Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông

Chương 22: Đánh Nhau



Trúc Lan không nhìn Vương Trương thị, trái lại nhìn chằm chăm mấy đứa bé ba bốn tuổi ngồi chổm hổm trong sân đi ** bên cạnh Vương Trương thị, dạ dày lại sôi trào, không nhịn được lui về phía sau, còn kéo con gái cùng nhau lui về phía sau.

Vương Trương thị thấy bộ dạng chịu đứng chán ghét của Trúc Lan, tức giận mắng: "Dương Trúc Lan, ngươi có ý gì, đến cửa gây chuyện à?”

Trúc Lan liếc mặt nhìn Vương Trương thị, rốt cuộc không cảm thấy buồn nôn nữa, nhìn kỹ Vương Trương thị, câu tướng do tâm sinh cũng không chính xác lắm, bộ dạng của Vương Trương thị đặc biệt phúc hậu, là bộ dạng hòa ái có phúc, nếu thật sự là tướng do tâm sinh, mặc mũi phải cay nghiệt mới đúng.

Vương Trương thị vén tay áo lên, một bộ dạng muốn đánh nhau, nhất cổ tác khí vọt đến, dâng tật cửa thì phải nạo.

Trúc Lan uống hai thang thuốc, người cũng đã khỏe hơn, có sức nắm lấy cánh tay của bà ta, nàng không để Vương Trương thị vào mắt, có lẽ bà ta đã sớm muốn đánh nguyên thân một bữa, xem ra sức khỏe nguyên thân không được tốt trong thôn ai cũng biết.

Trước kia, nguyên thân là người có sức có võ, Vương Trương thị gây chuyện cũng chỉ có cái miệng bẩn, còn là ở sau lưng, nếu ở trước mặt sẽ bị đánh. Bây giờ nguyên thân xuống dốc, Vương Trương thị muốn báo thù.

Vương Trương thị đau đến sắc mặt trắng bệnh, cảm thấy cổ tay không còn là cửa mình: "Ngươi không phải gần chết rồi sao?"

Trúc Lan tức giận, dù sao quan hệ không tốt, ngươi mắng ta trong lòng, ta không biết, ngay mặt nguyền rủa là không đúng, sầm mặt, "Thất vọng? Nói cho ngươi biết, ngươi chết rồi, ta cũng chưa chết đâu."

Vương Trương thị sợ rồi, lúc Dương Trúc Lan không bị bệnh, bắt được cái chuôi sẽ đánh bà ta. Không được, xương sườn lại đau rồi: "Ngươi, ngươi buông tay."

Trúc Lan không thả, đung đưa cái tay, thấy có người đến gần, Trúc Lan vỗ vai con gái, tiểu cô nương thông minh, thừa dịp không ai chú ý chạy vào nhà.

Vương Trương thị đau đến mức toát mồ hôi, cổ tay gần như không còn có cảm giác: "Ngươi buông tay cho lão nương, nhanh buông tay."

Trúc Lan chưa bao giờ là người lấy đức phục người, hiện đại cha mẹ ly hôn bị không ít người khi dễ, nàng không muốn nhịn, vậy thì khi dễ lại. Vương Trương thị muốn đánh nàng trước, thu lợi tức không có vấn đề gì, ba, cho một cái tát.

Người xem náo nhiệt ngây ngốc một giây, sức khỏe của Dương Lan Trúc tốt rồi, bọn họ chột dạ rụt cổ một cái.

Vương Trương thị hét lên một tiếng, Trúc Lan bị hét cho đau cả màn nhĩ: "Im miệng."

Vừa nói, Trúc Lan vừa buông tay ra, xoa tay giống như đụng phải đồ bẩn gì đó.

Vương Trương thị tức giận đến mắt sung huyết, kích thích có chút lớn, "Lão nương liều mạng với ngươi."

Trúc Lan hơi mỉm cười, chủ động đưa tới cửa không đánh thật lãng phí.

Tuyết Hàm cũng không sợ nương bị thua thiệt, nương lợi hại, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Tam Nha.

Vương Như nắm bánh bột ngô, vô cùng oán hận, vậy mà là khuê mật đó, ngay cả thịt vụn cũng không có, chỉ mang một cái bánh còi còng,. Nàng ta thật sự rất thèm thịt, ấn tượng lưu lại trong trí nhớ, cộng thêm đói bụng, muốn ăn thịt đến chảy cả nước miếng rồi, "Tuyết Hàm, ta ở trên bánh ngửi được mùi thịt, ta chính là một món hàng lỗ vốn, ăn tết cũng chưa từng được ăn thịt, thật sự hâm mộ ngươi, vị của thịt nhất định rất ngon đi."

Trong lòng Tuyết Hàm không có mùi vị gì, bé cho một cái bánh, Tam Nha không nói cảm ơn, vẫn luôn nhắc đến thịt, bé cúi thấp đầu nói: "Thịt nhà ta cũng có lượng."

Tam Nha chuyển con ngươi: "Nương ngươi thương ngươi, lại là con gái có lúc về già, trộm một chút cũng không có chuyện gì."

Tuyết Hàm đã không muốn ở lại tiếp nữa, Tam Nha thay đổi rồi, trở nên tham lam, xem bé là kẻ ngu mà dỗ, lần đầu tiên là vô ý, vậy lần thứ hai thì sao?

Bé không ngốc, bé rất thông minh, chỉ là không muốn suy nghĩ.

Tuyết Hàm đứng lên đi đến cửa, thấy sự ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt Tam Nha, cười nói: "Ta cũng biết chữ hiểu lễ, trộm đồ là không đúng, đã về nhà nói với nương ta, cái bánh này là nương ta đi cùng ta đưa đến đây. Tam Nha, có suy nghĩ trộm đồ là không tốt, danh tiếng của cô nương quá quan trọng, ngươi tự kiểm điểm lại đi."

Tuyết Hàm không cho Tam Nha cơ hội nói chuyện, buồn bã chạy đi.

Trúc Lan liếc mắt đã thấy con gái, biết được chuyện đã xong không có lãng phí một cái bánh, kéo tay con gái nói: "Về nhà với nương."

Tuyết Hàm thấy nương không bị thương, giống như tướng quân đánh thắng trận, sự buồn bã trong lòng biến mất, vui sướng trả lời: "Vâng."
Chương trước Chương tiếp
Loading...