì? . . . . . ."

Mà con mèo ăn vụng thành công thì ở trong phòng tắm lớn tiếng vui mừng hát:

". . . . . . be¬cau¬se I am y¬our¬ wom¬an, and y¬ou are¬ my¬man. . . . . ."

"Thành công?"

"Thành công!"

"Có hay không đến điểm cao nhất?"

Bối Bối hướng về phía mèo mẹ Kit¬ty cười khúc khích."Đương nhiên là có, chỉ là. . . . . . Vừa mới bắt đầu thật là đau !"

"Đần thế! Lần đầu tiên đều vậy, về sau cũng sẽ không á!"

Liếc một cái truyền ra tiếng tắm của cửa phòng tắm, Bối Bối đè thấp giọng hơn, miệng tưởng như dính vào ống nói.

"Bước kế tiếp?"

"Làm ơn, trước hưởng thụ kỳ tân hôn chậm một chút đi! Vừa mới bắt đầu có thể buổi tối mỗi ngày cậu đều phải chủ động đi quyến rũ anh ta. Chờ anh ta không cần cậu quyến rũ mà tự động tìm cậu thì chúng ta trở lại thảo luận bước kế tiếp, OK?"

Bối Bối hì hì cười một tiếng."OK!"

"Vậy cứ như thế á!"

"Cứ như vậy. . . . . . Đúng rồi, còn có. . . . . ."

"What?"

"Thanks, Ông Lâm!"

Văn Hạo thật không biết nên khóc hay nên cười? Thuở nhỏ khổ luyện ra ngoài tự chủ ở trong một đêm hỏng mất, hai năm khổ sở nhẫn nại trong nháy mắt trôi theo nước chảy.

Nhưng ngược lại, cái loại cảm giác thỏa mãn có thể cùng người yêu cùng đến kích tình điên phong hân hoan càng khiến anh nguyện ý lấy sinh mạng trả giá cho nguyện vọng.

Văn Hạo giờ này đang mâu thuẫn vừa ảo não vừa muốn cười trộm. Anh thật không rõ, tại sao Bối Bối lại đột nhiên lớn mật chủ động như thế? Nhưng bất luận anh kháng cự như thế nào, lại như cũ không cách nào chống cự Bối Bối cố ý hấp dẫn. Chỉ có thể hàng đêm ở vui thích, lại hối tiếc khi bị bình minh đánh thức.

Là đàn ông cũng không chịu nổi hấp dẫn sao?

Hình như cũng không phải . Đối với những người con gái khác anh cũng chưa có loại khốn khổ này. Trên thực tế, anh chưa bao giờ đối với những khác cô gái nào sinh ra qua bất kỳ dục vọng.

Còn nhớ rõ lúc anh đang ở Havard từng bị bạn học gài bẫy. Ở một đêm nóng bức, anh tỉnh lại lúc nửa đêm nhưng phát hiện bên cạnh nhiều hơn một cô nàng đang động tay đông chân trêu đùa anh. Ngạc nhiên là vừa cầm mắt kiếng đeo lên vừa nhìn, thì ra là hoa khôi cùng khoa một mực theo đuổi anh nhưng không có kết quả. Không thể phủ nhận , có thể được xưng là hoa khôi của khoa nhất định phải có chỗ xuất sắc kiêu ngạo, nhưng Văn Hạo cũng chỉ là một pho tượng thạch cao, mặt lạnh sau khi đứng dậy liền không mặc y phục chạy đến sát vách túc xá đi ngủ.

Cho nên chỉ có một lời giải thích thôi!

Bối Bối là người con gái anh yêu. Cũng là khắc tinh của anh, trừ giơ hai tay đầu hàng ở ngoài anh còn có thể như thế nào đây?

Từ thang máy chuyên dụng bước ra, Văn Hạo liếc mắt liền nhìn thấy thư ký tựa vào bên cạnh bàn cùng Lộ Uyên Tỉnh. Hắn đang cùng thư ký Tô Mỹ trò chuyện thật vui vẻ. Khóe mắt liếc thấy được Văn Hạo gần tới, lập tức xoay mặt tới đây kêu lên: "Cung hi, giám đốc, nghỉ ngơi một tháng, ngài xem đứng lên thật là tươi cười rạng rỡ, oai hùng uy vũ, khí khái anh hùng hừng hực, khí thế dâng trào. . . . . ."

