Cóc Ghẻ Thịt Thiên Nga

Chương 5



Suy cho cùng, họ đều là những người cần thể diện — cả hai nhìn nhau một hồi, thay vì đánh nhau như trong tưởng tượng của tôi, họ lại trao đổi một điếu thuốc, vô cùng bình tĩnh.

Chu Thiến cầm điếu thuốc trong tay, vẻ mặt khinh thường, nhìn Tống Thiến không chớp mắt: “Em tự nói đi, người nhà anh bắt nạt em sao?”

Cô gái vội xua tay: “Không phải, là do em…”

Thẩm Hiếu nhếch mép:

“Có chuyện gì em cứ nói đi.”

“Nói chuyện sao lại ấp úng như vậy, hắn còn có thể ăn thịt em à?”

So sánh hai bên — áp lực từ Thẩm Hiếu đương nhiên là lớn hơn.

Tống Thước toàn thân run rẩy, nhẹ giọng nói đơn giản: “Chuyện đó… em không cẩn thận làm vỡ một cái đĩa của mẹ…”

Cô ấy còn đang định giải thích thêm, một giọng nữ đã lạnh lùng vang lên: “Đĩa đó cũng không phải đĩa bình thường!”

“Trong nhà có giúp việc. Cô không chịu ở yên làm cô dâu lại nhất định đòi phụ giúp, đĩa của Zwiebel Muster đắt như vậy, cô mới tới đã đánh vỡ mất một cái!”

“Con… Con… Con chỉ muốn giúp một chút…”

Tống Thước còn định nói thêm, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng của mẹ Chu, cô ấy im bặt như con chim cút bị mắc họng. Tưởng rằng Chu Thiến sẽ ra tay để giải quyết êm đẹp chuyện này, nhưng anh ta lại im lặng không nói gì.

Thẩm Hiếu nhướng mày rồi bật cười: “Zwiebel Muster? Giá bao nhiêu? Nếu tôi nhớ không nhầm thì một bộ bát đũa cũng chỉ có giá vài nghìn tệ. Gia đình bà kinh doanh lớn, vậy mà hôm nay lại đi làm khó dễ với cô dâu vì chút tiền ít ỏi này?”

Mẹ Chu trợn tròn mắt: “Cậu là ai?”

Bên kia giễu cợt: “Tôi là anh trai cô ấy.”

Nghe vậy, trong lòng mẹ Chu không ngừng phỉ nhổ. Anh nào chứ? Rõ ràng là lốp dự phòng của Tống Thước thì có!

Thẩm Hiếu vậy mà lại nhận mình là nhà mẹ đẻ của Tống Thước. Thật là không thể ngờ nha!

Mẹ Chu còn định nói thêm gì đó nhưng lại bị Chu Thiến cản lại: “Được rồi, mẹ đừng nói gì nữa, chuyện này bỏ qua đi…”

Thẩm Hiếu khịt mũi: “Cậu nói kết thúc là kết thúc sao? Sao dễ vậy được?”

Thấy hai người như sắp đánh nhau đến nơi, tôi vội vàng ngăn cản: “Được rồi được rồi, đổ vỡ là điềm lành, điềm lành nha!”

Khúc Nhược Khương cũng can theo: “Đúng vậy, đây là chuyện tốt, chuyện tốt!”

Thẩm Hiếu còn đang cố gắng giãy dụa, tôi vội vàng giật góc áo của anh ta, không ngừng nháy mắt: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi, nha nha.”

Thẩm Hiếu bất ngờ liếc tôi, tôi lại kéo tay áo anh ta, bên kia cũng chịu phối hợp.

Đang định bước đi, anh ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn Tống Thước cười lạnh:

“Theo quy củ, hôm nay là ngày lại mặt của em.”

“Muốn làm thế nào, tự mình cân nhắc!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...