Cocktail Cho Tình Yêu

Chương 26-30



Thảo xoay lưng, trên người cô là bộ váy đồng phục mẫu mà Đan vừa may xong. Ngắm mình trong gương, Thảo xuýt xoa: - Ôi, trông em đỡ béo đi bao nhiêu. - Thảo mũm mĩm khỏe mạnh chứ có béo đâu. - Nhưng… em mê dáng người của chị. Trông thanh thanh, thích lắm. - Chị lại thích tròn lẳn như em. - Chị em phụ nữ toàn thích cái mình không có - Đức ngồi trên giường nhìn 2 bà chị, thở ra 1 câu triết lý nửa mùa xanh rờn! Đan lườm yêu thằng em 1 cái làm nó lại càng múa mép: - Đúng thế mà! Em thấy nhiều cô thấp lại thích đi dép cao, đen thì đánh phấn trắng. Buồn cười chết đi được. May mà chị với chị Thảo không đến nỗi u mê thế, không thì xong đời 2 anh em nhà ông Lập. - Chỉ được cái ăn nói linh tinh! Đi xuống nhà cho 2 chị tâm sự riêng! Đan cau mặt, dứ dứ nắm đấm vào cái điệu bộ tí tởn của Đức. Nó vừa vào đại học, thích tỏ ra ta đây người lớn 1 cách trẻ con! Quay qua phía Thảo, cô vuốt lại nếp viền thổ cẩm trên tay áo: - Ngoài việc mặc trông gọn đi, Thảo còn nhận xét gì không? - Áo này mặc vào cử động thoải mái lắm. Chất vải cũng mềm. Kiểu thì vừa đẹp vừa lạ.div> - Khen vừa thôi cô nương, tôi bay lên được bây giờ! - Em nói thật mà. Chị vẽ đẹp mà cắt may cũng đẹp nữa. Em tưởng thiết kế thời trang là chỉ có ngồi vẽ với chọn vải thôi. - Phải biết cắt may nữa thì mới dựng được bộ quần áo mình đã vẽ. Kể cả có thợ làm cho thì mình cũng phải biết để nói cho họ hiểu mà làm đúng ý mình, hoặc khi phải sửa chỗ này chỗ kia… Chị bây giờ không có thợ phụ thường xuyên, muốn may thử cho em mặc thì phải để tự làm thôi. - Thì em có phải diễn viên ca sĩ đâu mà có tiền triệu trả công cho chị thuê thợ - Thảo che miệng cười, cô ngắm mình trong gương 1 lần nữa, chắc lưỡi - Chị may đẹp mà nhanh nữa. Chỉ áng chừng số đo thôi sao vừa in… - Tại chị phải may để Thảo kịp mặc thử. Phải mấy tháng Thảo mới lên đây 1 lần, chờ lấy số đo nữa thì đến bao giờ. Sắp sang mùa đông rồi mà mới xong bộ mùa hè. - Em thấy bộ mùa đông chị cũng để kiểu thế này nhưng may rộng ra, tay dài ra và vải dày lên là được. Bọn em sẽ mặc áo len ở trong và mặc áo đồng phục ra ngoài, như áo khoác ấy. - Ừ, vậy cũng được. Chị sẽ phải sửa 1 chút về cổ áo, cho nó cao lên, hoặc là làm thêm mẫu khăn quàng ấm đồng phục.span> - Khăn đồng phục à? Nghe hay quá! Nhưng mà may đồng phục cho chừng ấy người thì phải lấy chừng ấy số đo ý hả chị? - Ừ. Hay là em thích may 3 cỡ to - nhỡ - nhỏ như kiểu cũ? - Không, không - Thảo xua tay – Nhưng em thấy hơi mất công. Chị phải đo cho từng người xong rồi ghi chép rồi may từng bộ. Mệt ghê lắm. - Không phải – Đan cười - Bộ này của em chị may mẫu xem có ổn không thôi. Chứ khi nào may ọi người, chị sẽ không làm 1 mình tất cả những việc đấy đâu. Sẽ có người phụ mà. Thảo gật đầu ra vẻ đã hiểu. Cô chỉ vào chiếc máy tính ở góc phòng: - Chị nhập số đo của từng người vào máy rồi xếp theo thứ tự béo gầy hả? Làm trong Excel ấy. - Cũng gần gần như thế. Ngay từ lúc đo chị sẽ phân loại theo nhóm. Vì thật ra cũng chỉ có mấy kiểu khung dáng người thôi, tam giác xuôi, tam giác ngược hoặc 2 tam giác chúc đầu vào nhau… Chị xếp như vậy để khi may đến nhóm nào có ưu điểm nhược điểm gì thì sẽ xử lý cho hợp. - Chị làm việc khoa học thật - Thảo tấm tắc khen – Hèn nào anh Lập cứ nôn nóng đòi rước chị về. Đan phì cười: - Làm việc khoa học thì liên quan gì đến chuyện anh Lập chịu rước chị về hay không? - Ấy, có chứ. Chị không biết đấy thôi. Anh Lập bảo là đợi chị… chị… chui đầu vào rọ… xong thì sẽ mở riêng công ty thời trang cho chị. Lần này thì Đan cười thành tiếng vì cái kiểu dùng từ của Lập và cái thói chủ quan của anh. Đến chị Quỳnh Anh ở tận Núi Ba cũng biết là Lập đã sắm “còng” gắn kim cương chỉ còn đợi ngày đẹp để đeo vào ngón tay cô. Chủ nhật vừa rồi chị về Hà Nội chơi, 2 chị em đi dạo chợ vải, chị còn ra sức tư vấn cho Đan xem nên mua vải gì may váy cưới. Hừ, Lập cũng thật là… Lại còn chuyện mở công ty cho cô nữa chứ! Cô đã nói không biết bao nhiêu lần với anh là cô không thích dùng tiền của anh cho sự nghiệp của riêng cô rồi… - Thôi, bỏ qua chuyện của chị. Thảo nói chuyện của Thảo với Thạch đi! Nghe Thảo gọi điện mà chị thấy lo quá. - Em xin lỗi. Tự nhiên để chị lo vì chuyện không đâu… - Thảo tư lự - Tối qua, trước lúc em gọi cho chị là anh Thạch gọi cho em. Hình như anh ấy uống rượu nên nói toàn chuyện đâu đâu… - Chắc là dưới công trường buồn quá nên Thạch uống chơi chơi ấy mà. Thạch nói gì với em? - Anh ấy trách em ghê lắm. Anh ấy bảo là em… lạnh nhạt, em coi thường tình cảm của anh. Anh ấy còn bảo là… là… em thích anh Lập. Nhưng không phải vậy đâu chị ạ, em coi anh Lập như anh cả em ở nhà. - Ừ, chị hiểu mà. Thạch say quá nên nói bừa thôi. Nhưng mà thật là em không có tình cảm gì với Thạch à? Thảo không trả lời vào câu hỏi của Đan. Cô nắm tay Đan lắc nhè nhẹ: - Chị nói cho em cảm nghĩ của chị mỗi khi ở cạnh anh Lập đi chị! - Ừm, chị với anh Lập hợp nhau. Trông bên ngoài có vẻ khắc khẩu nhưng thật ra không phải như vậy. - Đúng rồi. Đầu tiên em cứ nghĩ là chị kỵ với anh ấy ghê lắm. Nghe bác Huyên nói là anh chị yêu nhau, em còn không tin. Đan cười mơ màng. Chính cô nhiều lúc còn không tin là cô yêu được người đàn ông mà ngay từ buổi đầu gặp mặt đã liên tục tìm cách gây sự này. - Mới đầu thì như vậy, dần dần bọn chị đều nhận ra là mình có 1 số sở thích chung và những điểm hấp dẫn riêng, rồi nhận ra là ở bên nhau cả 2 không thấy nhàm chán. - Đấy là cái em thiếu. Em và anh Thạch hầu như không có sở thích chung nào. - Thật à? Chị tưởng cả 2 cùng thích thiên nhiên cây cỏ mà. - Không, anh Thạch yêu cây cảnh, còn em thích cây rừng. Anh ấy thích hoa phải cắm cẩn thận, em thì thích hoa còn trên cây… Nói chung là nói chuyện với anh Thạch rất mau đến đoạn tắc tị. Viết thư thì đỡ hơn nhưng mà cũng nhàm lắm chị ạ. Quanh đi quẩn lại anh Thạch viết có chừng ấy chuyện. - Ừ, chị hiểu. Em không rung động. - Nghe từ rung động hơi cao siêu quá. Em chỉ coi anh Thạch như anh em thôi. Em đã viết thư nói nhiều lần như vậy nhưng anh Thạch vẫn… - Thế rồi hôm qua Thạch gọi điện trách móc em? - Dạ. Anh ấy nói nhiều lắm, nhắc nhiều chuyện, nhắc cả chị cả anh Lập, nhưng mà chủ yếu vẫn là trách em… Cũng tại em không dứt khoát rõ ràng… - Em không sai chỗ nào hết. Em nói rõ rồi nhưng Thạch không chịu hiểu đấy chứ! Mà em nói hôm qua Thạch nhắc cả chị và anh Lập là sao? - Anh Thạch nói… nói là anh Lập đào hoa, đã được… nhiều người yêu rồi lại còn… thêm em… Nhưng mà không phải vậy đâu chị ạ, anh Lập chỉ nghĩ đến chị thôi. Anh ấy tốt với em là vì tưởng em với anh Thạch… - Ừ, chị hiểu mà. Anh Lập quý em vì em rất ngoan. Anh ấy bảo là thích có em gái như em. Đan trìu mến ngắm nhìn vẻ bối rối của Thảo. Cô bé này sợ cô hiểu lầm đây mà. Thỉnh thoảng vui chuyện, Lập lại nhắc đến Thảo, anh không chỉ thích có em gái như Thảo mà còn muốn… con gái của Đan và anh phải giống cô bé. Và anh cũng khai hết với cô về các mối quan hệ cũ, về đám người mẫu ca sĩ bám theo anh. Những chuyện như thế thì cô không còn hiểu lầm từ lâu rồi.  

  Lập ngồi xuống đối diện với Kim Dung. Ở tuổi 50, nom người đàn bà tai tiếng này vẫn rất đẹp và lẳng lơ. Giơ tay vuốt lại chiếc áo cổ thuyền màu xanh cổ vịt, bà ta cười với anh tình tứ: - Lập đến tận đây tìm tôi chắc là trời sắp có bão quá! - Mùa hanh rồi! - Lập vẫn thế nhỉ! Cứ nói cộc lốc bắt người ta phải hiểu! Sao dạo này không thấy Lập tới Đường Xưa nghe nhạc xem thời trang? - Tôi không có thời gian. - Không có thời gian thật không, hay là Lập chê Đường Xưa? Lập cười, anh không muốn bị cuốn vào cái mạch chuyện trò tâng bốc tầm phào này. - Bận ngập đầu lên! Cái Bãi Hạc resort của tôi có lắm đứa phá quấy quá. - Cái chỗ chó ăn đá gà ăn cát trong kia hả? Kim Dung chớp đôi mắt tô vẽ kỹ càng nhìn Lập thăm dò. Cái gã tỷ phú này luôn luôn có vẻ gì đó xa vời tự tôn rất hấp dẫn. Chẳng phải 1 thời hắn đã làm điên đảo tâm hồn của mụ đó sao. Giọng Lập nhạt nhẽo vang lên: - Chị cũng biết chỗ đấy khô cằn khó kiếm ăn mà sao lại quan tâm đến nó thế? - Thì tôi cũng chỉ quan tâm vì Lập thôi. Đọc báo thấy nói dự án của công ty Lập ở đó nên cũng tìm hiểu thêm cho biết. Để Lập có đến đây hỏi thì tôi biết đường mà trả lời. Như bây giờ đây này… hi hi. Lập vẫn tỉnh bơ nhìn khóe miệng quá nhiều silicon của Kim Dung, anh nói nhẹ tênh: - Đêm hôm qua bọn tôi tóm được mấy thằng đang thả gà dịch vào resort đấy. Hình như có cả gà lai giống Đài Loan. Kim Dung hơi biến sắc. Giọng Lập vẫn đều đều: - Tôi cho khảo 1 lúc thì chúng nó khai tông tốc hết, hóa ra toàn người quen cả! Mà mấy thằng đấy ngu quá, khu Bãi Hạc chưa xây hoàn chỉnh, mới đón khách không chính thức, cũng toàn khách quen. Chúng nó biết thế mà còn nỡ thả gà cúm hại nhau! - Hại nhau cái gì? Mấy con gà đem chôn rắc vôi bột thì hại sao được nữa? - À, thì tất nhiên tôi phải đem tiêu hủy rồi. Nhưng tôi làm không đúng quy trình lắm, sợ người chủ gà đau lòng. Cả trăm con gà chứ ít đâu, trong đó lại có mấy con quá béo… - Lập chúa hay nói lấp lửng thôi, tôi sợ Lập lắm! - Thôi tôi nói rõ vậy nhé. Hôm qua thằng Lao Ái nhà chị bảo là nó với chị cãi nhau, trốn xuống đấy nghỉ. Nửa đêm người của tôi bắt được nó gần chỗ bể nước mưa, nơi mấy thằng ranh con quăng gà toi xuống ấy. Bọn ranh cũng khai ra là nó dẫn đường rồi. Bây giờ thì tôi đang để ngâm nó trong bể cùng với mấy con gà. Chị có đi lĩnh nó về thì đi! - Anh… anh… Nhìn người đàn bà điêu ngoa đang lắp bắp, Lập cười: - Tất nhiên là… anh nhà còn sống nhăn. Tay chân người ngợm còn nguyên, đem về phơi khô sao vàng hạ thổ tẩm bổ mấy hôm là anh lại dư sức phục vụ chị thôi. Anh đứng dậy đi về phía cửa, bỏ lại 1 câu nghe ớn người: - Nhưng lần sau thì đừng hòng! Cánh cửa vừa sập lại đã mở ra, Minh Ánh bước vào ngó nghiêng với vẻ dò xét. Kim Dung phẩy tay: - Cô đi ra hộ tôi đi! Sao tự tiện vào đây? - Chị hẹn em để ký hợp đồng mấy show mùa tới mà, chị quên hay sao? Hay là bận tiếp khách quý rồi nên không cần tới em nữa? - Quý báu lắm! - Người đàn bà chủ phòng trà đưa tay lùa vào mái tóc uốn sóng kiêu sa - Thằng khốn nạn! Minh Ánh nhếch môi cười: - Bây giờ chị mới biết hắn ta khốn nạn hay sao? Em thì biết lâu rồi. Nhưng mà sắp đến ngày hắn không cười được nữa rồi. - Cô nói thế nghĩa là anh Lương chưa biết tin tức à? - Tin gì? - Vụ gà cúm lộ rồi. Bọn nó đang nhốt thằng Vinh trong Bãi Hạc. - Chồng chị là thằng ăn hại! Anh Lương đã bảo là chị đừng cho nó dính vào mà chị không nghe. - Nhưng nó nói là có thù riêng với thằng kia cần trả. - Trời ơi, nó nói thế mà chị cũng cho à? Sao chị ngu quá vậy? Chị biết thù riêng của nó với thằng kia là cái gì không? - Tôi hơi đâu mà hỏi! Là chuyện gì? - Chị biết con họa sĩ thiết kế thời trang không? Trời ạ, chồng chị còn khốn nạn hơn thằng Lập nữa! Con bồ cũ của nó chuẩn bị lấy thằng kia. - Hả, con đó… lấy Lập ư? - Phải ạ. Cả nước biết rồi mà chị cứ như ở trên mây thế? Thằng Vinh nó làm chị lú lẫn rồi! - Sư bố chúng nó. Kim Dung chửi tục. Nỗi giận dữ bốc lên đầu ngùn ngụt. Hóa ra thằng chồng mụ… vẫn còn tiếc rẻ con ranh đó… thì ra là thế nên nó mới tức tốc đòi đi làm vụ này. Thế rồi thằng ăn hại chỉ được cái mã đó đã để Lập bắt được, đổ đi bao công sức của mụ! Mụ đã phải uốn lưỡi ngọt nhạt rồi chi hàng đống tiền cho cả đám giám đốc sở lẫn phó chủ tịch tỉnh để nhận được lời hứa rằng chỉ cần Bãi Hạc xảy ra chuyện 1 lần nữa thì tỉnh sẽ rút giấy phép và giao khu đó cho liên doanh của mụ. Vậy mà… - Trời đất ơi! - Chị kêu trời làm gì. Không phá được chuyện làm ăn thì ta phá chuyện khác của nó! – Minh Ánh nhún vai, đôi môi nâu chocolate trề ra 1 nụ cười nham hiểm – Tôi còn giữ mấy cái bí mật hay ho đây.div> Thảo lẩm nhẩm lại 1 lượt danh sách khách mời trong tay rồi nhìn Đan: - Xem chừng nhà gái hơi lép vế nhà trai chị ơi. - Kệ đi em, chị bì sao được với anh Lập. - Em bảo mời cả bạn em nhưng chị Đan không cho - Đức đặt tấm thiệp lên bàn, bẻ tay vặn mình. - Bạn Đức thì liên quan gì đến chị Đan mà mời?span> - Chị Thảo không biết thôi, nghe tin chị Đan đi lấy chồng bọn bạn em buồn ghê lắm. - Mấy ông tướng đấy! Chắc buồn vì từ giờ không có ai nấu nướng dọn dẹp mỗi khi chúng nó kéo đến đây chơi chứ gì? – Đan xua xua tay. - Đấy là chị tự nói ra đấy nhé, không phải em đâu - Đức cười lém lỉnh – Thôi, em đi đá bóng đây, 2 chị cứ ngồi làm tiếp đi. Thảo tiếp tục cho những tấm thiếp đã viết vào những chiếc phong bì hồng phấn có lờ mờ hoa văn, 1 lát lại ngẩng lên hỏi: - Chị có quen biết với nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, sao không mời thêm vài người hay hay? - Ôi, họ còn bận show nọ show kia, không có thời gian đi đâu. Với lại chị thấy người “hay hay” như em bảo cũng ít lắm. Chị sẽ gửi thiếp ấy người lớn tuổi đã ghi trong danh sách, gọi là phải phép thôi. Vừa lúc đó có tiếng chuông, Đan đi ra mở cửa rồi quay vào với 2 túi bánh cốm nhỏ, bà Huyên theo sau, tay cũng xách 1 túi. Thảo chào bà, nhanh nhẹn đứng dậy đỡ chiếc túi rồi thắc mắc. - Cháu tưởng là bánh cốm đem đến cùng với trầu cau trà thuốc hôm ăn hỏi chứ ạ? - Con bé này! Chưa cưới sao mà rành rẽ thủ tục thế? - 2 anh cháu đều lấy vợ rồi mà bác. - Ừ, nhưng có anh nào của cô đòi lấy vợ khi trời còn nắng rám vỏ bưởi như thằng con tôi đây không? Trời chưa vào thu hẳn, bánh cốm không để lâu được. Thiếp viết xong bao nhiêu mới lấy bánh về bấy nhiêu. Bên này xong hết chưa, Đan? Nhớ ra ai cần mời nữa không? - Dạ, chỉ còn vài người bạn cũ của mẹ con và mấy chỗ quan hệ công việc ngày trước của con thôi ạ - Đan ở trong bếp nói vọng ra. - Mấy hôm nay bác, à, mẹ ở nhà viết thiếp mỏi tay hoa mắt. Mà toàn khách của nó chứ của ai. Bạn mình quanh quẩn chỉ có mười mấy thầy cô cùng trường từ xưa đến giờ, bạn cũ của bố nó được độ chục người nữa, còn lại thì nào là bạn học phổ thông, bạn học ở Liên Xô, bạn làm ăn, nhân viên, đối tác… phải nhờ cả mấy đứa học sinh cũ đến chơi viết phụ! Nó thì cứ đi suốt, có để ý để tứ gì đâu. Mấy năm trước giục lên giục xuống thì cứ lì ra, năm nay thì vội vội vàng vàng. Đến ngại với thông gia. Bà Huyên nói cả tràng dài rồi cầm luôn cốc nước chanh Đan mới bưng ra uống 1 hơi. Khà 1 tiếng vì cốc nước chanh ngọt mát vừa miệng, bà nói tiếp: - Nhưng thôi, nó chịu cưới vợ cho là mừng rồi. 2 anh chị phiên phiến lên đi cho tôi có cháu bế. Mấy cô cùng tổ dạy có cô mới bốn mấy đã có cháu ngoại đi học tiểu học rồi. Cô này thì quá tuổi về hưu 2 năm nay mới đi hỏi thủ tục làm lễ xin dâu! Thảo cười khúc khích, Đan cũng mỉm cười dịu dàng. Bà Huyên quả là 1 bà mẹ sôi nổi. Lúc nào bà cũng có vẻ háo hức rất cởi mở của 1 đứa trẻ. Giúp Thảo cho nốt mấy tấm thiệp cuối cùng vào phong bì, gấp phẳng phiu, bà chép miệng: - Mấy hôm viết thiếp nhiều thành ra nghiện. Có khi không đi dạy nữa, ở nhà lao động thời vụ, nhận viết thiếp cưới thuê. Đan bật cười vì cách nói trẻ trung của mẹ chồng tương lai. Chỉ còn gần 2 tuần nữa là cô chính thức ở bên bà như 1 cô con dâu rồi. Với 1 bà mẹ chồng dễ chịu như bà và 1 đứa con dâu thiếu thốn tình mẹ như cô, cuộc sống hôn nhân của cô chắc sẽ êm ả trong yêu thương chứ không gặp những rắc rối thường tình với mối quan hệ phức tạp. Bà Huyên đứng dậy nhìn Đan ân cần: - Tí nữa đi đưa thiếp phải đội mũ che khẩu trang vào con nhé. Trời nắng hanh thôi nhưng gió đấy, đề phòng kẻo nhức đầu viêm họng. Mà da sạm nắng quá trước hôm cưới lại phải đi tắm trắng. Nhà vẫn còn 1 ít thiếp chưa xong. Bà già này lại về lao động thời vụ tiếp! Thảo đưa chị Đan đi hộ bác nhé, bác về đây. Thảo đi cùng Đan ra cổng tiễn bà. Lúc quay vào, mặt cô đượm buồn: - Bác mà biết em không ưng anh Thạch thì chắc sẽ thất vọng lắm. - Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa em. Không có duyên làm con dâu nhưng vẫn qua lại thăm hỏi được mà. - Dạ, thôi chị em mình đi. Chị thay quần áo nhé, để em treo đồ và dắt xe ra trước. - Thằng Đức lại đi cái Wave mất rồi! Xe đó có giỏ mà dễ đi hơn. - Em đi xe ga cũng được mà. Chỉ không biết đường thôi. Chị ngồi sau phải chỉ. - Ừ, vậy thì chờ chị 1 chút. Mình qua Jinxia trước, chỗ đấy ở Bà Triệu, gần trung tâm, thế cho em dễ định hướng tiếp.   * * *   Đan giơ tay gõ nhẹ, nghe tiếng mời vào, cô xoay tay nắm cửa mát lạnh. Cất tiếng chào bà Giang, cô nhìn khắp phòng, hơi gai người khi bắt gặp ánh mắt nhìn của người đang ngồi trên salon. Hình như cô đã gặp người này ở đâu rồi. Người phụ nữ hồ hởi tiến đến vuốt tóc Đan: - Mấy tháng không gặp, cô trông cháu có vẻ lên cân đấy. Đẹp nữa. Lại đây ngồi nghe! Cháu xem, mẫu áo khoác hoa hồng của cháu lên bìa tạp chí Top Model tháng này này, ấn tượng không? Để mặc Đan với quyển tạp chí, bà quay lại ông khách trên salon, nói mấy câu tiếng Hoa, vẻ mặt lạnh nhạt. Đan nghe giọng người đàn ông cất lên, ông ta nói mấy câu trơn tuột mà cô chỉ hiểu được 1 vài chữ như là xin lỗi. Vẻ mặt ông ta dường như rất phiền muộn khổ sở. Đợi vị khách ra khỏi phòng, Đan vẫn nhìn theo nghi hoặc: - Cháu thấy người này quen quen… - Chồng cô đấy! Nhìn vẻ ngạc nhiên của Đan, bà Giang phẩy tay: - Ấy, nhưng cô với thằng chả không nhìn mặt nhau lâu rồi. Vì chả mà cô mém chết mấy lần. Cũng coi như góa luôn… Thôi kệ chả, cháu ngồi đi. Bất ngờ gọi điện hẹn gặp cô như này chắc có việc gì hả? - Dạ - Đan gật đẩu, rút trong túi 1 chiếc phong bì hồng nhạt và mấy thứ trà sen bánh cốm ra đưa bà. - Ái chà, Jinxia mời về làm thiết kế không chịu hóa ra là có ý định lên xe bông. Ủa mà cô nhớ hồi làm ở đây cháu bảo là vừa mới chia tay 1 anh chàng, bộ gương vỡ lại lành sao? - Dạ không, đây là người khác. Nhìn vẻ ngượng ngùng của Đan, bà gật đầu, mở phong bì liếc sơ qua tấm thiếp màu đỏ. Ánh mắt bà bỗng hơi khựng lại: - Chú rể là Bùi Đức Lập à? Có phải chủ của chuỗi resort Núi Ba, Thác Ngàn không? - Vâng. Có việc gì không cô? - Không, không có gì. Công ty của Lập với công ty trước của gia đình cô có chút hiểu lầm thôi. Vì lão chồng cô ấy! Giờ thì không có gì rồi. - Vậy à? Cháu lại tưởng… - Cháu tưởng sao? Tưởng cô lại nói xấu chú rể chứ gì! Chắc cái cô biết thì cháu cũng biết rồi, đời tư anh chàng này cũng hơi phức tạp, quan hệ với nhiều người mẫu diễn viên. Nhưng chắc là chút chút qua đường thôi. Về công việc thì cô không thấy ai dám phàn nàn. Công ty đó thế lực vững làm ăn được, có tiếng rồi. Tính cách độc đáo lắm phải không? - Dạ, cũng… khác người. - Vậy mới hợp với cháu chứ! 2 đứa đãi tiệc cuối tuần sau à? Chà, lại còn yêu cầu xác nhận xem có đi dự hay không nữa sao? - Vâng, bọn cháu làm tiệc buffet nên cần biết tương đối về số khách để báo lại cho nhà hàng. Cách này hơi phiền 1 chút nhưng mọi người ăn uống nói chuyện sẽ tự nhiên hơn là làm cỗ kiểu cũ. - Tổ chức kiểu đó hay chứ! Cô sợ nhất 3 cái trò đi ăn cưới phải ngồi mâm này bát nọ. Cháu ghi vào nhé, cô Giang sẽ đến. Lát sau, để lại bà Giang với đống vải vóc mẫu vẽ, Đan đóng cửa bước ra ngoài, cô muốn nói chuyện công việc với bà 1 chút nhưng Thảo đang ở dưới đường, không nên để Thảo đợi lâu. Trụ sở Jinxia nằm trong 1 biệt thự cũ của Pháp có mặt tiền khá rộng để làm nơi trưng bày các mẫu thiết kế mới nhất. Khi cô rời mắt khỏi những bộ sưu tập thu đông mới mẻ và sang trọng để đi về phía Thảo thì cũng vừa lúc nhìn thấy người đàn ông mà bà Lệ Giang bảo là chồng đang chuẩn bị chui vào 1 chiếc Lexus sang trọng. Bàn tay ông ta miết lên cửa xe với điệu bộ rất tự đắc. À, giờ thì Đan nhớ ra ông ta rồi! Đây chính là người đàn ông đi cùng Minh Ánh vào café wifi hôm trước. Cô có thể lẫn gương mặt bóng lưỡng và dáng điệu đường bệ của ông ta với những doanh nhân gốc Hoa khác chứ bàn tay luôn chứng tỏ sở hữu 1 cách hợm hĩnh này thì cô khó mà nhầm được. Hóa ra ông ta là chồng bà Giang, dù chỉ là 1 người chồng coi như đã chết rồi. Thế giới quả thật không quá rộng lớn.

  Trời đã thật sự chuyển sang mùa thu. Sau khi ào vào giữa 2 hàng cây đang chụm đầu làm chúng xao xác phản đối, gió heo may bắt đầu quay sang lùa những chiếc lá phượng vàng nhỏ xíu đuổi nhau tíu tít. Trên những nóc nhà ngói cũ kỹ của khu phố cổ có mấy dải nắng hanh vàng nhạt trong suốt như những vệt mật ong được bàn tay vô hình quết đều, 1 vài con chim sẻ đang nhảy nhót đuổi những đốm nắng trên ống máng, ban công hoặc mái hiên. Mấy chiếc lá bàng nửa đỏ nửa vàng rơi độp xuống bên cạnh những ghế nhựa đủ màu trên vỉa hè rợp bóng cây bên ngoài quán café, Đan đang ngồi đó với 1 tách café nhỏ tỏa hương thơm nồng ấm. Gương mặt mỉm cười lơ đãng hướng ra đường phố hối hả, cô đang tận hưởng những ngày độc thân cuối cùng của mình. Đám cưới đang đến gần đến độ cô tưởng như có thể nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc khăn voan và những dải băng giấy hoa chúc mừng. Hôm nay cô hẹn Thái Vân, 1 cô bạn thời sinh viên lâu nay cô ít gặp. Vân đang làm việc cho 1 công ty áo cưới, nó hẹn cô là khi nào lấy chồng thì phải tham khảo ý kiến của nó khi thiết kế đồ cưới. Đan không tham khảo, cô đã tự vẽ và ay 1 bộ váy áo theo ý mình. Tuần trước, cô đã diện bộ váy đó đi chụp ảnh cưới. Hôm nay cô mang ảnh cho Vân xem. Chắc hẳn nó sẽ cằn nhằn vì không được trọng dụng nhưng rồi sẽ phải gật gù mà khen thôi, ảnh chụp lên đẹp như thế này cơ mà! Chợt có người kéo ghế ngồi gần tới, Đan lơ đãng dịch ghế tránh và nhìn sang. Là Vinh. Anh ta đang mải nói chuyện với anh chàng quần túi hộp đi cùng nên chưa thấy cô. Mái tóc dài của anh ta bây giờ được chải mượt và buộc túm phía sau đầu chứ không buông rũ như trước, gương mặt đã bớt góc cạnh đi đôi chút, có lẽ vì ăn uống bồi bổ quá đầy đủ. Anh ta mặc 1 chiếc áo Polo màu xám cố ý giắt vạt sau để lộ mác Calvin Klein của chiếc quần jean, cổ tay Vinh có 1 chiếc đồng hồ Swatch dây da còn trên bàn tay với những ngón dài là 1 chiếc nhẫn mặt đá to tướng. Nếu bề ngang của viên đá rộng hơn 1 chút, chắc cũng có 1 cái tên nổi tiếng nào đó được khắc đậm rồi! Đan cứ thản nhiên quan sát Vinh như nhìn tủ trưng bày đồ hiệu đỏm dáng, ngay cả khi anh ta đã quay ra và nhìn thấy cô. Cười bằng 1 giọng vô tư nhất trên đời, anh ta thắc mắc: - Đan bây giờ mà cũng ngồi café bình dân cơ à?... Giới thiệu với em, Thanh, tay trống mới trong ban nhạc của anh. Còn đây là Đan, bạn gái cũ của tao, sắp làm bà chủ hệ thống resort hoành tráng nhất miền Bắc. Đan thôi không quan sát mớ trang phục rõ hiệu rõ mác của Vinh nữa. Chẳng đếm xỉa gì đến cái cách giới thiệu phô phang cố ý, cô khẽ gật đầu với anh chàng tên Thanh rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ nhựa trong mỏng manh, Vân đã muộn 15 phút. Cô nhẹ nhàng: - Tôi hẹn bạn. 2 anh cứ tự nhiên. Vừa lúc đó, cô thấy Vân phóng xe lên vỉa hè, nó ào về phía cô đem theo hơi gió se se, mặt mày nhăn nhó:- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày. - Không sao. Tao không bận gì, ngồi đây ngắm đường phố cũng vui. - Mày uống gì chưa? Dứt lời, Vân ra hiệu cho cô bé bán hàng cái gì đó. Cô bé bán hàng gật gật đầu nở nụ cười tươi rói đáp lại, hẳn đây là quán quen của nó. Duỗi đôi chân đi giày vải chìa ra mép vỉa hè nơi những vạt nắng đang lấn dần vào, Đan hất hàm về phía Vinh, nhìn Vân đầy ngụ ý. Nó tò mò liếc theo cử chỉ của cô và lập tức nhăn mặt. Nó là người phản đối Đan gay gắt khi cô bắt đầu tỏ ra có cảm tình với Vinh. - Đi quán khác, mày!span> - Sao lại phải đi? – Đan hạ giọng – Tao coi hắn như bức vách thôi mà. - Thật không? - Thật! Hẹn mày để đưa thiếp cưới đây. - Cưới á? – Vân kêu lên… thất thanh làm 2 người bên Vinh và mấy người khác xung quanh cũng ngưng chuyện quay sang. Lờ đi như không thấy cái nhìn của mọi người, Thái Vân kéo tay Đan: - Con ranh con, toàn làm bạn bè đứng tim! - Tuần trước qua nhà mày trọ thì thấy bảo dọn đi chỗ khác rồi. Số cũ cũng không liên lạc được. May là tao nhanh trí gọi về nhà mày hỏi số mới. - Ừ, tao chuyển về khu đô thị mới, thuê được cái nhà trên tầng 7 đẹp lắm. Mày lấy ai? Tao có biết không? - Không, mày không biết đâu. Tao cưới người lạ hoắc, chẳng liên quan gì đến bọn mình. Đan rút 1 chiếc phong bì hồng đưa cho bạn, nói tiếp: - Mãi mới liên lạc được với mày nên gọi hơi muộn. Trưa Chủ nhật tới, tiệc đứng chứ không phải cỗ đâu mà sợ. - Váy cưới thì mày may hay thuê? Đặt ở đâu? Tuần sau cưới thì chắc là mày lờ luôn bạn bè đi rồi chứ gì? Dặn thế rồi mà… - Váy cưới tao tự vẽ. May thợ quen ở Molly. Ảnh đây này. - Chụp ngoài trời chứ không phải studio à, hay thế! Vân xuýt xoa giở cuốn album với những bức ảnh cỡ khá lớn chụp Lập và Đan rất tự nhiên trong khung cảnh Núi Ba resort. Lập có 1 cậu em họ là phóng viên của báo Ảnh Đẹp, anh chàng đã thực hiện album ảnh cưới độc đáo này thay cho quà tặng. - Váy đẹp đấy, lụa với tơ sống à? Chú rể trông dữ dằn nhỉ. Làm nghề gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi? - Mày truy tao ráo riết quá đấy. Ở Hà Nội nhưng làm khu du lịch ở tỉnh. Hơn tao 10 tuổi. Trông ngầu ngầu thế chứ không có gì đâu. Hất mặt sang bên chỗ Vinh, Vân thì thầm: - Có phải mày uất quá nên vớ tạm 1 thằng trả thù? - Không, yêu thật.span> - Yêu thật? Tốc hành à? Mới xong cái… của nợ kia có nửa năm chứ bao nhiêu. - Chẳng hiểu nữa. Tao cảm thấy như quen nhau từ lâu lắm rồi… Đan rù rì kể với Vân về chuyện của mình, thỉnh thoảng 2 cô gái lại đập tay nhau cười rúc rích, chẳng để ý người bên cạnh đang dỏng tai lên nghe. Mãi đến khi Vân có điện thoại chạy ra đằng xa nói chuyện, Vinh hắng giọng thì Đan mới sực nhớ ra sự có mặt của anh ta. Vinh nói giọng trách móc: - Đáng ra Đan cũng phải gửi anh 1 chiếc thiếp báo hỉ gọi là có chứ. Dù sao cũng là… bạn cũ mà. Cô chưa kịp đáp lại 1 câu nào đó thật đích đáng cho Vinh thôi cái giọng giả lả đó đi thì Vân đã quay lại. Nhìn anh ta bằng con mắt ác cảm, Vân cao giọng: - Anh vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với nó sao? Tôi tưởng anh phải biết xấu hổ chứ nhỉ? Đan, mình đi chỗ khác, ở đây có mùi chuột chết kinh quá! Đan bật cười vì điệu bộ của Vân, con bạn cô vẫn đanh đá y như hồi sinh viên. Cô kéo ghế đứng lên theo Vân vào trong quán trả tiền nước rồi khi trở ra cô mới nghiêng đầu chào Vinh cùng anh chàng chơi trống tên Thanh. Anh ta cũng gật đầu chào lại cô, vẻ mặt ái ngại. Hình như anh ta vừa nghe Vinh nói 1 điều gì đó rất không bình thường về Đan. Lập cười nhạt khi thấy mấy bức ảnh chụp bằng điện thoại được gửi đến hộp thư của mình. Anh chẳng lạ gì chủ nhân của địa chỉ email này, cả những tấm ảnh này nữa. Bọn chúng đang cố gắng làm mọi cách để đám cưới của anh gặp trục trặc, thậm chí hủy bỏ. Đầu tiên là những bức thư tình cũ của Đan được photocopy gửi tới văn phòng và nhà anh. Rồi những tấm ảnh khá riêng tư anh chụp với đám người mẫu phóng túng từ hồi anh chưa gặp Đan cũng xuất hiện ở nhà cô và sau đó được quẳng cả tập trước cổng nhà anh. Đến bây giờ là những bức ảnh nhòe nhoẹt này. Quanh quẩn cũng chỉ là cảnh 2 người tóc dài đang ôm hôn hoặc cụng trán vào nhau tình cảm. 1 người là Đan. Người kia dĩ nhiên không phải là anh. Có tiếng gõ cửa và An bước vào. Lập vẫy tay: - Anh lại đây mà xem này. An tới gần nhìn vào màn hình rồi nhìn vẻ mặt thản nhiên của bạn, buông gọn lỏn: - Bẩn tính thật! Không thấy Lập nói năng gì, anh hỏi tiếp: - Con bé kia biết chưa? - Chưa. Không biết thì hơn. - Ừ, không biết thì nó cũng đủ khinh cái thằng mất dạy đấy rồi. Mẹ, ảnh chụp kiểu này mà cũng đem ra… khốn nạn thế không biết! - Mới vai tựa má kề quần áo chỉnh tề thế này làm sao bằng tôi cởi trần quần cộc ôm 1 lúc 2 em mặc 2 mảnh, nhỉ! - Lập cười khùng khục. - À, nói đến mới nhớ mục đích chính tớ vào đây, ảnh chú mày hân hạnh lên mạng rồi nhé! Địa chỉ là Bùi Đức Lập khốn nạn chấm … các nhân vật nữ thì đều làm mờ mặt, riêng mặt cậu chường ra… ha ha.  Sẵn tiện chiếc máy tính đang mở, Lập gõ địa chỉ và xem 1 lượt trang web được trang trí bằng mười mấy bức ảnh của chính anh có nội dung kể tội 1 gã bệnh hoạn cậy có tiền mà làm chuyện đồi bại. Anh cười nhạt: - Được đấy! Lập nhếch mép vớ điện thoại. Phải 3 phút sau giọng Minh Ánh mới vang lên, lạnh tanh, hẳn cô ta đã kịp thấy số của anh và đắn đo trước khi nhấc máy: - Cô mua tên miền ở đâu đẹp đấy! Tổng cộng hết mười mấy đô để tôi chuyển tiền qua thanh toán cho? - Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. - Thôi đi người mẫu ơi, mấy cái ảnh chụp hồi thi hoa hậu Sóng và Cát đấy chỉ có cô mới giữ thôi, chứ tôi thì tôi xóa lâu rồi. Trông tôi phơi nắng đen nhẻm như thằng lai Phi, có đẹp đẽ gì đâu mà khoe. Đầu dây bên kia im lặng, Lập cười, nhả chữ chậm rãi: - Tôi mà khoe thì tôi khoe mấy cái đoạn quay ở Đảo Vàng resort hồi Noel năm ngoái kia. Trông tôi vừa trắng trẻo đẹp trai hơn mà vừa rõ 1 số thứ của nhân vật nữ. - Anh… - Thôi, tôi chỉ gọi điện hỏi cái trang web mới thôi. Có khi tôi cũng phải mua 1 cái lấy tên là Bùi Đức Lập gì đó để chia sẻ với thiên hạ mấy cái phim ảnh kỉ niệm 1 thời phong độ… Chứ để ở nhà vợ chồng tôi xem rồi bình luận với nhau cũng nhàm. Cô có kinh nghiệm làm web rồi thì tư vấn tí đi! - Anh là đồ… - Khốn nạn - Lập tiếp tục cười khùng khục – Web đã nói thế, cô nên nói theo, không nên mất công sáng tạo từ ngữ làm gì. Thời gian đấy để mà lo trả lời phỏng vấn báo chí cho khả năng diễn xuất mới phát hiện. Thôi, chào nhé! Lập bỏ máy. Nhìn trả lại ánh mắt vừa ngán ngẩm vừa cười cợt của An, anh phẩy tay: - Anh lại sắp dạy dỗ trách móc tôi đấy! - Tớ thấy mấy chuyện phim ảnh tày đình này mà chú mày cứ nói khơi khơi, cười nhơn nhơn… Không sợ ảnh hưởng à? - Tôi không nổi tiếng lắm đâu, nói đến Bùi Đức Lập thì ai biết là thằng cha vơ chú váo nào, còn người mẫu thì nhà nhà biết mặt người người biết tên. Vả lại tôi cũng thừa tiếng xấu rồi còn gì… - À nhưng cậu bảo là thủ tiêu hết rồi cơ mà? Lập vỗ vỗ vào chiếc laptop: - Trong máy này còn file, tôi giấu kín đi rồi. Bần cùng bất đắc dĩ mới phải dùng cách đấy thật. Tạm thời chỉ dọa là đủ. - Ừ, dọa kiểu đấy là sợ mất vía rồi. Cô ả trông ra dáng nanh nọc tính toán thế mà nông cạn nhỉ. Đếch ai trách đàn ông vì mấy cái chuyện thường tình này. - Có người trách đấy! - Con bé kia ấy à? - Không, nàng thì không… ha ha… Đọc mấy cái thư nàng viết Vinh Vinh Đan Đan tình cảm quá, tôi ghen không chịu nổi mà cóc nói gì được… Há miệng mắc quai mà! Thế nên nàng nhìn ảnh tôi cũng chỉ cười cười thôi. Người trách là bà giáo ở nhà cơ. Chưa gì đã thấy bênh con dâu chằm chặp. Mấy hôm nay nghe đầy 1 tai toàn cải lương vọng cổ không xuống xề. An khà 1 tiếng rồi vỗ đùi đứng dậy, vừa bước về phía cửa vừa nói: - Thôi tớ đi xuống kế toán 1 tí… Người như cậu thì biết hối hận về cái quái gì. Cụ bà tụng kinh cũng bằng âm thôi! Lập nhìn sững theo An, vụt tắt nụ cười. Ai bảo là anh không biết hối hận vì hành động của mình chứ? Anh đang rất muốn thời gian quay lại để ngăn mình. Cái hành động hồ đồ của anh trong buổi tối trình diễn và trao giải chết tiệt đó đang là 1 nguy cơ đe dọa chính anh. Dù biết Hoài Đan rất xứng đáng với giải nhất, anh vẫn ép 1 thành viên chủ chốt của ban giám khảo chấm điểm thật thấp để cuối cùng cô chỉ đoạt giải 3. Có lần nói chuyện nhắc lại, Đan kể với anh về những nghi ngờ đối với các vị giám khảo đáng kính trong lần thi ấy. Ôi, nếu nàng mà biết là anh…

  Trời đã thật sự chuyển sang mùa thu. Sau khi ào vào giữa 2 hàng cây đang chụm đầu làm chúng xao xác phản đối, gió heo may bắt đầu quay sang lùa những chiếc lá phượng vàng nhỏ xíu đuổi nhau tíu tít. Trên những nóc nhà ngói cũ kỹ của khu phố cổ có mấy dải nắng hanh vàng nhạt trong suốt như những vệt mật ong được bàn tay vô hình quết đều, 1 vài con chim sẻ đang nhảy nhót đuổi những đốm nắng trên ống máng, ban công hoặc mái hiên. Mấy chiếc lá bàng nửa đỏ nửa vàng rơi độp xuống bên cạnh những ghế nhựa đủ màu trên vỉa hè rợp bóng cây bên ngoài quán café, Đan đang ngồi đó với 1 tách café nhỏ tỏa hương thơm nồng ấm. Gương mặt mỉm cười lơ đãng hướng ra đường phố hối hả, cô đang tận hưởng những ngày độc thân cuối cùng của mình. Đám cưới đang đến gần đến độ cô tưởng như có thể nghe thấy tiếng sột soạt của chiếc khăn voan và những dải băng giấy hoa chúc mừng. Hôm nay cô hẹn Thái Vân, 1 cô bạn thời sinh viên lâu nay cô ít gặp. Vân đang làm việc cho 1 công ty áo cưới, nó hẹn cô là khi nào lấy chồng thì phải tham khảo ý kiến của nó khi thiết kế đồ cưới. Đan không tham khảo, cô đã tự vẽ và ay 1 bộ váy áo theo ý mình. Tuần trước, cô đã diện bộ váy đó đi chụp ảnh cưới. Hôm nay cô mang ảnh cho Vân xem. Chắc hẳn nó sẽ cằn nhằn vì không được trọng dụng nhưng rồi sẽ phải gật gù mà khen thôi, ảnh chụp lên đẹp như thế này cơ mà! Chợt có người kéo ghế ngồi gần tới, Đan lơ đãng dịch ghế tránh và nhìn sang. Là Vinh. Anh ta đang mải nói chuyện với anh chàng quần túi hộp đi cùng nên chưa thấy cô. Mái tóc dài của anh ta bây giờ được chải mượt và buộc túm phía sau đầu chứ không buông rũ như trước, gương mặt đã bớt góc cạnh đi đôi chút, có lẽ vì ăn uống bồi bổ quá đầy đủ. Anh ta mặc 1 chiếc áo Polo màu xám cố ý giắt vạt sau để lộ mác Calvin Klein của chiếc quần jean, cổ tay Vinh có 1 chiếc đồng hồ Swatch dây da còn trên bàn tay với những ngón dài là 1 chiếc nhẫn mặt đá to tướng. Nếu bề ngang của viên đá rộng hơn 1 chút, chắc cũng có 1 cái tên nổi tiếng nào đó được khắc đậm rồi! Đan cứ thản nhiên quan sát Vinh như nhìn tủ trưng bày đồ hiệu đỏm dáng, ngay cả khi anh ta đã quay ra và nhìn thấy cô. Cười bằng 1 giọng vô tư nhất trên đời, anh ta thắc mắc: - Đan bây giờ mà cũng ngồi café bình dân cơ à?... Giới thiệu với em, Thanh, tay trống mới trong ban nhạc của anh. Còn đây là Đan, bạn gái cũ của tao, sắp làm bà chủ hệ thống resort hoành tráng nhất miền Bắc. Đan thôi không quan sát mớ trang phục rõ hiệu rõ mác của Vinh nữa. Chẳng đếm xỉa gì đến cái cách giới thiệu phô phang cố ý, cô khẽ gật đầu với anh chàng tên Thanh rồi nhìn xuống chiếc đồng hồ nhựa trong mỏng manh, Vân đã muộn 15 phút. Cô nhẹ nhàng: - Tôi hẹn bạn. 2 anh cứ tự nhiên. Vừa lúc đó, cô thấy Vân phóng xe lên vỉa hè, nó ào về phía cô đem theo hơi gió se se, mặt mày nhăn nhó:- Chủ nhật mà vẫn tắc đường. Đến là bực! Xin lỗi mày. - Không sao. Tao không bận gì, ngồi đây ngắm đường phố cũng vui. - Mày uống gì chưa? Dứt lời, Vân ra hiệu cho cô bé bán hàng cái gì đó. Cô bé bán hàng gật gật đầu nở nụ cười tươi rói đáp lại, hẳn đây là quán quen của nó. Duỗi đôi chân đi giày vải chìa ra mép vỉa hè nơi những vạt nắng đang lấn dần vào, Đan hất hàm về phía Vinh, nhìn Vân đầy ngụ ý. Nó tò mò liếc theo cử chỉ của cô và lập tức nhăn mặt. Nó là người phản đối Đan gay gắt khi cô bắt đầu tỏ ra có cảm tình với Vinh. - Đi quán khác, mày!span> - Sao lại phải đi? – Đan hạ giọng – Tao coi hắn như bức vách thôi mà. - Thật không? - Thật! Hẹn mày để đưa thiếp cưới đây. - Cưới á? – Vân kêu lên… thất thanh làm 2 người bên Vinh và mấy người khác xung quanh cũng ngưng chuyện quay sang. Lờ đi như không thấy cái nhìn của mọi người, Thái Vân kéo tay Đan: - Con ranh con, toàn làm bạn bè đứng tim! - Tuần trước qua nhà mày trọ thì thấy bảo dọn đi chỗ khác rồi. Số cũ cũng không liên lạc được. May là tao nhanh trí gọi về nhà mày hỏi số mới. - Ừ, tao chuyển về khu đô thị mới, thuê được cái nhà trên tầng 7 đẹp lắm. Mày lấy ai? Tao có biết không? - Không, mày không biết đâu. Tao cưới người lạ hoắc, chẳng liên quan gì đến bọn mình. Đan rút 1 chiếc phong bì hồng đưa cho bạn, nói tiếp: - Mãi mới liên lạc được với mày nên gọi hơi muộn. Trưa Chủ nhật tới, tiệc đứng chứ không phải cỗ đâu mà sợ. - Váy cưới thì mày may hay thuê? Đặt ở đâu? Tuần sau cưới thì chắc là mày lờ luôn bạn bè đi rồi chứ gì? Dặn thế rồi mà… - Váy cưới tao tự vẽ. May thợ quen ở Molly. Ảnh đây này. - Chụp ngoài trời chứ không phải studio à, hay thế! Vân xuýt xoa giở cuốn album với những bức ảnh cỡ khá lớn chụp Lập và Đan rất tự nhiên trong khung cảnh Núi Ba resort. Lập có 1 cậu em họ là phóng viên của báo Ảnh Đẹp, anh chàng đã thực hiện album ảnh cưới độc đáo này thay cho quà tặng. - Váy đẹp đấy, lụa với tơ sống à? Chú rể trông dữ dằn nhỉ. Làm nghề gì, nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi? - Mày truy tao ráo riết quá đấy. Ở Hà Nội nhưng làm khu du lịch ở tỉnh. Hơn tao 10 tuổi. Trông ngầu ngầu thế chứ không có gì đâu. Hất mặt sang bên chỗ Vinh, Vân thì thầm: - Có phải mày uất quá nên vớ tạm 1 thằng trả thù? - Không, yêu thật.span> - Yêu thật? Tốc hành à? Mới xong cái… của nợ kia có nửa năm chứ bao nhiêu. - Chẳng hiểu nữa. Tao cảm thấy như quen nhau từ lâu lắm rồi… Đan rù rì kể với Vân về chuyện của mình, thỉnh thoảng 2 cô gái lại đập tay nhau cười rúc rích, chẳng để ý người bên cạnh đang dỏng tai lên nghe. Mãi đến khi Vân có điện thoại chạy ra đằng xa nói chuyện, Vinh hắng giọng thì Đan mới sực nhớ ra sự có mặt của anh ta. Vinh nói giọng trách móc: - Đáng ra Đan cũng phải gửi anh 1 chiếc thiếp báo hỉ gọi là có chứ. Dù