Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ
Chương 5
*Editor: Trôi ___________________________________________ Đài truyền hình Lam Phương hiện nay có các chương trình thu được tỉ suất người xem lớn, chiếm vị trí dẫn đầu trong số tất cả đài truyền hình lão làng. Về sau, thời đại mới đã đến, người trẻ tuổi bắt đầu thích xem tống nghệ. Trước kia, lịch chiếu tống nghệ mỗi tuần một lần đã không theo kịp yêu cầu của thời đại. Mắt thấy đài truyền hình Quả Táo bên cạnh bởi vì tống nghệ mà lên xuống thất thường, theo đuổi sứt đầu mẻ trán, Lam Phương rốt cuộc ý thức được: bọn họ cần phải cải cách. Lúc đầu, họ cũng thăm dò ý kiến bằng hai cái tống nghệ nhưng đều không có phản ứng lớn. Đến khi thịnh hành loại quay những chương trình bé khỏe bé ngoan, bộ dáng thanh tú, đài Lam Phương dằn lòng bỏ ra số tiền lớn mời một đám minh tinh cùng con của bọn họ quay <>. Mùa 1 bạo hồng, tỉ lệ người xem tăng vọt. Đám trẻ trở nên nổi tiếng trên mạng, thậm chí cha mẹ minh tinh cũng được thơm lây. Về sau, bởi vì chính sách quan hệ nên từ mùa 2 bắt đầu tuyển chọn người bên ngoài. Lúc này, << Bảo bối của nhà ta 3 >> – đạo diễn Triệu cùng tổ chế tác ngồi trong phòng làm việc. Bọn họ đau đầu nhìn một đống tài liệu của thí sinh. Người chế tác liền hỏi đạo diễn: “lần này chúng ta chỉ chọn 3 người, Mark cùng Tư Tư nhân khí cao, không cần phải đổi. Kali ở mùa 2 nhân khí cũng cao không kém, tổ chúng tôi đề nghị giữ lại cậu bé. Đạo diễn Triệu thấy thế nào?” Triệu đạo diễn đè lại cái trán đau nhức: “Vương đạo diễn bên kia có một cái thân thích muốn nhét vào, đã đồng ý hắn, hiện tại sẽ chỉ lấy hai đứa, hơn nữa đều là nữ.” Người chế tác chỉ vào mấy người trên máy tính: “Mấy đứa trẻ này cũng không tồi a!” Triệu đạo hướng mắt nhìn, thất vọng lắc đầu: “Ai, không có gì đặc sắc, tiểu hài tử đẹp mắt rất nhiều. Nói đâu xa, xem Tư Tư a! Mới 6 tuổi, ngũ quan đã rất tinh xảo rồi. Kali tuổi lại càng nhỏ mà đã có một đám người trên mạng gào thét gọi lão công. Hai người còn lại nếu không có điểm gì đặc biệt, rất dễ bị bọn họ cướp mất nổi bật.” Đúng lúc này, một người chỉ vào một phần tài liệu trong đó nói: “Tôi cảm thấy cô bé này rất có ý tứ.” Triệu đạo diễn: “???” “Ha ha, tôi nhìn thử ảnh chụp, 10 tấm không có một tấm nào cười, quan trọng là nghe nói đứa trẻ đó tự mình báo danh.” Triệu đạo cười nhạt: “Đều là gạt người, đứa trẻ mới mấy tuổi a? Còn biết lên mạng tìm website game của chúng ta để báo danh?” Người chế tác nhìn xuống ảnh chụp, lập tức bị cô bé đáng yêu trong tấm ảnh thu hút, anh ta cười nói: “Cứ nhìn thử xem! Tôi thấy cô nhóc rất đặc biệt.” Dù sao cũng chỉ là phỏng vấn, cũng không nhất định sẽ chọn, Triệu đạo diễn liền gật gật đầu: “Vậy gọi điện xem thử đi!” Đây đã là vòng sàng lọc cuối cùng rồi, người chế tác đối với Liễu Nhiên tràn đầy hứng thú. Bởi vậy, anh ta trực tiếp cầm điện thoại của mình gọi cho Liễu Binh. “Alo.” Người đàn ông bên kia điện thoại thanh âm có phần trầm thấp, nhưng thật là dễ nghe. Người chế tác nói: “Tôi là người chế tác chương trình << Bảo bối của nhà ta >> mùa 3, gọi là Đảm Nhiệm Nguyên.” Vừa nói xong, giọng nam bên kia lập tức kích động: “Ngài, ngài, ngài khỏe chứ, tôi là cha của Liễu Nhiên, tên là Liễu Binh.” Đảm Nhiệm Nguyên hỏi thăm đơn giản với Liễu Binh xong mới bắt đầu uyển chuyển nói vào vấn đề chính: “Thật ngại quá, lúc này gọi điện cho anh, không biết bạn nhỏ Liễu Nhiên đã ngủ chưa?” Liễu Binh lắc đầu nói: “con bé chưa ngủ, đang ngồi ở chỗ này.” “Tôi có thể trò chuyện với bé một lúc không?” Liễu Binh gật đầu, Đảm Nhiệm Nguyên cũng quay ra hướng mấy người Triệu đạo gật đầu, sau đó mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn. Đầu bên kia điện thoại phát ra một chút tiếng ồn nhỏ, chưa đầy một lúc liền truyền đến một âm thanh bé gái bập bẹ nói: “Con là Nhiên Nhiên.” Âm thanh như tiếng trẻ đang bú, lại tựa hồ mang theo hai phần trong trẻo lạnh lùng. Triệu đạo diễn cười cười đầy thâm ý, Đảm Nhiệm Nguyên nói tiếp: “Chào em, Nhiên Nhiên, ca ca là người chế tác chương trình <> mùa 3, gọi là Đảm Nhiệm Nguyên.” Liễu Nhiên: “Chào Đảm Nhiệm Nguyên ca ca.” Đảm Nhiệm Nguyên vui vẻ hướng Triệu đạo diễn nói: “Ngài xem, cô bé gọi tôi là ca ca đây này!” Vui sướng xong, anh ta tiếp tục hỏi: “Nghe nói em tự mình tìm website game để báo danh sao?” Liễu Nhiên “dạ”, sau đó hỏi: “Không được sao?” Đảm Nhiệm Nguyên: “Có thể có thể, ca ca đại diện tổ tiết mục thông báo em đã thông qua vòng sơ tuyển. Hy vọng ngày 4 tháng 5 em có thể đến tòa nhà Lam Phương ở kinh đô để phỏng vấn, nếu như qua được liền chính thức gia nhập kịch tổ của chương trình nha.” Liễu Nhiên không có lập tức đồng ý: “Ca ca chờ chút, em nhìn qua hành trình của mình đã.” Dứt lời, tất cả mọi người ở văn phòng đều thiện ý cười ra tiếng. Triệu đạo nói thẳng: “Đứa nhỏ này có cá tính, thú vị.” Liễu Nhiên cũng không thèm để ý có người nghe trộm hai người nói chuyện, nàng xem notebook sau đó lại hỏi: “Ngày đó mọi người sẽ thay gia đình em trả tiền vé máy bay sao? Chi trả khách sạn sao?” Đảm Nhiệm Nguyên sững sờ, lại vui vẻ: “Vé máy bay thì không nhưng khách sạn thì được. Chương trình cùng khách sạn có hợp tác, đến lúc đó gia đình em có thể chọn một phòng.” Liễu Nhiên “dạ”: “Thật tốt, em sẽ đi cùng mẹ vào ngày 3 tháng 5.” Đợi sau khi cúp điện thoại, Đảm Nhiệm Nguyên rất hài lòng: “Đứa bé này tư duy rõ ràng, giọng nói cũng đáng yêu làm người ta không nỡ tức giận. Tôi thấy cũng được, hay là hôm đó chú ý một chút?” Vì vậy, việc này cứ quyết định như thế. Ngày 3 tháng 5, Liễu Nhiên cùng Thu Lan Huyên chuẩn bị hành lí xuất phát. Liễu Văn còn đang đi học cũng náo loạn muốn đi nhưng không thành. Liễu Binh phải đi làm, hơn nữa còn chăm sóc Liễu Văn nên không đi. Lúc đưa hai người đến sân bay, Liễu Binh dặn dò: “Trên đường đi nhớ gọi xe, không được lên mấy cái xe lạ…” Thu Lan Huyên gật đầu, kéo Liễu Nhiên đi. Liễu Nhiên lần đầu ngồi máy bay thế kỷ 21, phi thường ngạc nhiên. Nàng ghé vào cửa sổ nhìn mây trắng bên ngoài, Thu Lan Huyên cho rằng nàng yêu thích liền vui vẻ cười. Từ khi trong nhà đột nhiên mang số nợ khổng lồ, bọn họ đã thật lâu không có vui như vậy. Liễu Nhiên chỉ đám mây bên ngoài cửa sổ, hỏi bà: “Mẹ có thể phi ra bên ngoài không?” Thu Lan Huyên: “…” Có lẽ suy nghĩ của thiên tài khác những người phàm trần chúng ta. Lúc đến kinh đô đã chạng vạng tối, hai người liền đi đến khách sạn đã được chỉ định. Đó là một khách sạn lớn. Nhân viên khách sạn sau khi nghe tên của hai mẹ con liền dẫn các nàng lên một phòng ở tầng 28. Thu Lan Huyên thụ sủng nhược kinh, mang theo con gái vui vẻ ngủ nguyên buổi tối. Ngày hôm sau, hai người dựa theo thời gian đã quy định đi òa nhà Lam Phương. Tòa nhà cao gồm 70 tầng, tường thủy tinh phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt dường như tạo nên một kiện áo choàng hào quang. Thu Lan Huyên lần đầu tới kinh đô chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên. Bà nắm tay Liễu Nhiên đi vào, bảo an ở cửa nhìn thấy tờ giấy phỏng vấn liền cho bọn họ vào. Một đường đều có người đặc biệt tiếp đãi, là một cô gái trẻ mặc bộ đồ tiểu thư hồng nhạt, trông vừa ngọt ngào vừa đáng yêu. “Ngài khỏe chứ, xin hỏi có thể giúp được gì?” Thu Lan Huyên: “Chúng tôi được tổ chế tác chương trình <> mời đến phỏng vấn.” “Mời cho tôi nhìn giấy thông báo… Được rồi, mời đi theo tôi, tôi dẫn hai người lên.” Cô gái dẫn bọn họ vào thang máy đi lên phòng phỏng vấn. Lúc này ở cửa đã có người mang theo đứa trẻ chờ ở đó rồi, nhìn kỹ thậm chí có tận hơn mười nhà. Liễu Nhiên vừa vào lập tức hấp dẫn gia trưởng mấy nhà khác chú ý; chỉ thấy đứa bé mặc váy ô mai không tay áo, trên đầu đội mũ rơm, đi giày xăng – đan công chúa hồng nhạt. Đứa trẻ tuy không cười nhưng không dấu được sự tao nhã. Khiến mọi gia trưởng trong lòng ẩn ẩn dâng lên cảnh giác…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương