Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Chương 15: Làm Khó
Dưới cái nắng gắt của mùa hè Đỗ Lan Hương ra sức nhổ cỏ đế được nghỉ ngơi sớm, bên cạnh vú Hoa nhìn động tác của cô nhắc nhở: “Nhổ cho cẩn thận, nhổ phải hoa tôi cho cô khỏi ăn cơm.” Cái biệt thự này có truyền thống dọa người hay sao ấy nhỉ? Hở ra một cái là dọa nạt không cho ăn cơm, có điều Đỗ Lan Hương cũng chẳng quan tâm, vú Hoa bên ngoài hung dữ vậy thôi bên trong vẫn còn thấu tình đạt lý, nếu không cũng không cho cô dưỡng bệnh còn bảo cô Tư chăm sóc cô. Cho nên trong căn biệt thự này, cô chỉ tôn trọng hai người là cô Tư và vú Hoa. “Vú Hoa.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, cả Vú Hoa và Đỗ Lan Hương đều ngẩng đầu lên nhìn. Vú Hoa thấy cô gái đi đến ánh mắt liền trở nên nhu hòa: “Linh Chi tiểu thư, sao đến lại không báo cho vú một tiếng.” “Con muốn cho vú bất ngờ mà, nghe nói ai đó thương nhớ con, con phải tức tốc chạy đến đây chứ.” Cô gái ngọt ngào nói. Vú Hoa nghe vậy nở nụ cười lại bảo: “Haiz, lâu rồi mới nhìn thấy con, quả thật có chút nhớ, phải rồi, bên ngoài nắng mau đi vào trong thôi.” Vú Hoa muốn kéo cô gái đi vào thì cô ta lại giữ tay bà lại nhìn về phía Đỗ Lan Hương, nâng giọng nói: “Ái chà, đây không phải chị dâu trên danh nghĩa của tôi sao? Thế nào, hôm nay đã biết làm việc rồi à?” Đỗ Lan Hương nghe người nhắc đến tên mình liền dừng công việc ngước mặt nhìn người trước mắt, qua đoạn đối thoại của nàng ta với vú Hoa nàng cũng đoán được thân phận của cô ta. Nếu cô đoán không nhầm người này là Tống Linh Chi, em họ của Tống Thần Vũ, đồng thời cũng là bạn thân của nữ chính, Tạ Phi Phi. Không ngờ cô chưa đụng đến nhân vật chính trong truyện đã phải đối mặt với dàn nhân vật phụ tiếng tăm rồi. Vì liên can đến sự việc của Tạ Phi Phi nên Tống Linh Chi cũng vô cùng căm ghét Trịnh Lan Hương, khắp nơi gây khó dễ cho cô gái này, nghe giọng điệu vừa rồi liền biết, cô ta đến đây là nhằm vào cô. Đối với lời chào hỏi “thân thiết” của Tống Linh Chi cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật hiếm khi được nghe em họ gọi hai tiếng chị dâu, chào em nhé, lâu ngày không gặp em càng ngày càng xinh ra đấy.” Rất nhanh sắc mặt của Tống Linh Chi biến đổi tức giận nói: “Ai là em họ của cô hả, đừng có mà tỏ ra thân thiết với tôi.” Đỗ Lan Hương cũng chỉ nhún vai không nói gì thêm, cô đã nhổ cỏ xong liền hướng vú Hoa nói: “Cháu làm xong rồi có thể vào nhà hay chưa?” Vú Hoa gật đầu: “Được rồi, cô đi đi.” Đỗ Lan Hương muốn vào thì Tống Linh Chi lên tiếng: “Khoan đã, cô vào nhà chuẩn bị trà nước cho tôi.” “Ồ, dựa vào đâu?” Đỗ Lan Hương cảm thấy buồn cười, người hầu trong nhà này sai bảo cô không nói ngay cả cô em họ này cũng muốn ra lệnh sao? “Nói cô làm thì mau làm đi, đừng có không biết điều.” Tống Linh Chi trợn mắt với cô. Đỗ Lan Hương cũng không nề hà gì mà nói: “Được thôi.” Lần này cô rời đi không bị ngăn chặn nữa, Tống Linh Chi lại quay sang hỏi: “Vú Hoa, sao con cảm thấy Trịnh Lan Hương có cái gì đó khác lạ, cô ta nghe lời từ khi nào vậy.” Tống Linh Chi cũng có chút phát hiện ra sự khác thường của Đỗ Lan Hương, nên tiện miệng thăm dò. “Cũng không biết sao từ lần bị thiếu gia đánh ngất tỉnh lại Trịnh Lan Hương liền biến thành con người khác, chúng ta ai cũng nghi ngờ sự thay đổi của cô ta nhưng chung quy Trịnh Lan Hương vẫn là Trịnh Lan Hương.” Vú Hoa giải thích có phần khó hiểu nhưng đích thực là như vậy. Tống Linh Chi cũng không hỏi nữa, mục đích của cô ta là khiến Trịnh Lan Hương phải thống khổ, chật vật, cho nên lúc vào trong nhà nhìn chén trà nóng trước mặt cô ta uống cũng không thèm uống liền hất thẳng vào mặt Đỗ Lan Hương. “Trà như thế này cũng dám lấy ra cho tôi uống, cô vào nhà họ Tống ba tháng ngay cả cách pha trà thế nào cũng không biết sao?” Lại là nước trà, tình tiết này đã quá đỗi quen thuộc trong các bộ ngôn tình máu chó, Đỗ Lan Hương cảm thấy da mặt có chút nóng bỏng, vài ba lá trà còn vương trên má cô, cũng may nhiệt độ của nước trà cũng không quá nóng chưa đến nổi bỏng da. Có điều hành động này của Tống Linh Chi khác nào làm cô mất mặt, cô thoáng thấy đám người hầu đang che miệng cười, chưa kể ở đây có hơn mười người hầu cả nam lẫn nữ. Từ lúc Tống Linh Chi bước vào liền chễm chệ ngồi trên ghế salon, sau đó lập tức có mười mấy người hầu đứng xung quanh, giống như cô ta là nữ chủ nhân của căn nhà, còn cô chỉ là một người hầu không hơn không kém. Đỗ Lan Hương phủi mấy lá trà trên má, mặt không đổi sắc nhìn người trước mặt mỉm cười hỏi: “Không biết Tống tiểu thư muốn uống trà như thế nào để tôi biết đường pha ấm khác cho cô.” Tống Linh Chi cứ nghĩ rằng Đỗ Lan Hương sẽ nổi điên, tức giận, không ngờ còn có thể hỏi ra câu này, cô ta trầm lặng nói: “Tôi muốn uống trà sen, nhiệt độ đúng mực, vị phải dịu ngọt, màu nước trà không quá đậm cũng không quá nhạt, nếu tôi uống bị sai vị cô tự nhận hậu quả.” Nghe vậy Đỗ Lan Hương nhàn nhạt cười: “Được thôi, đảm bảo sẽ đúng vị, phiền cô đợi trong chốc lát.” Dứt lời cô quay vào bếp pha trà, chưa đầy năm phút lại mang một tách trà đi ra, đặt trước mặt Tống Linh Chu nhẹ nhàng nói: “Trà cô yêu cầu, mời uống.” Tống Linh Chi nhìn ly trà, không tự chỉ nhíu mi: “Màu sắc không đúng.” “Nếu vậy tôi đi pha lại cho cô.” Đỗ Lan Hương đề nghị, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn. Tống Linh Chi càng lúc càng thêm ngỡ ngàng, hiển nhiên không quen Đỗ Lan Hương nhu thuận như vậy, ngẫm nghĩ một lát lại lạnh lùng nói: “Không cần.” Sau đó không ngờ lại cầm ly trà lên uống, thế nhưng mới uống một hớp nhỏ lập tức phun ra, tức giận nhìn Đỗ Lan Hương: “Đây là trà quỷ gì vậy, Trịnh Lan Hương, cô rốt cuộc cho gì vào trà?” “Tôi chỉ làm đúng như lời cô nói mà thôi.” Đỗ Lan Hương khẽ cười nói. “Rõ ràng cô đã bỏ cái gì đó vào trà, cô còn không nhận, mau nói đi, cô rốt cuộc là bỏ cái gì trong trà?” Tống Linh Chi dường như càng thêm phẫn nộ, không nghĩ Trịnh Lan Hương vậy mà dám chơi mình. Đỗ Lan Hương lại bày vẻ mặt vô tội: “Tôi thực sự không bỏ cái gì, lúc pha trà còn có hai người làm ở cạnh tôi, không tin cô có thể hỏi bọn họ, hai người này lúc nào cũng nhìn chăm chăm tôi.” Thấy cô một bộ dạng “thanh giả tự thanh” Tống Linh Chi mím chặt môi, cô ta nếm không sai, trong trà khẳng định có bỏ cái gì đó. “Kêu hai người kia lên đây.” Cuối cùng Tống Linh Chi vẫn cho gọi hai người đang làm dưới bếp lên hỏi chuyện. Hai người kia được một người hầu gọi đến có chút nơm nớp, đừng trước Tống Linh Chi bọn lại cung kính chào hỏi, Đỗ Lan Hương ở bên cạnh chỉ cười khẩy một tiếng. Tống Linh Chi không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Tôi hỏi các cô, lúc Trịnh Lan Hương pha trà các cô có nhìn cô ta không?” “Có, thưa tiểu thư.” Hai người cùng gật đầu. “Tốt lắm, vậy có thấy cô ta bỏ gì vào trà không?” Tống Linh Chi hỏi tiếp. Hai người thế mà lại lắc đầu, đồng thanh nói: “Không có, chúng ta không nhìn thấy cô ta bỏ gì cả.” “Sao lại có thể chứ.” Tống Linh Chi không cam, lại chỉ định một người hầu: “Cô, lại đây thử ly trà này cho tôi.” Cô gái kia nghe lời tiến đến uống một hớp, sau đó cũng như Tống Linh Chi khạc nhổ ra, quẹt miếng nói: “Này, này là nước mắm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương