Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 39: Tuyết Duyệt Là Người Mà Tôi Muốn Chăm Sóc Cả Đời



Sắc mặt Lưu Phấn lập tức trở nên khó coi.

Người ở chỗ này, có mấy ai không phải là người chìm, nổi trên thương trường?

Vừa nhìn cảnh này đã biết rõ chủ tịch hiện tại của họ Tô làm chuyện mờ ám, cô cả nhà họ Tô đánh thẳng mặt ông ta trước mặt bao nhiêu người, không chừa chút thể diện nào cho ông ta, còn ra vẻ là người hào phóng.

Lưu Phấn vừa nhận lời khen của mọi người liền bị Tô Cẩm Tinh làm mất hết, trong lòng nổi cơn thịnh nộ nhưng chỉ có thể kìm nén lại, ra vẻ cao thượng nói: “Cẩm Tinh, đây là chuyện nhà chúng ta, đóng cửa lại rồi nói, đừng để người khác chê cười.”

Vương Gia Linh cũng nói: “Đúng vậy, Cẩm Tinh à, con đã đi đâu trong những năm này vậy? Cậu con luôn tìm kiếm con, tất cả mọi người đều rất quan tâm con.”

“Thật sao?” Tô Cẩm Tinh hừ lạnh một tiếng: “Tôi ở ngay trong biệt thự nhà họ Tiêu, con gái của hai người và Chủ tịch Tiêu có mối quan hệ tốt như vậy, các người thật sự không biết sao? Hay là cô ta biết tôi là vợ của Tiêu Cận Ngôn nên mới đến đóng vai người thứ ba, phá hoại gia đình tôi?”

Những lời này giống như dội một gáo nước lạnh vào chảo dầu đang sôi, lập tức nổ tung tóe.

Cô cả của nhà họ Tô là bà Tiêu?

Vào thời điểm đó, quả thật có người nghe nói nhà họ Tô và nhà họ Tiêu muốn kết thông gia, tương lai sẽ để hai đứa trẻ kết hôn với nhau, nhưng sau này, nhà họ Tiêu gặp chuyện không may, chủ tịch Thời Phong cũng qua đời, không rõ tung tích của cô cả nhà họ Tô, ai cũng nghĩ mọi chuyện đều đã qua rồi, không ngờ sự thật lại như thế này?

Sắc mặt Lưu Phấn lúc trắng lúc xanh, miết chặt ly rượu trong tay, nghiến răng nói: “Cẩm Tinh, con vừa về liền muốn nhà cửa không yên sao?”

“Cậu, nơi này là nhà họ Tô, tôi đang nói chuyện trong nhà của tôi, cần phải nhìn sắc mặt của người ngoài sao?”

Lưu Phấn lập tức cau mày: “Cô nói ai là người ngoài?”

“Tất cả đều là người ngoài.”

Khuôn mặt Lưu Phấn đỏ bừng, rõ ràng là đang nổi cơn thịnh nộ.

Đối với người cậu này, Tô Cẩm Tinh biết rõ từ xưa đến nay, ông ta là người ưa sĩ diện, lúc trước không có tiền cũng thích giả vờ là hảo hán, nói khoác với người ngoài rằng mình đã mua rất nhiều xe đắt tiền, sưu tầm được nhiều loại rượu quý hiếm, nhưng sau đó lại lấy xe và rượu của bố cô ra ngoài để dát vàng lên mặt mình.

Ngay cả căn biệt thự này cũng vậy, rõ ràng là muốn khoe khoang.

Nếu đã là vậy, Tô Cẩm Tinh không ngại dẫm nát thể diện của ông ta để trả thù cho bố và mẹ, còn có cô Tiêu và chú Tiêu!

“Cậu, cô Tôn, những lời Tô Cẩm Tinh tôi nói ở đây hôm nay, các người phải chuyển đi trong vòng ba ngày, nếu không thì tôi sẽ tố cáo các người tự tiện xông vào nhà người khác, các người cứ đến cục cảnh sát mà giải thích.”

Lúc này, Vương Gia Linh cũng không thể giả vờ được nữa, khuôn mặt vừa tươi cười chào đón đã biến đen: “Cẩm Tinh, con có ý gì? Cho dù con không hài lòng về mợ nhưng con cũng không thể giả vờ không quen cậu con?”

“Cậu?” Tô Cẩm Tinh khẽ cười, nhìn Lưu Phấn: “Cậu, cậu còn xem mẹ tôi là chị sao?”

Lưu Phấn kiên trì nói: “Đương nhiên.”

“Bà ấy đang bệnh nặng, phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cậu lại không hề đến bệnh viện thăm một lần, còn ở đây tổ chức sinh nhật cho người vợ hiền của mình?”

“… Đó là bởi vì cậu không biết.”

“Bà ấy ở nhà họ Tô, ngày nào cũng ở cùng với các người, vậy mà cậu dám nói không biết?”

“Tô Cẩm Tinh!” Thấy mọi chuyện sắp bại lộ, Lưu Phấn không thể nhịn được nữa: “Cô gây chuyện đủ chưa? Bảo vệ đâu? Mau ném cô ta ra ngoài.”

“Kẻ nào dám?” Tô Cẩm Tinh lạnh lùng nói.

Các nhân viên bảo vệ lần lượt nhìn nhau, không ai dám bước lên.

Thấy mọi chuyện sắp bị đóng băng, đúng lúc này, giọng một người phụ nữ yếu ớt vang lên: “Cô Tô, cô nói cô là vợ của Cận Ngôn, hôm nay Cận Ngôn ở đây, không bằng để Cận Ngôn tự nói rõ mọi chuyện đi?”

Dương Tuyết Duyệt xoay người, nhìn Tiêu Cận Ngôn nói: “Cận Ngôn, anh nói cho em biết đi, Tô Cẩm Tinh là vợ của anh?”

“Cho dù Tô Cẩm Tinh có phải là vợ của Tiêu Cận Ngôn hay không, cũng không đến lượt Dương Tuyết Duyệt cô chất vấn, đúng không?”

Tô Cẩm Tinh quay đầu lại, thấy là người quen: “Hà Hiểu Hiểu?”

Hà Hiểu Hiểu mặc một chiếc váy tao nhã, bước đến cạnh bên cô: “Lần trước gặp cậu ở bệnh, tớ còn cảm thấy ngạc nhiên, nhà họ Tô hiện tại như mặt trời lúc ban trưa, tại sao cậu lại không có tiền chữa bệnh cho mẹ được, còn phải đi hỏi mượn tớ, đến giờ, cuối cùng tớ cũng hiểu rồi. Hóa ra là nhà họ Tô đã xuất hiện phiên bản thật của trò chơi bản nông dân và rắn rồi.”

Dương Tuyết Duyệt không ngờ Hà Hiểu Hiểu sẽ xuất hiện lúc giữa chừng, cau mày nói: “Vị này, xin hỏi cô là…”

“Tôi họ Hà, là bạn tốt của Phồn Tinh.” Hà Hiểu Hiểu bước lên phía trước, đẩy Tô Cẩm Tinh ra sau lưng: “Cô Tôn, tôi và Phồn Tinh đã là bạn học hơn chục năm, là người chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ấy và Phong học trưởng quen biết rồi đến với nhau, nếu cậu ấy không phải là vợ của anh ta thì có thể là ai?”

Dương Tuyết Duyệt cắn môi: “Tô Cẩm Tinh là bà Tiêu sao? Lời cô nói không được tính.”

“Vậy ai nói mới được tính? Phong học trưởng sao? Được, tôi cũng muốn nghe xem hôm nay Phong học trưởng sẽ nói gì.”

Tô Cẩm Tinh kéo làn váy Hà Hiểu Hiểu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu vì đã ra mặt giúp tớ hôm nay, nhưng tớ và Tiêu Cận Ngôn đã không còn như xưa, gia đình cậu sẽ không ổn nếu khiêu khích Tiêu Cận Ngôn…”

“Tớ biết chứ, tớ biết mọi chuyện sẽ không thuận lợi, tình yêu đẹp trong mắt tớ nên là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc với nhau, sao lại có chú hề đột nhiên nhảy ra xen vào giữa hai người?”

Tình yêu đẹp?

Tô Cẩm Tinh lắc đầu bật cười.

Nửa đời trước, Tô Cẩm Tinh và Tiêu Cận Ngôn cũng xem như có một tình yêu đẹp, nhưng cuộc tình này kết thúc vô cùng thê thảm, một vụ tai nạn xe đã cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa bọn họ, bọn họ đã định sẵn là sẽ đi ngược nhau.

“Phong học trưởng, anh nói đi, tôi muốn nghe câu trả lời của anh.”

Sau những lời này của Hà Hiểu Hiểu, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Tiêu Cận Ngôn.

Vương Gia Linh vội vàng nói: “Cận Ngôn, cậu nói gì đi? Không phải lúc trước cậu đã nói sẽ đối xử tốt với Tuyết Duyệt hay sao, Tuyết Duyệt của chúng tôi đã cùng cậu vượt qua nhiều chuyện như vậy, cậu định trở mặt ruồng bỏ Tuyết Duyệt ư? Cậu xem Tuyết Duyệt là cái gì?”

Dương Tuyết Duyệt đỏ vành mắt, cúi thấp đầu, ấm ức cắn môi, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Hà Hiểu Hiểu cười lạnh một tiếng: “Kỹ năng diễn xuất của cô Tôn thật tốt, cô tốt nghiệp trường nào vậy? Học viện Hý kịch Trung ương hay là Học viện Điện ảnh Bắc Kinh?”

“Tôi không có…” Dương Tuyết Duyệt ôm miệng, dường như sắp bật khóc: “Cô Tô, sao cô có thể khinh người như vậy?”

Hà Hiểu Hiểu trực tiếp công kích cô ta: “Cô ở trong phòng của Phồn Tinh, còn giành chồng của cậu ấy, cô còn có mặt mũi nói Phồn Tinh khi dễ cô? Cô Tôn đúng là Bạch Liên Hoa thành tinh.”

“Im ngay!” Tiêu Cận Ngôn cau mày, ngắt lời Hà Hiểu Hiểu.

Anh ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Tôi và Tô Cẩm Tinh đã ký giấy ly hôn, sau này, Tuyết Duyệt chính là người tôi muốn chăm sóc cả đời.”

Hà Hiểu Hiểu lắp bắp, kinh hãi nói: “Phong học trưởng, anh… sao anh có thể…”

Tiêu Cận Ngôn cắn răng, gắt gao nhìn Tô Cẩm Tinh: “Chi bằng cô dùng những lời này để đi hỏi bạn tốt của cô, Tô Cẩm Tinh đi, Tô Cẩm Tinh đã đối xử với tôi như thế nào, đối xử với nhà họ Tiêu như thế nào? Tôi chỉ nói đến đây thôi, còn có việc, Tuyết Duyệt, chúng ta đi trước.”

Dứt lời, anh ta kéo tay Tuyết Duyệt ra nhà họ Tô trước mặt tất cả mọi người.

“Chuyện này…”

“Chuyện gì đang xảy ra?”

“Không cần đuổi, chúng tôi tự đi. Căn nhà này chứa toàn rệp, còn có mùi, tôi mới không muốn ở lại đây thêm một phút nào.” Hà Hiểu Hiểu thở dốc, kéo Tô Cẩm Tinh ra ngoài: “Phồn Tinh, chúng ta đi.”

Tô Cẩm Tinh bị Hà Hiểu Hiểu kéo ra khỏi nhà họ Tô, cả người như người mất hồn.

Mãi đến khi cô ấy dừng lại trước hàng cây quế mới ân cần hỏi cô: “Phồn Tinh, Phồn Tinh, cậu không sao chứ?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...