Con Bé Rắc Rối, Anh Yêu Em Biết Không !
Chương 8: Sống Chung
Chương 8: sống chung- tôi thích em con bé rắc rốiTrong căn-tin, cô cùng hai cô bạn thân ngồi ăn trưa vs nhau. Đây là lần thứ 3 trong tuần bọn họ mới được ngồi ăn vs nhau. Những ngày khác trong tuần, cô đảm đương nhiệm vụ làm gối cho anh ngủ không có thời gian gặp bạn bè. Có một lần, cô nói vs anh“Này, tình hình học tập của tôi sút rồi”“LÀm sao ?” anh lười biếng gối đầu lên đùi cô nói“Anh giữ tôi như thế này tôi không học được” cô phụng phịu nói. Cũng chính vì lực học sút mà cô bị đuổi khỏi phòng, phải sống ở nhà Chi“Thế hả?” anh ngáp. Cô gật mạnh đầu, mong anh buông tha cho cô“Không có ký túc xá để ngủ?” anh tiếp tục. cô lại gật đầu“Vậy thì sang phòng tôi mà ngủ!” anh nói rồi ngủ tiếp“Này sao được?” “Anh nói linh tinh gì đấy. “ cô hét lên ủn anh “Này dậy đi nhanh”“Không lằng nhằng” anh nói. Cô im bặt ấm ức nhìn anh. Sao anh lại có thể như thế chứ. Mà tại sao cô thấy anh lúc nào cũng trốn học ra đây ngồi vs cô mà vẫn đứng đầu toàn trường mới lạ chứ. Kết thúc hồi tưởng. cô lắc đầu đúng là không thể chấp nhận nổi con người như anh ta. “Này! Này Stella ! mày nghĩ linh tinh cái gì đấy” Chi hua hua tay trc mặt cô. Cô bừng tỉnh“Không có gì” cô cười“À mà Stella này, sao vboongx dưng mày chuyển đi?” Jos hỏi cô “Tao tưởng mày không được ở ký túc xá chứ?”“À có một người không ở nữa nên nhường cho tao” Cô nói.“Ồ thì ra là thế!!!” Jos và Chi đòng thanh. Bỗng Chi đưa ra một cái điện thoại mới tinh đưa cho cô“Ồ thì ra là thế!!!” Jos và Chi đòng thanh. Bỗng Chi đưa ra một cái điện thoại mới tinh đưa cho cô“Này! Anh Đức Anh mua đấy. lần trc nghe nói máy mày bị hỏng nên anh ý mua luôn”“Ồ vậy hả. cô vui vẻ. mày cảm ơn anh ý hộ tao” cô vui vẻ cầm lấy. trong đấy đã có đầy đủ số điện thoại cần thiết. đúng là Đức Anh vẫn luôn ân cần chu đâó như vậy đó. Dạo này cong việc ở CLb Nhiếp ảnh hơi bận vs cả cô cũng không có thời gian nên không thể gặp anh cũng như cảm ơn anh-----------------------------------------------------------------------------------------------------------Mở chìa khóa cô bước vào phòng. Vẫn là căn phòng cũ đấy nhưnggiời đây nó đã thêm một cái tủ và một cái bàn học mới. nó là phòng thì hơi bé phải nói là nó được thiết kế giống một căn nhà chung cư cao cấp thì đúng hơn. chắc do Vương chuẩn bị. cô tặc lưỡi. thu dọn đồi đạc rồi nhanh chóng vào phòng tắm.cầm khăn tắm lau đầu cô bước ra phòng liền thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trc mặt bàn cô, mái tóc nâu rũ xuống vô cùng quyến rũ, một tay đút vào túi quần, một tay lướt nhanh trên điện thoại. Ơ? Khoan đã! Đó là điện thoại của cô. Cô liền tiến tới giựt điện thoại trên tay anh“Anh làm cái gì đấy?”“em có điện thoại?” anh nhướn mày nói “ sao lần trc bảo không có cơ mà?”