Văn Hạo cười lạnh."Bao tiền lì xì đã cho rồi, cậu đòi nhiều hơn nữa cũng không có!" Nói xong mở ra cửa phòng làm việc tổng giám đốc tiến vào.

"Không có sao?" Lộ Uyên Tỉnh lẩm bẩm nói."Được rồi, vậy mình để đến sang năm lại nói là được."

Ngồi xuống ghế giám đốc, Văn Hạo nhìn chằm chằm Lộ Uyên Tỉnh tiến vào sau đó.

"Tình hình như thế nào? Có vấn đề gì đặc biệt sao?"

"Đại ca à!" Lộ Uyên Tỉnh than vãn một tiếng."Mỗi ngày mình đều điện thoại cho cậu, nên báo cáo ta đều báo cáo qua, còn có thể có vấn đề gì à?"

"Như vầy phải không?" Văn Hạo thoải mái mà dựa người về sau."Nước Mĩ bên đó có gì không?"

"Tất cả OK, Cao ốc đã lần nữa tu sửa qua, phương diện tuyển nhân viên cũng rất thuận lợi. Los Angeles bên kia cũng nhanh. Denver tương đối chậm, nhưng cũng không thành vấn đề. Nếu như không có gì phiền toái xuất hiện, sẽ nhanh hơn hai ba tháng so với dự định. Ba chi nhánh công ty có thể theo thứ tự cử hành khai mạc tiệc rượu."

Văn Hạo gật đầu khen hay."Rất tốt."

Lộ Uyên Tỉnh nhún nhún vai."Không phải là mình tốt, là cậu sẽ nhìn người. Ba người phụ trách kia thật đều rất lợi hại , ngay cả mình cũng không thể nắm chặt để cho chuyện tiến hành thuận lợi như vậy, bọn họ lại cơ hồ không hề khó khăn liền nhất nhất đạt tới yêu cầu của chúng ta."

"Bọn họ đều là dân bản xứ, cũng có kinh nghiệm chủ quản công ty. Đương nhiên tương đối quen thuộc một chút."

Lộ Uyên Tỉnh hai mắt cứng lại."Vậy cậu sao lại có thể biết bọn họ có thể tin không đáng tin, có đủ hay không có thể làm đến có thể độc lập nắm một công ty?"

Ngón tay phải Văn Hạo nhàn nhã gõ tay vịn."Cảm giác."

"Đó chính là cái gọi là bản năng của nhà kinh doanh không?" Lộ uyên tỉnh bĩu môi.

"Mình không có cảm giác gì, cho nên cậu là lão bản lớn, mà mình cũng chỉ dám vớt cá tiểu người hầu làm một chút sao."

Văn Hạo trở về cười im lặng. Lộ Uyên Tỉnh trước bàn ngồi xuống , muốn nói lại thôi nhìn tới Văn Hạo, trên mặt là vẻ mặt do dự không quyết.

Đôi tay mười ngón tay ở trước ngực đan thành hình tam giác."Thế nào?" Văn Hạo hỏi.

Mím môi một cái, lại thở dài, Lộ Uyên Tỉnh mới chậm rãi mở miệng: "Xem tâm tình cậu tốt như vậy, thật sự không muốn phá hư. Nhưng lại không thể không nói cho cậu một chuyện rất làm cho người khác nhức đầu."

"Chuyện gì, nói đi."

Lại do dự thật lâu, Lộ uyên tỉnh mới bất đắc dĩ nói: "Jennings tiên sinh điện thoại tới nói tiểu thư Quỳnh Ny mới vừa ly hôn xong, nghĩ đến Đài Loan tới giải giải sầu. Còn có tiểu thư Nanni cũng muốn thuận tiện tới xem một chút cảnh Phương Đông, hi vọng chúng ta có thể bớt thời giờ tiếp đãi một chút."

Lộ Uyên Tỉnh lời còn chưa nói hết, sắc mặt của Văn Hạo đã rất u ám. Nói vừa xong, anh liền không nhịn được mắng một tiếng: "Bitch!"

Lộ Uyên Tỉnh hoàn toàn đồng ý. Ở Newyork chỉ cần đã tham gia mấy lần tiệc rượu xã hội thượng lưu , rất nhanh sẽ được biết Quỳnh Ny đối với đàn ông có vợ đặc biệt say mê, hơn nữa cô ta cũng rất lớn mật rõ ràng tỏ vẻ ra là ái mộ về phía văn hạo . Mà Văn Hạo càng cự tuyệt hình như liền càng khiến cô bộc lộ bản tính tùy hứng hiếu thắng .

Cô ta thậm chí mua chuộc được cả người hầu bàn ở khách sạn. Văn Hạo chưa trở về lúc đi chuồn êm trước vào phòng của Văn Hạo, vì vậy Văn Hạo trở về liền thấy một cái người đẹp trần truồng nằm ngang ở trên giường. Đôi mắt xinh đẹp, đôi môi mê người ngọa nguậy, ngực đẫy đà nhỏ nhẹ thở mà có chút rung rung, vòng eo mảnh khảnh, cái mông khêu gợi mê người, hai chân thon dài nhất vẫn bày ra tuyệt hảo tư thế khiến Thánh Nhân cũng muốn đầu hàng .

Từ đêm đó sau, Văn Hạo kiên trì cùng phòng với Lộ uyên tỉnh. Hết cách rồi, ai bảo Văn Hạo mới phải lão bản, bỏ tiền dừng chân cũng là anh, không cùng anh cùng phòng, Lộ Uyên Tỉnh chẳng những sẽ theo tổng giám đốc trợ lý xuống cấp vì không việc làm, hơn nữa lập tức phải đi ngủ ngoài đường.

Về phần Nanni mặc dù kín đáo rất nhiều, thế nhưng ánh mắt gắt gao dây dưa ở trên người Văn Hạo. Không ai cũng tiêu thụ được.

Văn Hạo sắc mặt trầm ngưng suy tư một lát sau, quả quyết nói: "Cậu phụ trách!"

"Cũng? Mình?" Lộ Uyên Tỉnh hoảng sợ không khỏi chỉ lỗ mũi mình.

"Lão huynh ơi, mình nơi nào đắc tội cậu. Cậu tại sao muốn ngược đãi mình như vậy? Trong một tháng này cậu nghỉ phép, một mình mình đảm nhiệm đại trọng trách, cậu nghe được mình hừ qua một tiếng chưa? Không có chứ? Ngươi hiện tại trả phép đi làm, có phải hay không giờ đến phiên ta nghỉ ngơi?"

Hắn dừng một chút, chợt chợt vỗ một cái bắp đùi."Đúng, mình muốn nghỉ phép! Từ này hai bảnh bao đến Đài Loan bắt đầu nghỉ ngơi đến họ rời đi mới thôi." Hắn cau mày trầm ngâm."Suy nghĩ một chút, sáu năm qua mình đều không có nghỉ việc, tất cả nghỉ đông tăng lên, mình ít nhất cũng có thể có, ừ. . . . . . Không sai biệt lắm ba tháng nghỉ làm được chứ? Cho nên mình muốn. . . . . ."

Văn Hạo thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lộ uyên tỉnh lầm bầm lầu bầu, đợi đến sau khi hắn phát tiết xong, Văn Hạo mới lại phân phó nói: "Tìm quản lý quan hệ xã hội giúp một tay, tất cả chi phí công ty trả, nhân viên phụ trách có thể báo công giả dẫn song lương, quan trọng nhất là không cho phép làm cho các cô biết điện thoại và địa chỉ nhà mình."

"Đại ca, không cần đi!" Lộ Uyên Tỉnh vẻ mặt đau khổ cầu khẩn."Này hai người thật sự là. . . . . ."

Giả vờ không nghe thấy, Văn Hạo không tự giao phối thay mặt: "Thuê một chiếc Benz cho các cô chuyên dụng, tài xế cũng thế. Nếu như họ muốn gặp mình, có thể trì hoãn liền trì hoãn. Không thể ở thời điểm mình bận nhất tới đây, làm cho các cô xem xem mình thật rất bận, không có rảnh rỗi thời gian đi làm bạn họ. . . . . ."

Đây chính là thiếu người ân tình báo ứng! Lộ uyên tỉnh âm thầm than thở.

Là Ông Lâm và Chu gia đình gà mẹ khích lệ Đới Ngọc Bầy theo đuổi Bối Bối , tự nhiên cũng phải cần do họ cởi nút. Dĩ nhiên các cô là rất băn khoăn nhưng thế nào nữa, Đới Ngọc Bầy cũng không thể vượt văn hạo, hơn nữa chênh lệch còn lớn vô cùng. Mắng cô thực tế cũng được, Ông Lâm chỉ có thể nói xin lỗi đối với Đới Ngọc Bầy thôi!

"Chúng tôi gặp qua Nhiều hơn rồi, cho nên. . . . . ." Ông Lâm mang theo vẻ mặt thản nhiên trực tiếp nói."Anh chính là nên từ bỏ đi!"

"Tại sao?" Đới Ngọc Bầy kinh ngạc nghi ngờ hỏi. Làm sao qua một kì nghỉ đông liền thay đổi?

"Tại sao?" Ông Lâm và Chu gia đình nhìn nhau hỏi do dự một lát sau, Chu gia đình mới ngượng ngùng nói: "Anh nên biết, Đúng là tre già măng mọc, cho nên. . . . . ."

Đới Ngọc Bầy lập tức hiểu ý ở ngoài lời của cô."Anh ta thật xuất sắc như vậy?"

Hắn không phục hỏi.

Hai cô bé không hẹn mà cùng gật đầu mạnh.

Đới Ngọc Bầy sắc mặt tối tăm suy tư một lát sau, cắn răng "Tôi thật sự rất thích cô ấy. Tôi thậm chí quyết định chờ sau khi tôi thi lên đại học sẽ phải cùng cô ấy đính hôn."

"Nhưng. . . . . ."

"Vậy hãy để cho tôi chết tâm, " Đới Ngọc Bầy quả quyết nói."Sau khi tôi chết tâm sẽ rời đi."

Hai cô bé lần nữa nhìn thẳng vào mắt, lấy ánh mắt lẫn nhau trao đổi ý kiến ý tưởng. Một hồi lâu sau, hai người đồng thời quay đầu nhìn hắn."Được, chúng tôi sẽ an bài."

Quỳnh Ny đúng là một phụ nữ dâm đãng buông thả chỉ biết đến mình. Cô ta chưa từng yêu bất cứ kẻ nào, cô ta chỉ yêu mình. Đàn ông đối với cô ta mà nói chẳng qua là chiến lợi phẩm, là do cô ta căn cứ vào sức quyến rũ của mình. Dùng xong thì vứt vật phẩm. Sở dĩ cô ta thích đàn ông có vợ là bởi vì đoạt lấy được từ nữ nhân khác trong tay càng có thể cho thấy mị hoặc sức quyến rũ to lớn của cô ta.

Mà Văn Hạo là thách thức lớn nhất trong cuộc đời săn của cô ta, chẳng những xuất sắc nhất, được cô ta yêu thích, cũng là nhân vật khó dây dưa nhất. Cô ta chưa từng kinh ngạcnhư vậy. Tính ra tỷ lệ thành công cho tới bây giờ vẫn là 0, không, phải là âm mới đúng. Bởi vì Văn Hạo ngoài khách sáo kêu ở ngoài căn bản cũng không bỏ rơi cô ta.

Sức quyến rũ của cô ta biến mất sao?

Cô ta không tin, cho nên Văn Hạo vừa rời đi nước Mĩ, cô ta liền tìm hai vật thí nghiệm thử một chút xem có phải do ngày càng thụt lùi không ?

Không có. Vẫn như cũ rất nhanh bị cô ta hấp dẫn . Dĩ nhiên cô ta cũng không chọn đàn ông linh tinh, vẫn có tiêu chuẩn tương đối thưởng thức. Trẻ hơn, bề ngoài đủ xuất sắc. Sự nghiệp thành công mới có thể may mắn trở thành người hy sinh.

Nếu sức quyến rũ của cô ta chưa từng biến mất, cô ta cũng không tính toán thêm một vết đen trên kỷ lục thượng lưu. Cô ta quyết định phải chinh phục Văn Hạo, muốn anh ta quỳ trên mặt đất bị cô ta thần phục. Nếu cô hăng hái chưa biến mất, có lẽ cô sẽ cùng chơi với anh trò chơi hôn nhân hai năm , sau. . . . . . Rồi nói sau!

