Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng
Chương 17: Mặt Đối Mặt
Đám người hầu nghe tiếng hét của Tống Linh Chi mới kịp phản ứng lại, mỗi người nhanh chóng vặn khóa vòi xịt, đồng thời tắt toàn bộ công tắc xả nước. Không bị nước xịt nữa Tống Linh Chi cay mắt nhìn lên Đỗ Lan Hương tức giận gầm giọng: “Trịnh Lan Hương, cô chết chắc rồi, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, tôi nhất định sẽ nói hành động này của cô cho anh Vũ biết, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu.” “Cô nói làm tôi sợ rồi đây này.” Giọng nói của Đỗ Lan Hương có phần nhạt nhẽo, cô cũng không phải là Trịnh Lan Hương trước đây mà đi sợ Tống Thần Vũ, làm như cô chưa từng chịu qua hành hạ của anh ta vậy. Lại nói lần này đến lượt Đỗ Lan Hương từ trên nhìn xuống, tuy toàn thân ướt đẫm nhưng bộ dạng lại vô cùng ngạo nghễ, cô cũng không phải là con rối mặc người điều khiển. “Cô…” Tống Linh Chi tức đến nghiến răng lại không thể làm gì.1 “Nói cho cô biết, cái gì cũng một vừa hai phải thôi, tôi không phải công cụ để các người tùy ý trêu đùa thế nào cũng được.” Đỗ Lan Hương lạnh giọng nói, lại cảm thấy cơ thể cũng bắt đầu lạnh lên, cô không rảnh ở đây nói nhiều lời với đám người này nữa liền xoay người vào bên trong. “Đứng lại đó cho tôi, ai cho cô đi hả, Trịnh Lan Hương.” Tống Linh Chi bị xả một tràng lại bị làm lơ mặt sung huyết cả lên, vẫy vùng trong làn nước. Cô ta lại nhìn đám người ngơ ngác phía trên nổi đóa: “Các người, các người chỉ biết nhìn thôi hả? Mau đỡ tôi lên, bắt Trịnh Lan Hương lại cho tôi.” Đám người nghe cô ta nói lập tức chia nhau ra người đi xuống kéo Tống Linh Chi lên, người lại chạy đến vây lấy Đỗ Lan Hương. Đang đi lại bị người bao vây Đỗ Lan Hương cười lạnh: “Không phải các người chưa nếm qua sự lợi hại của tôi, hãy tự lượng sức mình, nếu không bị gãy tay hay què chân tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.” Quả thật mấy người này đã chứng kiến qua cảnh Đỗ Lan Hương đánh nhau với vệ sĩ, bọn họ chỉ là những người làm không có võ thật sự có chút chần chờ không dám động chạm đến Đỗ Lan Hương, đám người tôi nhìn anh anh nhìn tôi. Đỗ Lan Hương lại chẳng quan tâm đến bọn họ lướt qua từng người đi vào bên trong. Ở tầng ba người đàn ông không thèm xem màn hình máy tính nữa mà trực tiếp đi ra ban công nhìn về phía người phụ nữ đang chậm rãi đi vào. Bên dưới Đỗ Lan Hương cũng cảm nhận được ánh mắt phía trên, cô chợt dừng lại ngẩng mặt lên đối diện với người phía trên. Bốn mắt xẹt qua nhau, biểu cảm của người đàn ông có chút thích thú. Đỗ Lan Hương bỗng cười mỉa, bảo sao mấy hôm nay không thấy người đàn ông này làm khó mình, hóa ra anh ta để người khác khinh nhờn cô, còn bản thân thì đứng trên đó nhìn thấy tất cả, cô chỉ như một diễn viên hài biểu diễn cho anh ta xem. Rất nhanh Đỗ Lan Hương thu hồi ánh mắt của mình bước vào bên trong, ý nghĩ muốn rời khỏi đây càng thêm mãnh liệt, có điều lần này cô phải có kế hoạch rõ ràng. Buổi tối cứ nghĩ được yên thân nhưng Tống Linh Chi ở lại qua đêm, cô ta sai cô đủ mọi chuyện, buổi tối lúc ăn cơm bắt cô phải đứng cạnh chọn món bỏ vào chén, chưa kể ăn xong còn kêu cô rửa một đống chén đũa trên bàn. Đỗ Lan Hương liên tục bị làm khó nhưng vẫn bình chân như vại, cô ta muốn ăn cá ngừ cô lại gắp thịt gà, muốn ăn khoai tây lại gắp khoai môn, tóm lại hoàn toàn không đúng ý Tống Linh Chi mong muốn làm cô ta tức đến sôi máu, thậm chí ném cả đồ ăn vào người cô, Đỗ Lan Hương thân thủ nhanh nhẹn né tránh, người trúng chỉ có mấy người làm xấu số phía sau. Lại nói lúc rửa chén cô lại cố ý làm rơi cái này đánh bể cái kia, mảnh sành văng tung tóe khắp nhà bếp, Tống Linh Chi nghe thấy tiếng ồn đi vào không cẩn thận đụng trúng một mảnh nhỏ, phút chốc cô ta la hét inh ỏi: “Aaaa, Trịnh Lan Hương, tôi giết cô.” Đỗ Lan Hương đứng một bên chỉ mỉm cười nhạt nhẽo, cũng không quan tâm đến đống mảnh sảnh rơi vỡ mà đi thẳng về phòng. Phía sau đám người không kịp phản ứng nên cứ thế mặc kệ cô rời đi. “Tôi ra lệnh cho các người đánh chết cô ta cho tôi.” Vì quá tức giận Tống Linh Chi đã phân phó đám vệ sĩ trong biệt thự. Bọn họ nhìn nhau một lát lại chưa ai dám đi lên, Tống Linh Chi giận cười: “Sao, lời nói của tôi các người không nghe sao, có tin tôi nói anh Vũ sa thải cá người không?” Đám vệ sĩ nghe vậy cũng có chút sợ hãi mất việc nên tiến về phía Đỗ Lan Hương, cô thở dài một tiếng, không nhanh không chậm nói: “Các người nếu muốn động thủ cũng đừng hối hận đấy.” Tống Linh Chi chưa từng thấy Đỗ Lan Hương ra tay đánh người nên không biết sự lợi hại của cô, nghe cô nói vậy cười lạnh: “Cô là cái thá gì mà uy hiếp vệ sĩ của anh tôi? Các người còn làm gì nữa, lên, đánh cô ta thừa sống thiếu chết cho tôi.” “Em gái, tôi khuyên cô làm người phải lương thiện một chút, nếu không mai mốt gieo nhân nào gặp quả đấy, đánh tôi thừa sống thiếu chết, em gái cũng quá độc ác rồi đấy.” Đỗ Lan Hương khoanh tay nhìn cô ta, điệu bộ thong dong mỉa mai. Không có gì khơi gợi lòng tức giận của người khác bằng chính lời nói, lúc này khuôn mặt của Tống Linh Chi không khác nào gan heo, hai mắt cũng nổ đom đóm, khiến răng gầm mạnh: “Các người toàn bộ đều đi lên đánh cô ta cho tôi.” Lời nói của Tống Linh Chi đâu ai dám phản bác, tất cả vệ sĩ người làm đều chạy về phía Đỗ Lan Hương, cảnh tượng giống như xông pha đánh giặc. Kết quả, chưa đầy năm phút toàn bộ đều nằm lăn ra sàn kẻ ôm bụng, người ôm chân, có người thậm chí còn rên rỉ như bò rống. “A, đau, đau quá. Chân tôi không cử động được.” “Tay tôi, cũng, cũng sắp gãy rồi.” Tống Linh Chi phút trước còn hiên ngang, kiêu ngạo, giờ phút này chỉ biết trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. “Trịnh Lan Hương, cô, cô, cô vậy mà dám, đánh, đánh bọn họ.” “Có gì không dám, hay là cô có muốn thử một chút không?” Đỗ Lan Hương làm bộ ra chiêu hỏi. Tống Linh Chi sợ hãi thụt lùi về sau, chân còn đau nhưng cũng cố nhịn. Vú Hoa nãy giờ chứng kiến một màn này không nhịn được lên tiếng, giọng nói âm trầm: “Thiếu phu nhân, đủ rồi đấy, cô có biết mình đang làm gì không?” “Chỉ là đánh vài người mà thôi.” Đỗ Lan Hương nhún vai một cái sau đó xoay người đi lên cầu thang, lên đến lầu ba không ngờ lại có một người đàn ông đứng đó nhìn cô. Bước chân của Đỗ Lan Hương khựng lại, đôi mày thanh tú không tự chủ khẽ nhíu, lòng tự hỏi người đàn ông này vì sao lại đứng ở đây? Không phải muốn bắt tội với cô đấy chứ? Anh ta vẫn một khuôn mặt âm trầm khiến người ta khó lường, từ sau ngày đó cô đã không đối diện trực tiếp với anh như thế này nữa, hôm nay có lẽ không tránh thoát. Hai người chỉ cách nhau năm bậc cầu thang nhưng áp lực lại vô cùng lớn, anh ta không mở miệng Đỗ Lan Hương cũng không mở miệng, có điều cứ nhìn nhau như vậy có hơi gượng gạo, cô không hẳn là sợ anh nhưng đối diện với anh vẫn có chút áp lực nhỏ, ai bảo người đàn ông này khủng bố như vậy. Trời không chịu đất thì đất chịu trời, cô lại lấy tinh thần hít vào một hơi hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương