Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân

Chương 50: Dạo Thanh Lâu



Lúc hoàng hôn, một vị công tử thanh lãnh xuất trần mặc y phục xanh cùng một công tử dáng người mảnh khảnh nghênh ngang đi vào Phong Nguyệt Lâu.

Trong lâu các cô nương đã nhìn quen muôn hình muôn vẻ, vừa thấy này hai người cẩm y ngọc bào, khí độ bất phàm liền tự giác được là mối làm ăn lớn, lập tức vây quanh.

“Công tử, mới tới đây sao? Ta xem khá lạ mặt.”

“Ai da, vị tiểu công tử này lớn lên cũng thật tuấn tú, vừa thấy chính là tiểu thiếu gia gia đình phú quý.”

“Hai vị công tử thỉnh đi bên này, Phong Nguyệt Lâu chúng ta có đủ loại kiểu dáng cô nương, bảo đảm làm các ngài vừa lòng!”

Nữ tử xung quanh đều cười duyên vây quanh bọn họ, trên người mùi hương son phấn xông vào mũi, Quý Vân Sơ cảm thấy ngứa mũi, theo bản năng muốn gãi một cái, kết quả phát hiện hai tay của mình đều bị trói buộc.

Hai nữ tử mặc phấn y một trái một phải đi theo bên người nàng, thỉnh thoảng dán thân mình lên người Qúy Vân Sơ, trên đầu châu ngọc thoa hoàn lắc qua lắc lại, chọc thẳng vào mặt nàng.

Mẹ nó, mấy người này toàn thân trên dưới đều là hung khí, trong lòng Quý Vân Sơ cảm thán, hai tay nàng ôm lấy hai nữ tử kia, khen: “Hai vị tỷ tỷ thật xinh đẹp, không chỉ thân thể thơm tho mềm mại, thanh âm cũng ngọt.”

Hai cô nương bị Quý Vân Sơ chọc đến cười không ngừng: “Công tử thật là, trong miệng chỉ toàn mật, thật làm người ta yêu thích.”

Thấy Quý Vân Sơ rất nhanh đã hóa thân vào nhân vật, thậm chí còn duỗi tay làm loạn, Trần Vọng có chút nói không nên lời, hắn đẩy mấy nữ tử bên người Quý Vân Sơ ra, lạnh lùng nói: “Đưa chúng ta tới phòng tốt nhất, chúng ta muốn cô nương xinh đẹp nhất nơi này của các ngươi.”

Mấy cô nương khác thấy hơi thở lạnh lẽo trên người Trần Vọng, cũng không dám đến gần thêm nữa, chỉ có tú bà phất khăn tay, đưa bọn họ lên lầu: “Công tử đúng là tới đúng chỗ rồi, ở Minh Nguyệt thành cô nương tốt nhất đều ở Phong Nguyệt Lâu chúng ta, bảo đảm cho các ngươi vừa lòng!”

Có tú bà dẫn dắt, bọn họ rất nhanh đã tới thượng phòng, trong phòng có những tấm lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp buông xuống, theo từng đợt gió phiêu động, đưa mùi hương làm say lòng người.

Bên ngoài truyền đến tiếng đàn sáo cùng tiếng ca mềm mại, Quý Vân Sơ chưa từng trải qua mấy chuyện này lập tức trở nên cực kỳ hưng phấn, nàng nhìn trái nhìn phải một cái, giống như tiểu công tử chưa hiểu việc đời.

Tú bà đưa tới từng nhóm từng nhóm cô nương, Quý Vân Sơ xem đến hoa cả mắt, cái này sờ sờ tay nhỏ, cái kia véo véo eo, vô cùng vui vẻ..

Nhưng tất cả mấy cô nương đều bị Trần Vọng từ chối, khiến cho cuối cùng tú bà sắp tức giận, nói: “Ta nói vị công tử này, các cô nương không tiếp khách đều đưa tới đây cho ngươi nhìn một lượt, cô nương tốt nhất cũng ở bên trong, chẳng lẽ không ai lọt vào mắt ngài sao? Ngươi cũng đừng tới nơi này trêu chọc chúng ta!”

“Đúng vậy đúng vậy, ta vừa nhìn thấy các tiểu tỷ tỷ đều rất tốt, người này dáng người thướt tha, người kia nhu nhược động lòng người, thật là nhìn thấy mà thương, xem đến lòng ta cũng mềm nhũn.” Quý Vân Sơ ở một bên tiếc hận, đi theo tú bà ám chỉ Trần Vọng yêu cầu quá cao.

Trần Vọng ném một ánh mắt cho nàng, nàng lập tức im tiếng, ngoan ngoãn co người lại không dám nói tiếp nữa.

Hắn chậm rãi mở miệng: “Ai nói cô nương tốt nhất cô đã ở chỗ này? Giấu cô nuong tốt nhất đi, Phong Nguyệt Lâu các ngươi đãi khách như vậy sao? Nghe nói các ngươi là thanh lâu lớn nhất Minh Nguyệt thành, ta xem chưa chắc như thế?”

Lời này nói ra sắc mặt tú bà bên cạnh lúc xanh lúc đỏ, trong lòng cảm thấy Trần Vọng là do người đối diện phái tới kiếm chuyện, nhưng nhìn hắn quần áo phú quý, cũng không dám dễ dàng đắc tội, đành phải bày ra gương mặt tươi cười bất đắc dĩ nói: “Nhưng cô nương không tiếp khách của chúng ta ngài đều đã nhìn qua, nếu không phải công tử muốn, đại khái là đang bồi vị đại nhân bào đó, ngài xem chúng ta cũng không thể không có đạo lý như vậy.”

“Vậy cô nương tốt nhất Phong Nguyệt Lâu, chẳng lẽ lại là bà chủ phía sau của các ngươi?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tú bà lập tức khó coi: “Công tử nếu là tới tìm hoan mua vui, Phong Nguyệt Lâu chúng ta đương nhiên hoan nghênh, nhưng các ngươi nếu là tới gây chuyện, thỉnh các ngươi tự mình rời đi, bằng không ta sẽ gọi người ném các ngươi ra ngoài.”

Quý Vân Sơ nghe được không ngừng run lên, Trần Vọng đang muốn làm trò gì, trong nhà người ta cũng gây chuyện, còn điểm danh muốn bà chủ của người ta tới tiếp khách, đúng là suy nghĩ kỳ quặc!

Nào biết giây tiếp theo Trần Vọng lại ném lên trên bàn một xấp ngân phiếu thật dày, tú bà thấy thế lập tức lại cười tươi như hoa: “Công tử thật là sảng khoái, ta đây lập tức đi hỏi nương tử nhà chúng ta, ngài chờ một lát.”

Nói xong liền lắc mông chi vui vẻ vẻ rời đi.

Qúy Vân Sơ chứng kiến toàn quá trình chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, đây chẳng lẽ chính là năng lực của đồng tiền trong truyền thuyết? Hơn nữa là Đại vương sơn trại kiếm được nhiều tiền vậy sao? Thế nhưng có thể tùy tiện lấy ra một xấp tiền dày.

Có lẽ do ánh mắt sùng bái của Quý Vân Sơ quá mức rõ ràng, Trần Vọng cảm giác cả người thoải mái, thờ ơ gạt quạt che mặt sang một bên, khóe miệng bí mật cong lên.

Tú bà rời đi hồi lâu cũng chưa quay lại, đại khái khoảng hai khắc sau, một hồng sa nữ tử, nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt nhỏ chậm rãi đi vào phòng.

Người này đứng giữa tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, chỉ chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ cũng biết nàng tư dung trác tuyệt, chỉ thấy nàng ấy đưa tay ngọc đẩy màn lụa, lười biếng dựa vào hành lang chạm trổ.

Một thân váy lụa đỏ mềm mại, tóc mai rũ xuống trên đầu cắm một bộ diêu hoa mạ vàng tinh xảo, chậm rãi bước vào phòng, dáng người thon dài quyến rũ, gương mặt mỹ diễm tới cực điểm, nụ cười khóe mắt câu hồn đoạt phách nhân tâm.

Đôi mắt hàm chứa xuân thủy của Ngu nương tử đảo mắt đánh giá hai người trong phòng, khẽ nhướng mày.

“Nghe nói các ngươi chỉ điểm muốn ta tiếp khách?”
Chương trước
Loading...