Con Dâu Diêm Gia
Chương 23: Kí Ức Ngọt Ngào
Lãnh Tuấn nhìn thấy dáng vẻ của cậu Hai thì vô cùng sững sốt, Diêm công tử dáng vẻ anh tuấn,phong thái hơn người mọi ngày bây giờ đã trở thành một tên dã thi không hơn không kém,ánh mắt cậu hiện lên vẻ thèm khát,hàm răng cứ nhe ra trông thật đáng sợHoa đại phu trông thấy phản ứng của Lãnh Tuấn thì cũng đã đoán ra được phần nào tình trạng của cậu Hai. Ông không đi đến xem xét như Lãnh Tuấn mà ngồi im suy nghĩ, cuối cùng ông đứng phắt dậy,đi một mạch ra ngoài,lúc sau mang theo một cái giỏ tre được đậy nắp kín lại_Đó là gì vậyLãnh Tuấn thắc mắc._Cậu giúp ta giữ yên Diêm công tử lại nhéLãnh Tuấn gật đầu, anh đang tập trung vào cái giỏ tre của Hoa đại phu,không biết thứ trong đó có phải là thứ anh đang nghĩ không.Hoa đại phu đặt cái giỏ xuống,từ từ mở nắp ra,sau đó cẩn thận đưa tay vào trong,một lúc sau mang ra một con mãng xà_ Rắn hổ mang chúa?? Ông định làm gìKhông vội trả lời Lãnh Tuấn, Hoa đại phu đưa con rắn để gần cậu Hai,ánh mắt cậu lại chăm chăm nhìn con rắn,sau đó lại vùng vẫy mạnh hơn,sợi dây quấn ngay ngực cậu cảm giác như sắp bung ra tới nơi.“PHẬP”Mắt cậu Hai trợn ngược,gân cổ nổi lên xanh lè, hai tay hai chân gồng lên,một lúc sau thì buông thoỏng xuống, mắt nhắm lại,đầu quẹo sang một bên,con rắn sau khi cắn vào cổ cậu Hai thì cũng cứng đờ,Hoa đại phu mang nó trở lại giỏ tre mà trông nó như một nhánh cây khô,thật tội nghiệp._Bây giờ có tỉnh lại hay không là do số mạng của cậu ấy thôi,ta đã cố hết sức rồiLãnh Tuấn liếc nhìn cậu Hai một cái,rồi cũng quay lại chỗ cột,tiếp tục khoanh tay dựa vào, mắt nhắm nghiền bắt đầu chìm vào suy nghĩ.._Cứu..cứu..cứu..Vạn An cố trồi lên khỏi mặt nước,ra sức kêu cứu,nhưng xung quanh vốn không có người,cậu bé ngôi lên rồi lại chìm xuống,uống vào mấy ngụm nước,rồi lại cố gắn ngôi lên, đến khi cậu không còn sức lực để trồi lên nữa,suy nghĩ sớm đã rơi vào tuyệt vọng, trước khi chìm nghỉm xuống sông,cậu mơ hồ thấy ai đó chạy đến, bóng dáng nhỏ bé,yếu ớt đang cố sức lao nhanh về phía cậuDiêm Van An tỉnh lại trong trạng thái toàn thân ướt sũng, miệng vừa mới giải phóng mấy ngụm nước sông,ánh mắt lờ mờ nhận ra nụ cười đáng yêu hôm nọ_Em đã cứu anh hả?_Hông phải,là người ở dưới kia kìa, người ta đi rồiLúc này Diêm Vạn An cũng không để ý tới câu nói có phần kì lạ của cô bé,cậu chỉ biết nếu hôm đó không có cô,có lẽ cậu đã không thể bình an trở vềSau ngày hôm đó,Vạn An và cô bé kia thân nhau hẳn, hai đứa nhóc hay hẹn nhau ở bờ sông, lúc thì lội nước,lúc thì tắm sông (lại tắm),có khi chuyển chỗ, đưa nhau ra bờ ruộng cùng nhau thả diều, nhưng suốt khoảng thời gian chơi chung cô bé chưa bao giờ nói về bản thân, cũng không hề hỏi Vạn An về chuyện của cậu, Vạn An chỉ biết cô bé ấy tên là Hồng Hạnh nhà ở thôn Hạ Phong, thỉnh thoảng cậu lại thấy cô bé nói chuyện gì đó vào khoảng không, nhưng cũng không thèm thắc mắc.Hồng Hạnh thì gọi Vạn An là anh kẹo ngọt,Vạn An gãi gãi đầu mặt ngây ngô hỏi_Sao lại gọi anh là anh kẹo ngọt …anh có tên mà tên anh là…_Em thích gọi anh như vậy cơ,vì lúc gặp anh,anh xém vì cây kẹo mà bị tên mập đó đánh mà…hihihiCô bé nói xong thì nhe hàm răng sún ra cười, Vạn An ngẩn ngơ,cậu bỗng thấy nụ cười ấy đẹp như nụ hoa mới nở vậy,thật tươi mớiĐến một ngày Diêm Đại Phú cho người đến rướt mẹ con Vạn An về Diêm gia, đi gấp rút đến độ cậu không thể đến chào từ biệt cô bé, cho đến khi đoàn rước kiệu đi ngang chợ,trong thấy Hồng Hạnh đang ngồi bán ngó sen,Vạn An mừng rỡ ló đầu ra,dốc hết sức kêu to_Hồng Hạnh…Hồng Hạnh…_Anh kẹo ngọt…anh kẹo ngọt…anh đi đâu đấy…_Anh phải về rồi,em yên tâm anh sẽ quay lại thăm em,nhớ chờ anh nhéHồng Hạnh vẫn chạy theo đoàn người cho đến cổng thôn,Vạn An ở trong kiệu mặt buồn rười rượi,ngẫm nghĩ một lúc cậu quay sang lay tay Diêm phu nhân, bà nói vọng ra cho kiệu phu dừng kiệu.Chiếc kiệu vừa chạm đất Vạn An đã lao vội ra,chạy về hướng cô bé, cậu tháo sợi dây trên cổ đưa cho Hồng Hạnh_Em nhớ giữ cho thật kỹ nha, anh sẽ quay lại tìm em, nhớ nhé…Vạn An mỉm cười nhìn cô bé lần cuối xong thì chạy về kiệu, Hồng Hạnh đứng nhìn đoàn người từ từ rời khỏi thôn,cô bé đưa ánh nhìn luyến tiếc về phía họ.Rồi ủ rũ quay trở về…Nhà Diêm giaDiêm phu nhân nằm thoi thóp trên giường,tay nắm chặt tay Vạn An,bà cố gượng hết sức để nói lời trăn trối, đứng gần đó là Diêm lão gia đang đau xót lắng nghe_Nhớ chăm sóc cho cha…thay em lo cho Vạn AnNói xong thì bà buông tay, Vạn An đau đớn,gục khóc trên người bà…năm đó Diêm Vạn An chỉ mới 12 tuổiHai năm sau Diêm Đại Phú lấy thêm một bà vợ,bà này rất hợp với Vạn An,sau còn truyền dạy võ thuật cho cậu, bao che cho cậu lên núi học thêm kiếm thuật,đến năm 18 tuổi thì Diêm Đại Phú phát hiện và bắt cậu ở nhà học kinh doanh,không lâu sau thì lại nghe tin cậu Hai Diêm gia đỗ bệnh nặng,thập tử nhất sinh, hàng ngày phải có người chăm sóc riêng, đêm đêm bà Hai nhà họ Diêm lại phải sang xoa bóp tay chân để lưu thông máu huyết, nhưng thật ra là canh chừng cho cậu lén đi luyện võ. Thấm thoát mà đã ba năm,cậu bé Vạn An ngày nào giờ đã trở thành một chàng trai khôi ngô,anh tuấn, võ thuật lại hơn người.Bây giờ phải làm sao để cậu Hai khỏi bệnh mà không làm người khác nghi ngờ. Lấy vợ xung hỉ và cô dâu được chọn là cô bé răng sún ngày nào….Cậu Hai nằm mê man chìm trong mớ kí ức hỗn độn,có khi là kí ức đẹp,có khi lại là ác mộng,cho đến khi cậu thấy Hồng Hạnh đến bên cậu, mỉm cười dịu dàng,xoa bóp thái dương cho cậu, cậu nằm thư thái hưởng thụ,bỗng phập một cái,Hồng Hạnh ngôi đầu lên với đôi môi đầy máu,ánh mắt hoang dã thật đáng sợCậu Hai mở choàng mắt, cảm giác tanh tanh nơi cổ họng, cậu không chịu được áp lực từ trong người đang dâng lên, phụt một cái,máu từ trong miệng cậu văng ra ngoài,tất cả đều là máu bầm, đen kịt. Cậu ho lên vài tiếng,Hoa đại phu lặp tức chạy đến,không quên rót cho cậu li nước. Lãnh Tuấn cũng đi đến,ánh mắt thăm dò nhìn cậu Hai_Ta chưa chết,mau cởi trói..Lãnh Tuấn nhìn qua Hoa đại phu,ông gật đầu ra hiệu cho anh cởi trói_Hồng Hạnh sao rồi…Cậu Hai lau vết máu còn vương trên môi, ngẩn đầu lên nhìn Lãnh Tuấn_Cô ấy không sao….…_Hoa đại phu…hoa đại phu,mợ Hai có chuyện rồi…Cậu Hai và Lãnh Tuấn nghe giọng tiểu Thúy la lên thì vội vàng đi ra, Hồng Hạnh đang gục trên bàn,tay ôm lấy ngực…_Mọi người cẩn thận,hôm nay là ngày thứ năm của cô ấyHoa đại phu chậm rãi đi đến chỗ Hồng Hạnh,ông cẩn thận nhìn qua bên vết thương trên cổ cô, sau đó lấy tay gỡ một lớp mài trên đó“Xoẹt “Hồng Hạnh không hề phản ứng,Hoa đại phu khuôn mặt hoang mang quay về phía mọi người_Cô ấy mất cảm giác rồiLúc này Hoa đại phu không hề biết,phía sau ông Hồng Hạnh đang đứng dậy,mũi khịt khịt tiến lại chỗ ông,cô hít thật mạnh giống như đang thưởng thức một món ăn thơm ngon nào đấy.Cậu Hai nhìn gương mặt Hồng Hạnh lúc này ngoài sự xót xa,cậu không còn cảm giác gì khác, trước khi cô kịp cắn vào cổ Hoa đại phu,cậu đã kịp đi tới kéo ông ra. Hoa đại phu giật mình,ông quay lại nhìn Hồng Hạnh,vẻ mặt hoảng hốt, cậu Hai đã cứu ông thoát chết trong gang tấc.Hồng Hạnh như bị mất miếng mồi ngon,cô gầm gừ điên cuồng lao đến chỗ cậu Hai và mọi người.Cậu Hai vẫn đứng yên,đến khi Hồng Hạnh lao đến,rất nhanh cậu xoay người né sang một bên,song song đó là bàn tay cậu túm lấy sợi dây chuông vẫn được treo ở thắt lưng Hồng Hạnh, khi nghe thấy tiếng chuông rung,Hồng Hạnh bất giác lùi lại, hình như cô sợ nghe tiếng động đóGiống như lần trước,cậu Hai thả sợi dây xuống, tự động sợi dây dài ra và mấy cái chuông đó tự dưng to lên,rồi rung lắc liên hồi, Hồng Hạnh tỏ vẻ đau đớn,sau đó ngồi xổm xuống,hai tay ôm lấy đầu, cậu Hai liền chạy đến dùng sợi dây trói cô lại, cậu thò tay vào chỗ thắt lưng cô,lấy ra một cái túi hương, trong túi chỉ có một là bùa màu vàng có vẽ hình trên đấy, không cần suy nghĩ nhiều,cậu liền dán lên trán Hồng Hạnh,lặp tức cô đứng yên không cử động nữa.Hoa đại phu thấy vậy liền mang viên thuốc để vào miệng Hồng Hạnh,sau đó ông ra hiệu cho cậu Hai mang Hồng Hạnh đi theo ông.Cậu Hai đã từng trúng độc dã thi,với phương pháp trị liệu của Hoa đại phu cho nên cậu đã trở lại bình thường, tuy rằng có hơi đau đớn, nhưng vẫn còn hơn là trở thành dã thi,muốn sống không được,mà chết cũng không xong.Cậu Hai đưa Hồng Hạnh vào mật thất, thả cô vô bồn gạo nếp,sau đó để rắn bò xung quanh cô,và tiêm độc rắn hổ mang chúa vào người cô.Đêm đó cậu Hai túc trực bên cô suốt đêm,khi cô đau đớn cậu nắm tay cô rất chặt, khi cô toát mồ hôi cậu nhẹ nhàng lau đi giúp cô, có lúc cô lên cơn dại, vùng vẫy rất mạnh,cậu đã ôm chầm lấy cô, xoa nhẹ nhàng lên lưng cô.Những lúc như vậy,cô cũng trở nên ngoan ngoãn hơn một chút.Hồng Hạnh mở mắt ra thấy mình đang ở một nơi lạ lẫm,cơ thể cô không nhút nhít được, quan sát lại thì thấy mình đang bị siết chặt bởi ai đó,cô hoảng hốt,cắn phập vào vai người đó,hình như bị đau nên người đó liền buông ra,Hồng Hạnh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cậu Hai mà cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa bối rối._Sao cậu lại ở đây..!_Em thật sự không nhớ gì à?Hồng Hạnh nghe cậu Hai nói thì trong đầu hiện ra muôn vàng dấu chấm hỏi,cô lắt đầu kèm theo nét mặt ngay thơ vô (số) tội_ Tối qua em đã tự đi vô đây tìm tôi,sau đó còn ôm chầm lấy tôi,nói là không có tôi em sẽ không thể nào ngon giấc đượcHồng Hạnh bán tín bán nghi,cô đã chạy đi tìm cậu Hai thật sao, còn ôm chầm lấy cậu,cô lắt đầu liên tục,giống như điều cậu Hai nói là không có thật, nhưng nét mặt câu Hai nghiêm túc thế kia mà” Thôi chết rồi “Hồng Hạnh tự chưởng bàn tay lên trán mình, thật xấu hổ quá đi mất…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương