Cô Vợ Nhỏ Yêu Kiều Mạnh Mẽ Của Mặc Tổng

Chương 8: Tam Lạc Tiểu Thư, Vinh Hạnh



“Lạc Thiên Ngưng?! Chị sao lại ra đây?” Lạc Gia Tuyết không dám tin hỏi.

“Ý của Gia Tuyết là chị không nên xuất hiện à? Có điều cũng phải, lúc ra vừa khéo phát hiện cửa phòng bị khóa lại, phải tốn sức một hồi mới ra ngoài được, nghe ý của Gia Tuyết, hình như biết ta bị nhốt ở trong phòng?” Lạc Thiên Ngưng cười nói.

“Thiên Ngưng, con nói gì vậy? Con bị nhốt ở trong phòng thì có quan hệ gì với Gia Tuyết chứ?” Diêu Thục Phân lập tức đứng ra bảo vệ con gái bảo bối của mình.

“Dì Diêu nói phải, nhất định không có liên quan đến Gia Tuyết, Gia Tuyết nói có đúng không?” Lạc Thiên Ngưng cười nhìn Lạc Gia Tuyết.

Cô rõ ràng mặt tươi cười, nhưng ánh mắt lạnh băng, Lạc Gia Tuyết có chút sợ hãi, Lạc Thiên Ngưng này, thật sự không giống trước đây.

“Được rồi, đến trễ như vậy rồi, còn không mau qua đây ngồi.” Lão gia tử nói.

Lạc Thiên Ngưng lập tức ngoan ngoãn đi qua, đưa chiếc hộp gấm trong tay cho ông cụ, nói: “Ông nội, Thiên Ngưng chỉ là học sinh, không có năng lực gì, chỉ có thể thành tâm cầu một lá bùa bình an, hy vọng ông nội khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!”

Ông cụ mở hộp gấm ra, bên trong thật sự chỉ có một lá bùa bình an, so với quà của Lạc Gia Thần và Lạc Gia Hân, thực sự có hơi bủn xỉn.

Lạc Gia Tuyết cười chế nhạo một tiếng: “Chị ba, Lạc gia không có thiếu tiền tiêu vặt của chị, chị không bủn xỉn đến nỗi chỉ có thể mua cái thứ bé tẹo này đến để lừa gạt ông nội đi?”

Lạc Gia Hân cũng ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió, nói: “Đúng đó Thiên Ngưng, nếu em không đủ tiền tiêu vặt, cho dù đến tìm chị thì thôi đi, đừng để người khác chê cười Lạc gia ta.”

Đây là ám chỉ cô tiêu hết tiền tiêu vặt rồi, ngay đến quà sinh nhật ông cụ cũng đều có thể qua loa.

Nhìn sắc mặt ông cụ không tốt lắm, Lạc Gia Thần nói: “Được rồi, đều nói ít hai câu, nói thế nào thì cũng là một phần tâm ý của Thiên Ngưng.”

Lạc Thiên Ngưng không kiềm được mà nhìn người anh trai này một cái, kí ức của cô về Lạc Gia Thần không nhiều, gần như Lạc Gia Thần đã chuyển ra ngoài từ rất sớm, cùng Lạc Thiên gánh vác Lạc thị, ít khi về nhà.

Cho dù có về Lạc gia, Lạc Thiên Ngưng cũng là loại ngậm miệng không nói chuyện, hai người căn bản không có giao lưu gì.

Hôm nay rõ ràng là Lạc Gia Thần giúp Lạc Thiên Ngưng nói chuyện, khiến Lạc Thiên Ngưng có chút không hiểu, người anh trai này không phải với ba mẹ con Diêu Thục Phân cùng một giuộc sao?

Sắc mặt ông cụ không tốt lắm, dường như không hài lòng với biểu hiện của Lạc Thiên Ngưng lắm.

Lúc này một vị phu nhân bỗng nhiên lại gần nhìn một cái, nói: “Đây là bùa bình an của chùa Đồng An nhỉ?”