Về phần Nanni cũng rất đơn thuần, cô ấy ái mộ Văn Hạo, không hề cố ý muốn đi phá hỏng hôn nhân của anh. Chẳng qua là nhịn không được nhớ nhung nghĩ đến anh , có lẽ. . . . . . Ai biết, có lẽ sẽ để cho cô gặp phải cơ hội cùng anh có cả đêm xinh đẹp cũng tốt. Dĩ nhiên nếu là có thể cùng anh có kết quả gì thì càng mỹ mãn rồi.

Nhưng hai cô gái hào hứng đi tới Đài Loan, từ lúc Lộ Uyên Tỉnh bắt đầu tới đón máy bay, họ chỉ có thể nói chuyện một lần qua điện thoại với Văn Hạo. Nói cho các cô biết anh rất bận, thật sự không rảnh tiếp đãi họ, nhưng Lộ uyên tỉnh sẽ thay thế anh tiếp đãi thật tốt. Có nhu cầu gì cứ nói cho Lộ uyên tỉnh, hắn từ sẽ cố gắng hết sức làm cho các cô hài lòng.

Cứ như vậy, tới Đài Loan mười ngày, ăn, ở, gọi cũng không tệ, cũng đi dạo nơi này không ít. Nhưng chính là không thể nhìn thấy mục tiêu mà các cô đã cầu xin Chúa một lần.

Vừa mới bắt đầu Quỳnh Ny chỉ mắng mắng, đến cuối cùng cô t thật sự nhịn không được nổi đóa. Trong nháy mắt, tuyệt thế mỹ nữ lắc mình một cái biến thành mụ phù thủy điên cuồng hét lên tức giận mắng cùng đập đồ.

Riêng cô gái này đã vô cùng đau đầu!

Lộ Uyên Tỉnh nhận thua, hắn không thể làm gì khác hơn là mang các cô đến công ty tìm Văn Hạo.

Tổng Công Ty Luther lầu cuối trong phòng khách, Nanni ưu nhã nghiêng ngồi xem tạp chí. Quỳnh Ny không nhịn được đi tới đi lui.

"Anh ấy rốt cuộc còn phải đi họp bao lâu?"

"Xin lỗi, tiểu thư Quỳnh Ny, cô nên biết việc này thời gian sẽ không nhất định, " Lộ Uyên Tỉnh áy náy nói."Có lúc rất nhanh, có lúc cũng thật lâu, muốn xem có hay không đặc biệt phiền toái hoặc phiền toái có bao nhiêu mà định ra."

"Anh ấy không thể hoãn một chút công việc, lấy ra một chút thời gian cho chúng ta?"

Quỳnh Ny bất mãn nói.

"Vẫn là xin lỗi, tiểu thư Quỳnh Ny." Lộ Uyên Tỉnh cẩn thận lựa chọn lý do."Tổng giám đốc ở nước Mĩ lưu lại gần ba tháng, một lần lại vừa lúc Trung Quốc năm mới nghỉ phép, chất chứa công việc phải vội vàng xử lý. Nếu như sau kéo dài hơn, tất phải càng tích càng nhiều. Quỳnh Ny tiểu thư nên hiểu rõ ràng có nhiều vấn đề nếu dưới tình huống này sinh ra."

Vừa hận vừa nhìn hắn chằm chằm , Quỳnh Ny mắng: "Anh thì sao? Vậy anh không phải là trợ lý chết tiệt gì sao? Tại sao không thể thay anh ta chia sẻ một chút công việc?"

Trái tim thầm mắng, ngoài mặt vẫn là một mặt yên tĩnh, Lộ Uyên Tỉnh tròng mắt nhìn dưới đất."Tôi có thể giúp ngài ấy xử lý công việc nhưng lại không thể thay ngài ấy ra quyết định.

Chi nhánh công ty bên kia Nước Mĩ vừa mới thành lập. Hầu như tất cả chuyện đều chỉ có thể do ngài ấy tự lo liệu. Chúng tôi mới vừa tiếp xúc tin tức nghiệp, tất cả đều chưa ổn định. Nhật Bản bên kia nhà máy hiệu buôn muốn tăng giá, Ấn Độ đại bạo động, Hàn Quốc thuế quan điều chỉnh. . . . . ."

Hắn tùy tiện nói lung tung một mạch, dù sao cô ta lại không hiểu tình hình châu Á.

"Tốt lắm, tốt lắm, chớ nói!" Quỳnh Ny phất tay một cái, lui về phía sau hai bước ở trên ghế sofa nặng nề ngồi xuống."Vậy rốt cuộc còn phải đợi anh ấy bao lâu?"

"Sợ rằng phải chờ chi nhánh công ty ở nước Mĩ ổn định đã!"

"Trời ạ, vậy phải bao lâu à?"

Lộ uyên tỉnh cười trộm."Quỳnh ny tiểu thư nên so với tôi hiểu rõ hơn."

Vừa hận vừa trừng mắt nhìn hắn, "Bữa ăn cũng không được sao? Tôi cũng không tin anh ấy đều không ăn cơm, không ngủ!" Quỳnh Ny cảnh cáo ý vị nồng hậu nói, dường như muốn là Lộ Uyên Tỉnh dám nói không, cô ta sẽ đem hắn ném ra ngoài cửa sổ đi.

"Tổng giám đốc thật rất bận, ngài đều là ở trong phòng làm việc vừa ăn vừa làm việc , buổi tối lại thường thường làm thêm giờ. Vợ của tổng giám đốc chúng tôi cũng oán trách không dứt !"

Quỳnh Ny chợt nheo lại cặp mắt."Vợ anh ta không có ở trong công ty giúp một tay sao?"

Lộ Uyên Tỉnh khẽ mỉm cười." Vợ tổng giám đốc vẫn còn đi học."

Ngẩn người, Quỳnh Ny kinh ngạc nói: "Cô ấy còn là một học sinh? Cô ta mấy tuổi rồi?"

Lộ Uyên Tỉnh cười sâu hơn."Mười bảy tuổi."

Quỳnh Ny và Nanni đồng thời kinh ngạc a một tiếng.

"Nhưng. . . . . ." Nanni nghi hoặc cau lông mày."Hắn không phải kết hôn hai năm rồi sao?"

"Trên thực tế, " Lộ Uyên Tỉnh cười đến quỷ dị." Vợ tổng giám đốc ba tuổi liền cùng tổng giám đốc đính hôn. Mười lăm tuổi gả cho tổng giám đốc, tình cảm của bọn họ làm người ta khó có thể tin, hơn nữa tổng giám đốc càng thêm nuông chiều phu nhân khác thường." Hắn dừng một chút vừa tối bày ra tính tăng thêm một câu."Tuyệt đối không người nào có thể phá hư tình cảm giữa bọn họ."

Quỳnh Ny lại bắt đầu trừng hắn, hắn nhún nhún vai nhìn về nơi khác. Nanni buồn bã ngây ngô nhìn phía trước.

Hận hận giẫm chân."Không đợi, chúng mình đi!" Quỳnh Ny xoay người liền hướng bên ngoài đi."Chỉ là, tôi muốn nhắn lại." Cô ta dừng ở trước bàn thư ký.

"Nói cho tổng giám đốc các người biết, nếu như ngày mai, cũng chính là buổi tối thứ sáu, nếu là anh ta không cùng tôi ăn cơm, tôi liền dời đến tới công ty chờ thời gian anh ta nghỉ ngơi!"

Thư ký chuyển cho Lộ Uyên Tỉnh tin nhắn, có một số điện thoại lập tức đưa khiến hắn đặc biệt chú ý. Hắn nhìn đồng hồ đeo tay. Mới vừa tan lớp, hắn lập tức gọi.

"Alo, Bối Bối, anh là Lô đại ca, em tìm anh sao?"

"Đây, đúng, em có một chút việc muốn hỏi một chút."

"Hỏi đi."

Bối Bối lườm một cái hai người ngồi ở đối diện cô cùng bên trái nói chuyện trời đất, ngay sau đó rũ mắt xuống đi."Lô đại ca, nhiều hơn nói tối hôm nay anh ấy muốn cùng khách xã giao. Chuyện này anh biết không?"

"Biết."

"Nhưng anh ấy chưa từng cùng khách xã giao. Tại sao hiện tại chợt nói muốn cùng khách xã giao?"

Lộ Uyên Tỉnh suy nghĩ một chút."Em cảm thấy không đúng?"

"Là có một chút, " Bối Bối lại nghiêng mắt đón nhận ánh mắt tò mò muốn chết của Ông Lâm và Chu Gia Đình ."Anh ấy nói với em thời điểm này rất không dễ chịu, giống như có tựa như chuyện gì gạt emta."

"Hả?"

"Trước kia anh ấy nói chuyện với em thời điểm cũng sẽ rất dịu dàng xem với em, nhưng ngày hôm qua anh ấy nói cho em biết chuyện này căn bản cũng không dám nhìn ta. Đây không phải là thật kỳ quái sao?"

Lộ Uyên Tỉnh nhẹ nhàng thở ra."Được rồi, anh sẽ cho em biết, nhưng là em phải trước hết nghe anh kể xong, có vấn đề gì sau hỏi nữa, OK?"

"OK!"

"Chúng ta ở Newyork nước Mĩ thì có một vị buôn bán đại lão hắn giúp chúng ta rất nhiều, lần này là hai đứa con gái của ông ta đến Đài Loan chơi. Ông ta hi vọng chúng ta có thể hút hết chiêu đãi một chút."

Con gái ?"Vậy. . . . . ."

"Đợi chút, anh còn không có kể xong." Lộ Uyên Tỉnh tiếp đó lại nói: "Anh không lừa em, hai vị kia tiểu thư đều đặc biệt chạy tới Đài Loan theo đuổi chồng em. Nhưng vừa mới bắt đầu, Văn Hạo vẫn đang trốn họ, cậu ta thật sự rất đáng họ, nhưng là họ thật rất khó đối phó. Đợi mười ngày cũng không thấy được Văn Hạo, họ nổi giận đại liền uy hiếp văn hạo, nếu không cùng các cô ăn bữa cơm, họ sẽ dời đến công ty đi chờ đợi đợi thời gian nghỉ ngơi. Dĩ nhiên, họ không thể nào thật sự làm như vậy, nhưng dù sao cha họ đã giúp chúng ta rất nhiều vội, chúng ta cũng không tiện làm được quá đáng. Cho nên Văn Hạo không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại cùng các cô xã giao một lần."

Chờ chờ, Lộ Uyên Tỉnh không nói gì nữa, Bối Bối lúc này mới bắt đầu đặt câu hỏi: "Em có thể hỏi?"

Lộ Uyên Tỉnh cười."Có vấn đề cứ hỏi đi."

"Họ không biết nhiều hơn đã kết hôn rồi sao?"

Lộ Uyên Tỉnh thán thật to một tiếng."Biết, nhưng có một đại tiểu thư cổ quái, đặc biệt thích theo đuổi đàn ông có vợ."

Bối Bối nghe vậy không khỏi ngạc nhiên."Á? Có cái loại nữ nhân vậy à?"

"Chính là cô ta chứ sao. Cô ta vừa li hôn, mặc cho năm chồngđều cứng rắn giành chồng của vợ người ta liền một cước đá cho văng ra, sau đó sẽ tìm người hy sinh, quả thật vô sỉ dâm đãng."

"Vậy. . . . . . Một người khác đây?"

"Một người khác liền coi như không tệ, nhưng văn hạo cũng rất ghét cô ta, bởi vì cô ta luôn nhìn chằm chằm cậu ấy."

Bối Bối cắn cắn môi."Nhiều hơn thật không thích họ?"

Lộ Uyên Tỉnh lại cười."Em biết văn hạo không thường nói thô tục, nhưng Văn Hạo vừa nghe đến họ muốn tới, đầu cậu ta một câu chính là: Bitch."

"A!" Bối Bối không khỏi bật cười."Anh ấy nói thô tục!"

"Đúng vậy a."

Bối Bối cười một lát sau lại tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao anh ấy không thành thật nói cho em biết?"

Lộ Uyên Tỉnh ai thanh."Anh chưa nói với em sao? Cậu ta vẫn cho rằng em còn chưa trưởng thành. Mặc dù cậu ta không có thực xin lỗi ngươi, nhưng cậu ta cũng không cho rằng em có thể hiểu loại tình trạng này. Có lẽ em sẽ bảo cậu ấy căn bản không cần đi để ý tới họ là được. Nhưng mặc kệ ở trên thương trường hoặc trên quan hệ, có một số việc coi như hận đến muốn chết, vẫn phải đi làm. Jennings tiên sinh là người tốt, nể mặt ông ta, không vui lòng chúng ta cũng sẽ phải đi ứng phó con gái của ông ta , như vậy em hiểu đượckhông?"

Bối Bối cong môi lên."Em có thể hiểu rõ nguyên nhân anh ấy phải xã giao chính là do họ, chính là không thể tha thứ anh ấyluôn coi em như đứa bé."

"Tiểu thư, đây là chuyện hai vợ chồng, chính các người tự suy nghĩ biện pháp giải quyết đi!"

"Được rồi, vậy cứ như vậy, chuông vào học vang lên, bái bai!"

Tắt điện thoại di động, hai đồng đảng mới vừa hé miệng, Bối Bối liền vội vàng nói: "OK, OK, tất cả đều sẽ cho các cậu biết, chờ buổi trưa thì OK?"

Không OK cũng phải OK, bởi vì thầy giáo mau tới, Ông Lâm và Chu gia đình bất đắc dĩ chính mình trở lại chỗ ngồi.

Vào buổi trưa, ba nữ sinh đặc biệt dễ dàng tìm trong sân trường một góc không có người hưởng dụng. Chia ra dọn xong trận thế, ba người của mình ăn vài miếng sau, Ông Lâm đầu tiên làm khó dễ: "Bối Bối, nhiều hơn rốt cuộc là gạt cậu chuyện gì?"

Bối Bối lừa gạt cô một cái."Cũng không coi là lừa gạt á."

Một miếng cơm một câu nói, kẹp lấy món ăn một cái vấn đề, miệng càng không ngừng nói, cũng không còn quên lấp bao tử. Sau khi nói xong cũng ăn được không sai biệt lắm. Vì vậy, nghỉ xong, chiến thuật nghiên cứu và thảo luận tiếp tục.

"Cậu định làm như thế nào?" Chu Gia Đình hỏi.

"Làm thế nào?" Bối Bối nghi ngờ lặp lại."Cái gì làm thế nào?"

Ông Lâm liếc xéo cô ."Tiểu thư, cậu không phải cần phải đi bảo vệ chồng cậu sao?"

Bảo vệ?"Hả?" Bối Bối lăng mắt.

"Thật là có ngốc nghếch à, tiểu thư." Ông Lâm mắng."Người ta chính là tới ăn chồng cậu, cậu còn yên tâm như vậy để cho chồng cậu cùng bọn họ đi ăn cơm à?"

"A!"

Chu gia đình nặng nề gật đầu."Đúng vậy a, cậu không xem film điện ảnh đều có diễn sao? Ăn cơm cũng không biết có thể ăn ra bao nhiêu vấn đề tới đấy!"

Bối Bối vừa nghe, chân mày lập tức khóa chặt."Là đó, thí dụ như uống say. . . . . .

Không, không được nhiều hơn không thể uống rượu. . . . . ."

"Cậu đầu óc tối dạ à?" Ông Lâm lại mắng."Người ta chỉ muốn ăn chồng cậu. Ai còn quản thân thể chồng cậu khỏe mạnh hay không, sống lâu trăm tuổi a!"

"Coi như chồng cậu kiên trì không uống rượu, họ cũng có thể làm bộ uống rượu say a. Sau đó chồng cậu thì phải đưa họ trở về, này cũng không giống nhau bước vào trong cạm bẫy của bọn họ rồi." Chu Gia Đình nói tiếp.

"Nếu không muốn mặt một chút, liền len lén ở trong đồ uống hạ thuốc mê."

"Xuân dược cũng có khả năng."

"Hoặc là dứt khoát đánh bất tỉnh anh ta, bắt cóc, cường bạo anh ta!"

"Oa! Oa! Oa!" Bối Bối không khỏi oa oa kêu to."Thiệt hay giả? sao dọa người như vậy chứ!"

Ông Lâm rên một tiếng."Lừa cậu vui lắm à?"

Bối Bối lặng rồi một hồi lâu sau, bỗng dưng nhảy dựng lên kêu lên: "Không được! Mình phải đi bảo vệ anh ấy."

Chu Gia Đình xoa xoa mũi."Cậu lại không biết bọn họ ăn cơm tại nơi nào."

"Mình có thể gọi điện thoại đi hỏi lão Vương a!"

"Lão Vương?"

"Nhanh một chút tài xế."
Chương trước Chương tiếp
Loading...