. Lần đó anh hỏi cô số điện thoại để còn tiện liên lạc, lúc đó cô trả lời qua loa là mất “đây là cái mới. đức Anh mới mua cho tôi” cô cúi đầu nhìn điện thoại trả lời anh“Đức Anh? Là anh chàng lần trc ?” . cô yên lặng gật đầu. ngay lập tức chiếc máy trên tay cô bị anh giựt lấy“Anh làm trò gì đấy?” tôi đang nhắn tin vs Đức…” cô với theo“Bộpp” chiếc điện thoại nát bươm“Anh.” Cô nói nốt, ngậm ngùi, tiếc nuối chiếc máy ms mua. Ngẩng mặt ấm ức nhìn khuôn mặt bình thản như không chuyện gì của anh“Sao anh làm thế?”“Không thích em dùng máy đấy, dùng cái này này” anh đưa cho cô một chiếc điện thoại màu trắng mới tinh cho cô. Bên cạnh còn có chiếc móc hình bông tuyết trắng“Không thích em dùng máy đấy, dùng cái này này” anh đưa cho cô một chiếc điện thoại màu trắng mới tinh cho cô. Bên cạnh còn có chiếc móc hình bông tuyết trắng“Sao tôi phải dùng?” cô ấm ức nói“Vì đó là mệnh lệnh của tôi” anh nói rồi bình thản bước vào phòng tắm. cô đúng là bó tya vs anh. Toàn làm theo ý mình. Hậm hực, cô bỏ đi ngủ. trong giấc ngủ cô có cảm giác có một vật gì đó ẩm ướt lạnh lẽo đặt ở trên má mình, rồi bên tai còn có một giọng nói trầm ấm “ Tôi thích em, con bé rắc rối. ngủ ngon”. Cô còn cảm nhận thấy có một bàn tay ấm áp kéo mình vào lòng một người nào đó, và cũng yên vị đặt ở trên eo cô. Như cảm nhận được hơi ấm, cô xoay người, dụi đầu vào nơi ấm áp kia, một tay vòng qua ôm lấy “gối ôm” ngủ ngon lành, bùi bạc hà dịu nhẹ còn vương vẩn trong mũi cô khiến cô cảm thấy thật thoải mái. Anh yên lặng nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình. Đúng là con bé rắc rối. đén ngủ cũng không xong. Lúc mới bước ra khỏi phòng tắm, không thấy người con gái quen thuộc, anh vội vã đi tìm cô. Khi thấy cô đang ngủ thì mới thầm thở phào tiến tới đắp chăn cho cô. Cái cô bé này đến ngủ cũng không xong! Đạp chăn lung tung cảm lạnh thì sao. Khi đắp chăn cho cô rồi, anh không kìm lòng hôn nhẹ lên trá cô nói nhỏ”tôi thích em, ngủ ngon” rồi anh cũng không kìm được lòng mà nằm xuống kéo cô vào lòng mà ngủ. anh cầm chiếc điện thoại mới lên. Đó là chiếc điện thoại đôi vs anh, của anh màu đen, còn của cô màu trắng. độc nhất vô nhị, bởi đây là do anh thiết kế. lúc đầu anh định để cho Kathy nhưng không hiểu sao anh lại muốn đưa cho con bé vừa ngốc vừa rắc rối này. Bỗng tiếng điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ của anh. Màn hình điện thoại hiện sáng, không nói năng gì anh bấm nút nghe“Vương, nhớ em không?” một cô gái có giọng nói trong trẻo vang lên và đặc biệt hơn giọng người con gái này giống hệt cô“có” anh bất giác cúi đầu nhìn cô. Bàn tay lặng lẽ vuốt mái tóc ngắn xòa trc mắt của cô“Quản gia Kim có nói vs em rằng anh muốn về Pháp”“Ừm”“Nhưng tầm 3 thánh nữa em mới về được. hiện tại em có một số công việc nên chưa về được. nên chịu khó chờ em về nhớ”“ừm” anh vẫn giữu nguyên câu nói“Bye anh Vương! Em yêu anh!” giọng cô gái đó lộ rõ vẻ thích thú“ừm anh cũng vậy”“thôi em không làm phiền anh nữa. chắc anh mệt rồi. em gọi lại cho anh sau. Bye”“bye”. Anh gập máy, chuyển máy sang chế độ rung, anh anh nằm xuống ôm cô ngủ tiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương