Cô Vợ Sinh Viên Của Anh Nông Dân Thô Kệch

Chương 2: 2.1. Tôi Muốn Cưới Em



Lâm Thanh Thanh lớn lên cùng với em trai mình từ nhỏ. Cô học giỏi, cha mẹ cũng hơi thiên vị một chút với đứa con đầu lòng là cô, thế nhưng em trai cô không những không ghen tị mà còn luôn ngưỡng mộ cô vì cô học giỏi nữa. Mỗi ngày, thằng bé sẽ đi sau lưng cô gọi chị hai dài chị hai ngắn, nó còn bảo sẽ cố gắng học hành để được vào đại học, để trở thành một người xuất sắc như chị của nó.

Một đứa em trai như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm mặc kệ nó được đây.

Ba Lâm ảo não, lại chẳng thể làm gì được. Ông không có tay nghề, cả đời chỉ biết làm nông, trong nhà cũng chỉ có chừng đó tiền tiết kiệm, giờ tiêu hết rồi, chỉ có thể trông cậy vào việc bán con gái đi để cứu lấy mạng con trai mình thôi!

*

Tin tức về chuyện cô con gái nhà họ Lâm không học lên đại học nữa mà muốn tìm một nhà chồng để gả đã ngay lập tức lan truyền khắp làng trên xóm dưới, mỗi ngày là có cả mười mấy nhà đến cầu hôn ấy chứ.

Nhưng chẳng có nhà nào là có thể khiến nhà họ Lâm gật đầu cả. Không vì cái gì khác, những người có thể lấy ra nhiều tiền thì đều là dưa vẹo táo nứt, mẹ Lâm và ba Lâm không muốn để Lâm Thanh Thanh gả cho những người đó. Diện mạo đoan chính một chút thì lễ hỏi lại không được là bao, Lâm Thanh Thanh vốn là vì muốn có tiền thuốc men cho em trai mình nên mới gả chống, dĩ nhiên sẽ không đồng ý với những nhà đó rồi.

Cứ như vậy tới tới lui lui, đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được nhà nào thích hợp cả.

Hôm nay, Lâm Thanh Thanh đến nhà một người bạn tốt ở thôn bên cạnh để mượn sách về đọc. Trước đó vài ngày người bạn kia đã đồng ý sẽ cho cô mượn rồi, là một quyển sách sơ lược về lịch sử thế giới. Lúc quay về, từ xa cô đã nhìn thấy người đàn ông được mọi người trong thôn đồn đại là không thể trêu vào - Triệu Tranh.

Nghe nói anh ta là người đi ra từ chiến trường. Theo lẽ thường, những người đã từng ra trận và còn sống trở về như anh hẳn sẽ được khen thưởng, được thăng quan tiến chức mới đúng. Vậy mà anh lại trở về sống ở cái thôn nghèo chốn khỉ ho cò gáy này.

Sau khi trở về, cha mẹ anh đều đã qua đời, một mình anh tự mình dọn dẹp xử lý nhà cửa vườn tược, bắt đầu trồng trọt. Anh cứ thế một người độc lai độc vãng, rất ít khi giao tiếp với những người khác trong thôn, thế nhưng phàm những ai mò tới kiếm chuyện với anh đều bị anh dạy dỗ cho một trận cả rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...