“Của chùa Đồng An? Chính là ngôi chùa lớn nhất của Hải Thành à? Nghe nói bùa bình an ở đó rất khó cầu được!” một người khác tiếp lời.

“phải, phải, tôi nghe nói nhất định phải tự mình leo lên chín trăm chín mươi chín bậc thang, mới có thể gặp mặt trụ trì, cầu được một lá bùa bình an.”

“Vậy vị tiểu thư này đúng là có lòng hiếu thảo thật! Thiên kim mào môn bây giờ có mấy ai sẽ vì thứ không đáng tiền này tốn nhiều tâm tư như vậy.”

Khách khứa bàn tán xôn xao, rất nhanh mọi người đều biết lá bùa Lạc Thiên Ngưng tặng cho lão gia tử đến từ chùa Đồng An.

Lão gia tử nghe được lời nói như vậy, sắc mặt ấm áp hỏi: “Thiên Ngưng, đây đúng là cháu đích thân đi chùa Đồng An cầu về sao?”

Lạc Thiên Ngưng ngoan ngoãn cười điềm tĩnh nói: “vâng ông nội, chú Lê nói ông gần đây hay đau đầu,đi khám bác sĩ cũng không thấy đỡ, nghe nói bùa bình an của chùa Đồng An rất linh nghiệm, Thiên Ngưng leo cả một ngày trời, trụ trì mới tặng cho cháu, hy vọng có thể khiến ông nội khỏe mạnh, bình an!”

Nhìn ánh mắt chân thành của Lạc Thiên Ngưng, lòng của lão gia tử có dòng nước chảy qua, những đứa trẻ này trưởng thành quanh năm suốt tháng không ở nhà, cho dù trở về cũng là gặp một cái liền đi, chỉ có Lạc Thiên Ngưng nhớ đến sức khỏe ông không tốt, tốn nhiều sức lực để hiếu thuận ông.

“Nào, Thiên Ngưng, đến ngồi cạnh ông nội!” Lão gia tử lập tức cho người thêm một cái ghế để bên cạnh ông.

Lạc Thiên Ngưng ngồi bên cạnh ông, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của Lạc Gia Thần, cô cười ngọt ngào, nói: “Chào anh trai!”

Lạc Gia Thần gật đầu, không nói chuyện.

Lão gia tử đã bắt đầu giới thiệu với mọi người xung quanh: “Đây là đứa cháu gái thứ ba của tôi, tam tiểu thư của Lạc gia, Lạc Thiên Ngưng.”

Mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn nhau, bốn người cháu, chỉ có Lạc Gia Thần và Lạc Thiên Ngưng ngồi bên cạnh lão gia tử, đến cả Lạc Gia Hân cũng chỉ là ngồi bên cạnh Lạc Gia Thần, cho thấy vị tam tiểu thư này rất được ông cụ yêu thương.

Lạc Thiên Ngưng ngoan ngoãn chào hỏi mọi người, phía sau bỗng dưng có một hơi thở lấn tới, Lạc Thiên Ngưng quay đầu, liền nhìn thấy Mặc Đình Thâm đang ngồi bên cạnh cô.

Lúc Lạc Thiên Ngưng ngồi xuống, bên phải là ông nội, bên trái là ghế trống, vậy mà lại là chỗ của Mặc Đình Thâm?

Trong lòng cô kinh ngạc, lúc gặp ở vườn hoa, vốn tưởng rằng chỉ là một vị khách bình thường, nhưng mà bây giờ nhìn thấy chỗ ngồi này, nếu không phải tạm thời xếp cho cô ngồi chỗ này, vậy thì ngồi cạnh ông nội, chính là Mặc Đình Thâm rồi.

Cho thấy, ông cụ rất xem trọng vị khách này.

Lão gia tử nhìn thấy Mặc Đình Thâm trở lại, lập tức giới thiệu với anh: “Đình Thâm, đây là Thiên Ngưng, lão tam của Lạc gia chúng ta.”

Mặc Đình Thâm nhìn Lạc Thiên Ngưng, cười cười, nâng ly nói: “Tam Lạc tiểu thư, vinh hạnh.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...