sao cũng là… bạn cũ mà. Cô chưa kịp đáp lại 1 câu nào đó thật đích đáng cho Vinh thôi cái giọng giả lả đó đi thì Vân đã quay lại. Nhìn anh ta bằng con mắt ác cảm, Vân cao giọng: - Anh vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với nó sao? Tôi tưởng anh phải biết xấu hổ chứ nhỉ? Đan, mình đi chỗ khác, ở đây có mùi chuột chết kinh quá! Đan bật cười vì điệu bộ của Vân, con bạn cô vẫn đanh đá y như hồi sinh viên. Cô kéo ghế đứng lên theo Vân vào trong quán trả tiền nước rồi khi trở ra cô mới nghiêng đầu chào Vinh cùng anh chàng chơi trống tên Thanh. Anh ta cũng gật đầu chào lại cô, vẻ mặt ái ngại. Hình như anh ta vừa nghe Vinh nói 1 điều gì đó rất không bình thường về Đan. Lập cười nhạt khi thấy mấy bức ảnh chụp bằng điện thoại được gửi đến hộp thư của mình. Anh chẳng lạ gì chủ nhân của địa chỉ email này, cả những tấm ảnh này nữa. Bọn chúng đang cố gắng làm mọi cách để đám cưới của anh gặp trục trặc, thậm chí hủy bỏ. Đầu tiên là những bức thư tình cũ của Đan được photocopy gửi tới văn phòng và nhà anh. Rồi những tấm ảnh khá riêng tư anh chụp với đám người mẫu phóng túng từ hồi anh chưa gặp Đan cũng xuất hiện ở nhà cô và sau đó được quẳng cả tập trước cổng nhà anh. Đến bây giờ là những bức ảnh nhòe nhoẹt này. Quanh quẩn cũng chỉ là cảnh 2 người tóc dài đang ôm hôn hoặc cụng trán vào nhau tình cảm. 1 người là Đan. Người kia dĩ nhiên không phải là anh. Có tiếng gõ cửa và An bước vào. Lập vẫy tay: - Anh lại đây mà xem này. An tới gần nhìn vào màn hình rồi nhìn vẻ mặt thản nhiên của bạn, buông gọn lỏn: - Bẩn tính thật! Không thấy Lập nói năng gì, anh hỏi tiếp: - Con bé kia biết chưa? - Chưa. Không biết thì hơn. - Ừ, không biết thì nó cũng đủ khinh cái thằng mất dạy đấy rồi. Mẹ, ảnh chụp kiểu này mà cũng đem ra… khốn nạn thế không biết! - Mới vai tựa má kề quần áo chỉnh tề thế này làm sao bằng tôi cởi trần quần cộc ôm 1 lúc 2 em mặc 2 mảnh, nhỉ! - Lập cười khùng khục. - À, nói đến mới nhớ mục đích chính tớ vào đây, ảnh chú mày hân hạnh lên mạng rồi nhé! Địa chỉ là Bùi Đức Lập khốn nạn chấm … các nhân vật nữ thì đều làm mờ mặt, riêng mặt cậu chường ra… ha ha.  Sẵn tiện chiếc máy tính đang mở, Lập gõ địa chỉ và xem 1 lượt trang web được trang trí bằng mười mấy bức ảnh của chính anh có nội dung kể tội 1 gã bệnh hoạn cậy có tiền mà làm chuyện đồi bại. Anh cười nhạt: - Được đấy! Lập nhếch mép vớ điện thoại. Phải 3 phút sau giọng Minh Ánh mới vang lên, lạnh tanh, hẳn cô ta đã kịp thấy số của anh và đắn đo trước khi nhấc máy: - Cô mua tên miền ở đâu đẹp đấy! Tổng cộng hết mười mấy đô để tôi chuyển tiền qua thanh toán cho? - Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. - Thôi đi người mẫu ơi, mấy cái ảnh chụp hồi thi hoa hậu Sóng và Cát đấy chỉ có cô mới giữ thôi, chứ tôi thì tôi xóa lâu rồi. Trông tôi phơi nắng đen nhẻm như thằng lai Phi, có đẹp đẽ gì đâu mà khoe. Đầu dây bên kia im lặng, Lập cười, nhả chữ chậm rãi: - Tôi mà khoe thì tôi khoe mấy cái đoạn quay ở Đảo Vàng resort hồi Noel năm ngoái kia. Trông tôi vừa trắng trẻo đẹp trai hơn mà vừa rõ 1 số thứ của nhân vật nữ. - Anh… - Thôi, tôi chỉ gọi điện hỏi cái trang web mới thôi. Có khi tôi cũng phải mua 1 cái lấy tên là Bùi Đức Lập gì đó để chia sẻ với thiên hạ mấy cái phim ảnh kỉ niệm 1 thời phong độ… Chứ để ở nhà vợ chồng tôi xem rồi bình luận với nhau cũng nhàm. Cô có kinh nghiệm làm web rồi thì tư vấn tí đi! - Anh là đồ… - Khốn nạn - Lập tiếp tục cười khùng khục – Web đã nói thế, cô nên nói theo, không nên mất công sáng tạo từ ngữ làm gì. Thời gian đấy để mà lo trả lời phỏng vấn báo chí cho khả năng diễn xuất mới phát hiện. Thôi, chào nhé! Lập bỏ máy. Nhìn trả lại ánh mắt vừa ngán ngẩm vừa cười cợt của An, anh phẩy tay: - Anh lại sắp dạy dỗ trách móc tôi đấy! - Tớ thấy mấy chuyện phim ảnh tày đình này mà chú mày cứ nói khơi khơi, cười nhơn nhơn… Không sợ ảnh hưởng à? - Tôi không nổi tiếng lắm đâu, nói đến Bùi Đức Lập thì ai biết là thằng cha vơ chú váo nào, còn người mẫu thì nhà nhà biết mặt người người biết tên. Vả lại tôi cũng thừa tiếng xấu rồi còn gì… - À nhưng cậu bảo là thủ tiêu hết rồi cơ mà? Lập vỗ vỗ vào chiếc laptop: - Trong máy này còn file, tôi giấu kín đi rồi. Bần cùng bất đắc dĩ mới phải dùng cách đấy thật. Tạm thời chỉ dọa là đủ. - Ừ, dọa kiểu đấy là sợ mất vía rồi. Cô ả trông ra dáng nanh nọc tính toán thế mà nông cạn nhỉ. Đếch ai trách đàn ông vì mấy cái chuyện thường tình này. - Có người trách đấy! - Con bé kia ấy à? - Không, nàng thì không… ha ha… Đọc mấy cái thư nàng viết Vinh Vinh Đan Đan tình cảm quá, tôi ghen không chịu nổi mà cóc nói gì được… Há miệng mắc quai mà! Thế nên nàng nhìn ảnh tôi cũng chỉ cười cười thôi. Người trách là bà giáo ở nhà cơ. Chưa gì đã thấy bênh con dâu chằm chặp. Mấy hôm nay nghe đầy 1 tai toàn cải lương vọng cổ không xuống xề. An khà 1 tiếng rồi vỗ đùi đứng dậy, vừa bước về phía cửa vừa nói: - Thôi tớ đi xuống kế toán 1 tí… Người như cậu thì biết hối hận về cái quái gì. Cụ bà tụng kinh cũng bằng âm thôi! Lập nhìn sững theo An, vụt tắt nụ cười. Ai bảo là anh không biết hối hận vì hành động của mình chứ? Anh đang rất muốn thời gian quay lại để ngăn mình. Cái hành động hồ đồ của anh trong buổi tối trình diễn và trao giải chết tiệt đó đang là 1 nguy cơ đe dọa chính anh. Dù biết Hoài Đan rất xứng đáng với giải nhất, anh vẫn ép 1 thành viên chủ chốt của ban giám khảo chấm điểm thật thấp để cuối cùng cô chỉ đoạt giải 3. Có lần nói chuyện nhắc lại, Đan kể với anh về những nghi ngờ đối với các vị giám khảo đáng kính trong lần thi ấy. Ôi, nếu nàng mà biết là anh…
Chương trước Chương tiếp
Loading...