Con Đường Sủng Phu Sau Khi Sống Lại

Chương 95: Tính Kế Một Đời, Hồ Hồ Một Đời



"Tiêu đại nhân, thai không còn động nữa, tiếng tim thai đã biến mất...... Khả năng chỉ còn là tử thai, tốt nhất nên từ bỏ đứa nhỏ này đi, xin đại nhân quyết định......"

Ngón tay thon dài nắm chặt bàn tay nóng bỏng của Tạ Sơ Thần, giống như người chết đuối bám lấy mảnh rơm cuối cùng, Tiêu Vãn nghẹn ngào, trên mặt ướt đẫm, trong lòng khó chịu, đau đớn, chua xót.

Mấy tháng trước, khi Tiêu Vãn cho rằng mình vẫn chưa trả được toàn bộ tội nghiệt của mình thì cuối cùng đứa nhỏ này lại tới. Sau khi nàng đã thiết lập bẫy thành công với Sở Mộ Thanh, nàng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, khiến cho nàng cảm nhận được hạnh phúc xưa nay chưa bao giờ có.

Nhưng lúc này, Tiêu Vãn mới hiểu được hóa ra kiếp trước mình đã làm ra chuyện tàn nhẫn tới mức nào, không ngờ lại có thể ngộ nhân cốt nhục trong bụng Tạ Sơ Thần là con hoang, dùng một chén thuốc hoa hồng tự tay giết chết con ruột của mình, cũng để lại cảm giác thù hận đau xót muốn hủy diệt trong lòng Tạ Sơ Thần.

Nghĩ lại việc nàng để một thiếu niên tự sinh tự diệt trong biệt viện kiếp trước, lòng Tiêu Vãn đau như bị kim châm, đau đớn không ngừng.

Bây giờ đứa nhỏ lại giống như kiếp trước, ở trong bụng Tạ Sơ Thần không muốn được sinh ra, không muốn gặp người mẹ độc ác này của nó.

-- Thê Chủ...... Ta muốn sinh nó ra.....

Tiêu Vãn thật sự không dám nghĩ tới việc Tạ Sơ Thần luôn luôn ước muốn có một đứa con như vậy, nếu tỉnh dậy mà biết được đứa trẻ không còn nữa thì sẽ tinh thần sẽ hỏng tới mức nào.

Mà đứa con của bọn họ lại bị nàng giết chết một lần nữa. Chân tướng tàn nhẫn tới như thế, nếu Sơ Thần biết thì sao có thể tha thứ cho người Thê Chủ tàn nhẫn như nàng, làm sao có thể tha thứ cho người mẹ nhẫn tâm như thế......

"Sơ Thần...... Sơ Thần......"

Tạ Sơ Thần mơ màng tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ngồi trên xe ngựa, không khỏi cảm thấy nghi ngờ: "Chiêu Nhi, chúng ta đi đâu vậy?"

Tháng trước, Tạ Sơ Thần bị ép phá thai, cảm xúc bị mất khống chế, cả người cuồng loạn. Mà sự tuyệt vọng của hắn đối với Tiêu Vãn càng khiến cho thể xác và tinh thần của hắn vô cùng bi thương, bệnh tình phập phồng, lúc tốt lúc xấu.

Tính tình của hắn càng ngày càng hướng nội, thường xuyên trầm mặc nhìn cái yếm của trẻ con trước kia mình may, mãi cũng không thể nào thoát ra khỏi cái bóng ma mình đã mất đi đứa con.

Cứ như vậy làm bạn với thuốc thang suốt hơn một tháng, cơ thể đẻ non của Tạ Sơ Thần mới hồi phục được một chút. Vân Yên luôn chăm sóc họ nói rằng chỉ cần Tạ Sơ Thần tiếp tục điều dưỡng sức khỏe, giữ sự lạc quan thì cơ thể ốm yếu vẫn có thê hồi phục lại như cũ.

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của chủ tử, Chiêu Nhi chột dạ nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói: "Công tử, chúng ta tới một trấn nhỏ hẻo lánh để sinh hoạt đi. Nơi đó không khí mát mẻ lại yên tĩnh, tốt hơn nhiều so với kinh thành...... Rất thích hợp để công tử dưỡng bệnh."

Nghĩ đến việc mình ở lại Tiêu gia chỉ có thể cúi đầu trước ánh mắt của Tiêu Vãn và Quý Thư Mặc, Tạ Sơ Thần đau lòng, im lặng gật đầu. Nhưng đi được một đoạn, khi hai người đi ngang qua quán trà thì lại nghe thấy mọi người bàn tán một chuyện vô cùng khiếp sợ --Tiêu gia thông đồng với địch bán nước, đã bị niêm phong cả nhà, bỏ tù đợi nữ hoàng thẩm vấn.

Lúc này, rốt cuộc Tạ Sơ Thần cũng hiểu vì sao Chiêu Nhi lại vội vàng đưa hắn rời khỏi Tiêu gia. Môi hắn run rẩy, nghẹn ngào không nói nên lời, lại nghe tiếng Chiêu Nhi nói: "Công tử đừng sợ, không ai biết quan hệ của chúng ta với Tiêu gia đâu. Lúc này, Tiêu Vãn làm khó công tử cuối cùng cũng chịu báo ứng, cuối cùng chúng ta cũng thoát được khỏi nàng ta, tự do tự tại!"

Tuy muốn nhắc nhở bản thân mình phải quên đi Tiêu Vãn, nhất định không được đi gặp nàng, nhưng vừa nghe thấy việc Tiêu Vãn bị bắt vào tù, cảm giác đau đớn như bản thân bị giằng xé lại khiến đôi mắt của Tạ Sơ Thần dần mơ hồ.

Hắn nhìn về phía Chiêu Nhi, đôi mắt ngập nước. Nhưng Chiêu Nhi chỉ lạnh mặt, nghiêm túc nói: "Công tử, ngài hãy hứa với Chiêu Nhi không được đi gặp nàng ta!"

"Nhưng......" Tuy nói muốn quên Tiêu Vãn đi, nhưng Tiêu đại nhân lại đối xử rất tốt với hắn, hắn thật sự có thể trơ mắt bỏ Tiêu gia mà đi sao?"

"Không nhưng nhị gì hết, thông đồng bán nước với địch sẽ bị trảm cả nhà, chúng ta không có quan hệ gì với Tiêu gia hết." Chiêu Nhi nói thế nhưng nghĩ đến Vân Yên bôn ba mệt nhọc vất vả, trong lòng lại thấy lo lắng.

Nghĩ tới việc công tử chịu khổ suốt một năm nay, hắn lại càng tức giận: "Tiêu Vãn không hề tới gặp ngươi, còn bị Quý Thư Mặc kia lừa như chong chóng, ngài cần gì phải lo lắng cho sự sống chết của nàng ta!"

Thấy Tạ Sơ Thần im lặng, giống như bị thuyết phục, Chiêu Nhi cũng yên tâm. Ai ngờ sau khi hắn đi mua bánh bao về, trở lại đã không còn thấy công tử và xe ngựa đâu cả......

Hắn tức giận hậm hực, vội đuổi theo.

Từ xa bỗng có một chiếc xe ngựa quý giá đi qua, Tạ Sơ Thần đang bôn ba đi tìm người liền mừng rỡ. Hắn biết Tiêu Vãn và Sở Mộ Thanh là bạn bè, cũng biết Sở Mộ Thanh đang có danh tiếng cực kỳ lớn, được nữ hoàng sủng ái, liền vội vàng chạy tới, quỳ xuống: "Điện hạ, Thê Chủ vô tội, Tiêu gia vộ tội...... Xin ngài......"

Hắn còn chưa nói hết lời, Sở Mộ Thanh đã lạnh lùng đi qua.

Thấy Sở Mộ Thanh hoàn toàn không để ý tới mình, Tạ Sơ Thần cảm thấy thật không biết phải làm gì. Vì thế hắn dùng cách ngốc nghếch nhất là chạy tới cửa Hình Bộ đánh trống kêu oan, hy vọng có thể dẫn Sở Mộ Thanh và Hình Bộ Thượng Thư Vương Nham vừa nhậm chức ra.

Quan sai ở cửa bị Tạ Sơ Thần gõ trống nhức cả tai, liền đá văng hắn ra, uy hiếp: "Thê Chủ? Sáng sớm nay cả nhà Tiêu gia đã bị bỏ tù, ngươi xác định mình Thê Chủ của mình là người của Tiêu gia?"

Tạ Sơ Thần biết mình là cá lọt lưới, không thể tự đâm đầu đi chịu chết, nhưng vẫn run rẩy nói: Dạ, dạ, là Tiêu Vãn...... Nàng, nàng là Thê Chủ của ta. Đại nhân có thể cho ta gặp điện hạ được không...... Ta muốn nói chuyện với ngài ấy......"

Đau khổ cầu xin nhưng quan sai vẫn không nhúc nhích, Tạ Sơ Thần đành phải mặt dầy quỳ gối trước cửa.

Ánh mặt trời nóng rực giống như lò thiêu, từng luồng sóng nhiệt ập vào mặt. Hơi thở nóng bức khiến người thiếu niên còn chưa khỏi bệnh không thở nổi, cảm thấy cả người nóng rát.

Mồ hôi như hạt đậu rơi xuống theo trán, nhưng Tạ Sơ Thần vẫn kiên trì quỳ, mặc cho mặt trời nóng bỏng làm phỏng đầu gối, chỉ mong quan sai cho hắn gặp hai người phụ trách án của Tiêu gia lần này là Sở Mộ Thanh và Vương Nham.

Hắn cho rằng Sở Mộ Thanh sẽ cứu Tiêu Vãn, lại không ngờ rằng nàng ta vì chuyện Tiêu Vãn gặp nạn mà nhảy nhót ăn mừng, vì thế mà vẫn quỳ, quỳ suốt năm ngày trời, mặc kệ quan sai đuổi cũng không đi, kể cả Chiêu Nhi đau khổ cầu xin cũng không lay chuyển nổi quyết tâm tới cố chấp của Tạ Sơ Thần.

Một lần cố chấp mà coi Tiêu Vãn như người than cả đời, một lần cố chấp mà thích một người suốt ba năm, thật ra sâu trong lòng vị thiếu niên ngây thơ này vẫn luôn hi vọng Tiêu Vãn có thể bình an khỏe mạnh dù cho có đối xử với mình thế nào đi nữa.

Vì thế hắn muốn gặp Sở Mộ Thanh, hi vọng nàng ta nể tình từng là bạn tốt với Thê Chủ, cầu xin với nữ hoàng, tìm chứng cứ giúp Tiêu gia, cũng đừng để quan sai hành hạ Tiêu Vãn.

Nắm chặt tay Tạ Sơ Thần, chỉ cần nhắm mắt lại là Tiêu Vãn có thể mơ thấy cảnh tượng kiếp trước, mơ thấy Tạ Sơ Thần, cái người từng bị nàng vứt bỏ, thương tổn nặng nề cả tinh thần lẫn thể xác kia mặc cho quan sai xua đuổi, mặc cho ánh mắt của người qua đường, vẫn thẳng lưng quỳ trước cửa lớn Hình Bộ.

Âm thanh của hắn nghẹn ngào, vẫn cứ kiên trì kêu: "Tiêu gia vô tội, ta muốn gặp điện hạ...... Xin đại nhân hãy thông báo một tiếng đi......"

Tới ngày thứ năm, kinh thành bỗng đổ mưa to. Tạ Sơ Thần né tránh không kịp, bị mưa xối xả.

Bị mưa xối ướt nhẹp khiến cơ thể vốn ốm yếu của Tạ Sơ Thần. Đôi mắt hắn dần mơ hồ, lại kiên trì quỳ cầu xin cho Tiêu gia.

"Sơ Thần, đừng quỳ nữa...... Không được đâu, mau về đi...... Sơ Thần! Sơ Thần!" Tiêu Vãn hoảng hốt kêu lên, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên cầu xin suốt năm ngày không chống đỡ nổi mà ngất xỉu trên mặt đất.

Mà khiến cho Tiêu Vãn càng khổ sở chình là vào ngày hành hình kiếp trước, Sơ Thần ngộc nghếch lại chịu đựng cơn sốt cao, mang thân mình bệnh tật, khập khiễng chạy tới pháp trường.

Hắn nói: "Thảo dân là phu lang Tạ thị của Tiêu Vãn...... Phải chịu tội cùng Tiêu gia mới đúng......"

Khi đó, vừa mới chịu sự phản bội từ người bạn thân và người mình yêu nhất, đôi mặt với Tạ Sơ Thần nguyện ý chịu chết với hắn, trong lòng nàng chỉ có cảm động.

Nhưng lúc này, nghe Tạ Sơ Thần thổng khổ, bất lực nức nở, nhìn hắn cẩn thận ôm thi thể của mình, trái tim Tiêu Vãn đập mạnh, không thể ức chế mà khoc thành tiếng.

—— Thê Chủ, đừng bỏ ta lại...... Đừng bỏ ta lại có được không?

"Sơ Thần, ta không bỏ ta lại, cũng sẽ không bao giờ bỏ ngươi lại. Ngươi cũng đừng bỏ ta lại có được không......?"

"Sơ Thần, tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn ta này. Ta đã sống lại, không còn là Tiêu Vãn trước kia nữa, ta sẽ luôn đối xử tốt với ngươi...... Sơ Thần...... Sơ Thần......"

"Tiêu đại nhân! Động mạch của Tạ chính quân không ổn định!" Một vị thái y đang chuẩn bị phá thai bỗng kêu mọi người dừng động tác, vội vàng nói, "Có lẽ Tạ chính quân đang không ngừng đưa máu và dinh dưỡng trong cơ thể truyền cho đứa nhỏ trong bụng, ngài ấy...... Ngài ấy muốn cứu đứa trẻ này...... Tình huống này nếu không biết tự cẩn thận thì sẽ dẫn tới xuất huyết, đến lúc đó Tạ chính quân sẽ gặp nguy hiểm...... Hạ quan cho rằng vẫn nên im lặng quan sát, nói không chừng đứa trẻ vẫn còn đường sống!"

"Thật, thật sao?!"

Đôi mắt u ám sáng ngời, trong lúc Tiêu Vãn đang kích động rơi lệ đầy mặt, lại thấy một thái y khác nhăn mày, nghiêm túc phản bác: "Nếu có thể cứu hài tử trong bụng, Tạ chính quân sẽ được cứu...... Nhưng đứa nhỏ trong bụng Tạ chính quân không còn động đậy nữa, nếu cứ như vậy mà mất dinh dưỡng dần, Tạ chính quân có thể sẽ chết...... Đến lúc đó, cho dù có là thuốc tiên cũng không cứu vãn được, tốt nhất vẫn phải lấy đứa nhỏ ra, mong đại nhân suy nghĩ cho kĩ."

Lập tức, Tiêu Vãn giống như bị hắt một xô nước lạnh, lạnh băng từ đầu đến chân.

"Cứu...... Sơ......"

—— Thê Chủ, không bỏ con đi có được không? Ta sẽ bình an sinh ra hắn......

Môi tái nhợt run rẩy, Tiêu Vãn nghẹn ngào nói không ra lời.

Nàng biết Sơ Thần rất yêu đứa nhỏ này, cũng vô cùng thích đứa nhỏ. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trong khi hắn mang thai, hắn đều hứng thù bừng bừng may đủ loại quần áo cho đứa con sắp chào đời của họ.

Sơ Thần như thế, nàng phải tin tưởng hắn, đứa con của họ cũng sẽ không chết, cả hắn và con đều sẽ bình an.

"Lại...... Đợi đi...... Sơ Thần sẽ giữ được con, Sơ Thần sẽ bình an tỉnh lại......"

Tiêu Vãn nói, nhẹ nhàng vươn tay vuốt mái tóc đen của Tạ Sơ Thần. Mái tóc này khác hắn mái tóc ngăn xơ xác kiếp trước, cảm giác mềm mại giữa những ngón tay làm nàng không nhịn được mà vuốt ve, không muốn xa rời.

Nhưng rất nhanh, Tiêu Vãn phát hiện Tạ Sơ Thần khóc.

—— Thê Chủ, chúng ta về nhà đi.

Lúc này, dường như Tiêu Vãn cảm nhận được thiếu niên kia đang nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên môi nàng, nhẹ nhàng dán mặt lên gò má nàng.

—— Bây giờ không còn Quý Thư Mặc nữa, chỉ có ngươi, cùng với ta......

Triền miên vuốt ve mái tóc của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn cúi xuống, từng nụ hôn nhỏ nhẹ dừng trên trán Tạ Sơ Thần, lại chậm rãi hôn lên đôi mắt ướt đẫm của hắn.

Nụ hôn rơi xuống, Tiêu Vãn nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: "Sơ Thần, không có Quý Thư Mặc, cũng không còn Quý Thư Mặc nữa...... Cho nên, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nhất định phải bình an tỉnh lại...... Tương lai của chúng ta còn rất dài, ta không thể không có ngươi ở bên nữa rồi......"

Một ngày này, Tiêu Vãn không ngủ không nghỉ ở bên Tạ Sơ Thần, chỉ hi vọng Tạ Sơ Thần tỉnh lại thì người đầu tiên nhìn thấy sẽ là mình. Nhưng thời gian lẳng lặng trôi đi, Tạ Sơ Thần không chỉ không tỉnh lại mà mạch đập ngày càng nhẹ, hô hấp ngày càng yếu.

Cứ như thế, tình hình không ổn, Tiêu Vãn hoảng loạn, ôm chặt Tạ Sơ Thần hôn mê vào lòng.

Nhưng dù ôm chặt tới đâu, thiếu niên trong lòng vẫn lạnh băng, cũng kéo tâm trạng của Tiêu Vãn đi tới tuyệt vọng.

Nàng vô lực chôn mặt trên vai Tạ Sơ Thần, sợ hãi, bất lực tới run rẩy: "Sơ Thần, ngươi đã hứa với ta, nhất định bình an...... Cho nên tỉnh lại có được không?"

Nàng gọi vài tiếng, hai tay càng ôm càng chặt, nhưng thân mình Tạ Sơ Thần vẫn mềm oặt, hoàn toàn không phản ứng.

Ngoài phòng mặt trời vẫn chói chang, nhưng Tiêu Vãn lại cảm thấy giá rét vắng lặng.

Nàng vừa ngẩng đầu, lại giật mình thấy ngoài phòng thật sự có tuyết rơi......

Cảnh Nguyên năm hai mươi bảy, ngày hai mươi tháng sáu, vốn mặt trời chiếu trên cao bỗng ảm đạm, bông tuyết bất thường rơi xuống. Lập tức toàn bộ kinh thành bị tuyết phủ kín, lộ ra sự lạnh lẽo, tiêu điều.

Thấy thi thể Tiêu Vãn bị Tạ Sơ Thần và Chiêu Nhi mang đi, Sở Mộ Thanh liếc mắt, sai người lén theo dõi.

Nàng ta biết mấy ngày này, không ít người âm mưu cướp ngục cứu Tiêu Vãn. Cho nên nàng ta xuống tay nhanh hơn, giải quyết toàn bộ người của Tiêu gia. Còn việc không diệt trừ Tạ Sơ Thần là vì để xem hắn có biết hai nha hoàn bên người Tiêu Vãn ở đâu hay không.

Một khi biết nơi ở của hai người kia, có lẽ nàng ta sẽ tìm được nơi tụ tập của những người trong vây cánh của Sở Thi Ngọc!

Liếc nhìn hơn một trăm thi thể Tiêu gia trên pháp trường, Sở Mộ Thanh vui sướng đạp bông tuyết đi tới phủ Thái Nữ.

Một khi bắt hết vây cánh của Sở Thi Ngọc, Sở Thi Ngọc không còn quan trọng nữa. Mà bây giờ, vây cánh của Sở Mạch Dung tin tưởng rằng nếu Sở Thi Ngọc giết chết được Sở Mạch Dung thì sẽ hoàn toàn đứng ở trận doanh của nàng, đúng là như hổ them cánh!

Thậm chí trong lúc hai đảng phái kia đang chém giết nhau, nàng có thể giá họa việc Sở Thi Ngọc chết cho đảng của Tề Vương!

Nghĩ tới kế hoạch hoàn hảo của mình, Sở Mộ Thanh càng vui sướng hơn. Nàng ta nhanh chóng đi về phủ của minh, trong mắt đầy sát khí.

Bây giờ, chỉ cần bà già kia chết, thiên hạ này chính là của nàng ta!

Đang lúc Sở Mộ Thanh vui vẻ, thỏa mãn thì thấy Quý Thư Mặc chờ ở cửa. Thấy hắn không che mặt mà công khai đứng trước cửa phủ của mình, Sở Mộ Thanh thoáng lo lắng và hoảng loạn.

"Thư Mặc, sao ngươi không che khăn?" Sở Mộ Thanh nói, hoảng loạn đi tới gần Quý Thư Mặc, lo lắng kéo hắn vào phủ, "Bên ngoài gió lạnh, lỡ ngươi cảm lạnh thì sao? Đừng quên ngươi còn có thai, nhất định phải bảo vệ bản thân......."

Thấy Sở Mộ Thanh về phủ đã lo lắng cho mình, Quý Thư Mặc rất vui vẻ. Hắn rúc vào lòng Sở Mộ Thanh, ấm ức hỏi: "Mộ Thanh, sao trong phủ ngươi có...... Nhiều nam nhân vậy? Chẳng lẽ trong lúc ta không có ở đây, ngươi và họ......"

Thấy Quý Thư Mặc nhăn mày, muốn nói lại thôi, Sở Mộ Thanh vội nắm chặt tay hắn, giả mù sa mưa nói, "Lòng ta chỉ có ngươi, đâu có họ. Những người đó là triều thần đưa tới nịnh bợ ta thôi. Ta không chạm vào họ, về sau đều sẽ đưa họ đi, lại cưới ngươi về.

Sở Mộ Thanh là một nữ nhân bình thường, những nam tử đó đã qua cửa, đương nhiên nàng đã sớm hưởng thụ từ lâu. Đâu có giống Tiêu Vãn, vì yêu Quý Thư Mặc mà luôn chịu đựng quanh năm suốt tháng, ngoại trừ một lần vô tình cùng phòng với Tạ Sơ Thần thì đều bị Quý Thư Mặc bỏ thuốc ngủ say một đêm.

"Thật sao?"

"Đương nhiên, những người đó sao bằng một nửa của Thư Mặc ngươi, cho nên ta chướng mắt họ."

Quý Thư Mặc tâm khí cao ngạo cũng không đồng ý chia sẻ người mình yêu với người khác, nghe được lời bảo đảm của Sở Mộ Thanh, nghi ngờ trong lòng hắn hoàn toàn tan biến, nở nụ cười ngọt ngào.

Sở Mộ Thanh nghiêng đầu, quan sát biểu cảm của Quý Thư Mặc, thấy hắn là người tâm cơ nặng nề nhưng lại hoàn toàn tin tưởng mình, liền mỉm cười, nói: "Đợi lâu đói bụng rồi phải không, ta mới mua bánh hoa quế ngươi thích ăn trên đường, mau nếm thử đi."

Nàng ta nói xong, lấy bánh hoa quế nóng
Chương trước Chương tiếp
Loading...