Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 19: Lúc Nãy, Có Người Sờ Tai Của Cô Ấy



Lục Niệm Niệm tới trường, chuyện đầu tiên làm chính là tìm Cố Miểu chép bài.

Trần Tương Xán chở cô tới cổng trường học, Cố Miểu cũng nhìn thấy.

Đem bài tập đưa cho Lục Niệm Niệm, Cố Miểu biểu hiện có chút ủ rũ: “Niệm niệm, Trần Tương Xán hôm nay đạp xe chở cậu.”

Lục Niệm Niệm quay đầu, từ trong hộp bút lấy ra một chiếc bút nước màu đen, thuận tiện ừ một tiếng.

“Cậu biết không? Cả kỳ nghỉ hè tớ đều không có gặp cậu ấy!”

Ngày hôm nay cô  cố ý thức dậy rất sớm, đợi ở giao lộ gần nửa tiếng, vì cho rằng có thể gặp được Trần Tương Xán, kết quả tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, cô  mới nhìn thấy, người mình thầm mến chở bạn tốt của mình, cùng tiến vào cửa trường học.

“Hôm nay là khai giảng, sau này cậu tuyệt đối mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy.” Lục Niệm Niệm lần thứ hai quay đầu lại, cầm bút xóa.

“Sau này cậu đừng ngồi xe đạp của cậu ấy, người khác sẽ hiểu lầm.”

Cố Miểu rõ ràng mối quan hệ của hai người, không đến nỗi suy nghĩ lung tung, nếu là người khác, hai người thường đi chung với nhau, người không hiểu rõ tình hình đều suy đoán, Trần Tương Xán cùng Lục Niệm Niệm đang yêu nhau.

“Xe đạp của tớ mất rồi, cho nên thuận tiện mới đi nhờ xe.”

Lục Niệm Niệm nói xong, không yên lòng quay đầu lại nhìn cô.

“Có phải cậu ghen không?”

Cố Miểu trong lòng phiền muộn gật đầu.

“Niệm Niệm, nếu như tớ theo đuổi Trần Tương Xán, cậu cảm thấy hy vọng có lớn không?”

Lục Niệm Niệm đột nhiên quay đầu lại, hai mắt lóe sáng: “Cậu rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi!”

“Đương nhiên tâm động không bằng hành động!”

Trần Tương Xán người này, tuy rằng tính khí có chút xấu xa, nhưng lớn lên đẹp trai, cùng Cố Miểu ôn nhu đứng chung, rất xứng đôi!

Không ngờ tới phản ứng của Niệm Niệm lại lớn như vậy, Cố Miểu ngại ngùng cười, một chút khó chịu trong lòng tan thành mây khói.

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn vật lý, cường đầu trọc mang theo cặp kính mắt, chậm rì rì bước tới bục giảng, mặt không cảm xúc tuần tra một vòng, môi dày khẽ mở.

“Đem bài tập hè chuyển qua đây.”

“Không mang với không làm xong, tự mình đứng ra ngoài.”

Nói xong, cường đầu trọc nắm thước kẻ trong tay, hướng hành lang bên ngoài phòng học chỉ chỉ.

Lục Niệm Niệm lật tung cặp sách, cuối cùng mới nhớ tới, vở bài tập để ở nhà Tống Kim Triêu.

Trong phòng học, ngẫu nhiên có một hai người bước ra, vô cùng tự giác mang theo sách giáo khoa đi ra ngoài.

Lục Niệm Niệm là nữ sinh duy nhất, khi cường đầu trọc đi tới bên cạnh, thầy giáo dường như đã sớm đoán được, cô sẽ đứng ra ngoài.

Chóp mũi chỉ hận rèn sắt không thành thép hừ một tiếng.

Hai, ba giờ chiều, mặt trời bên ngoài chiếu thẳng đầu, ánh mặt trời gay gắt xuyên thấu qua cửa sổ, trực tiếp chiếu vào, vừa vặn chiếu vào vị trí Lục Niệm Niệm đang đứng.

Trong hành lang bóng  râm mát cũng không có, Lục Niệm Niệm da trắng, phơi chưa được một lúc, gò má lộ ra màu hồng nhàn nhạt, trán đổ mồ hôi.

Trong phòng học thỉnh thoảng truyền tới tiếng giảng bài của cường đầu trọc, điện trường,  lực từ, gia tốc.

Thỉnh thoảng có giáo viên đi qua, liếc mắt nhìn mấy người đang đứng ngoài hành lang, Lục Niệm Niệm cúi đầu, cảm thấy có chút mất mặt.

Một tiết học 45 phút, cho dù ngăn cách bởi kính, hai má Lục Niệm Niệm bị phơi đến đỏ bừng, chóp mũi thanh tú chảy mồ hôi hột, não mê man, cảm giác giống như bị say nắng.

Cách giờ tan học còn mấy phút, bên tai truyền đến “Oành” một tiếng, hai cậu nam sinh bên cạnh ngẩng đầu, nhìn thấy cách đấy không xa một đám người đi tới, theo bản năng liếc nhìn Lục Niệm Niệm bên cạnh, khóe miệng lộ ra nụ cười ám muội.

Cô gái cúi đầu, giống cây xấu hổ tàn lụi, ham mê ngủ.

Tiếng trái bóng rổ rơi xuống đất vang lên, chầm chậm lăn về phía trước, cuối cùng dừng ở bên chân cô gái.

Lục Niệm Niệm nhấc chân, đem trái bóng đá trả về đối phương.

Mấy giây sau, một bức tường người xuất hiện chắn trước mặt, dáng người cậu thiếu niên cao gầy, chắn cả người cô.

“Nhìn rất có tinh thần mà.”

Đỉnh đầu vang lên một giọng nói quen thuộc, Lục Niệm Niệm chậm rì rì ngẩng đầu lên, thuận tiện lau mồ hôi chảy ra thái dương, vừa vặn chạm phải ánh mắt Trần Tương Xán.

Tóc của cậu có chút hỗn loạn, trán, sống mũi đều toát mồ hôi hột, con ngươi đen trầm giống như nước, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Niệm Niệm.

Trong ngực người này vẫn ôm trái bóng rổ, chính là trái bóng rổ cô vừa đá trở về.

Nghĩ đến hai người còn đang chiến tranh lạnh, Lục Niệm Niệm không cam lòng yếu thế trừng lại cậu, lập tức nghiêng đầu, nhắm mắt làm ngơ.

Ý thức được cô vẫn đang tức giận, Trần Tương Xán tiến lên, kéo bím tóc của cô.

“Cậu không phải nói với tớ, bài tập đã làm xong rồi sao?”

“Hiện tại đang làm gì thế? Đứng phạt sao?”

Trần Tương Xán mặt lộ vẻ cười lạnh, quét mắt nhìn cửa phòng học của bọn họ đóng chặt, cùng với quyển sách giáo khoa vật lý Lục Niệm Niệm cầm trong tay.

Biết còn hỏi, cậu là cố ý đến cười nhạo cô.

Lục Niệm Niệm mặt không cảm xúc hừ lạnh một tiếng, biểu đạt mình thờ ơ như không.

Giống như nói với cậu: Nhìn thấy chưa, cho dù tớ đứng phạt, cũng không chép bài của cậu.

Ánh mặt trời gay gắt nỗ lực chiếu vào bên trong cửa sổ, cũng không biết cô  đứng bao lâu, mặt đỏ đến như con cua nấu chín, thái dương một chòm tóc, ướt nhẹp kề sát ở cô  bên tai.

Lời của Trần Tương Xán bỗng nhiên có chút tức giận, hai hàng lông mày đen, dài nhăn thành một đoàn.

“Cho cậu.”

Lục Niệm Niệm sững sờ, mặt Trần Tương Xán tối sầm lại, ngữ khí hung dữ, nhét vào tay cô một chai nước lọc.

“Tớ không cần.”

Lục Niệm Niệm biểu thị từ chối.

“Cậu có bệnh không? Bị cảm nắng tớ còn phải cõng cậu tới phòng y tế.”

Trần Tương Xán không nhịn được trừng cô, giống như giây tiếp theo đưa tay ra, đập đầu của cô.

Ai cần cậu cõng.

Lục Niệm Niệm lặng lẽ lườm hắn một cái, bĩu môi hồng nhận chai nước lọc.

“Cậu chưa uống qua đấy chứ?”

Cô không yên tâm hỏi.

Trần Tương Xán ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, cuối cùng, môi mỏng khẽ mở.

“Tớ không chỉ uống, còn nhổ một ngụm nước bọt vào trong đấy.”

Người này quả thực có bệnh, Lục Niệm Niệm cầm lấy bình nước, phát hiện nắp bình chưa có mở ra.

Tiếng chuông tan học vang lên, nghe được động tĩnh trong phòng học, Trần Tương Xán không nán lại nữa, lúc gần đi nói câu: “Tan học chờ tớ.”

Nói xong, cậu mang theo đám anh em rời đi.

Ai thèm chờ cậu, Lục Niệm Niệm vẫn không từ chối, bạn học bên cạnh đứng xem trò vui đã tập hợp lại đây.

“Lục Niệm Niệm, bạn trai cậu đối với cậu không tồi a.”

Phạt đứng còn tới đưa nước.

“Bạn trai cái rắm, còn nói mò nữa tớ sẽ đánh cậu.”

Lục Niệm Niệm không chút khách khí phản bác, thị uy vung nắm đấm lên.

Phía sau bất thình lình vang lên một âm thanh, giống như đã từng quen biết.

“Nhìn các em đứng thật vui vẻ, tiết sau tiếp tục.”

Cường đầu trọc thần không hay quỷ không biết xuất hiện ở cửa phòng học, nhìn thấy ba người tụ lại đùa giỡn, tức giận rời đi.

Lục Niệm Niệm lê hai chân mất đi cảm giác về chỗ ngồi, tâm tình rơi xuống vực sâu.

Đến lúc tan học, Cố Miểu  bị cô ép buộc rời đi, chạy tới bên cạnh Lục Niệm Niệm ấp a ấp úng, như là có lời muốn nói.

“Quên đi, để mấy ngày nữa đi.”

“Tớ vẫn chưa chuẩn bị xong.”

Nói xong, nhìn thấy Cố Miểu đeo cặp sách xông ra ngoài.

Lục Niệm Niệm không rõ tình hình, thu thập xong cặp sách, chuẩn bị ra ngoài ngồi xe bus.

Lời của Trần Tương Xán, rõ ràng cô không để trong lòng.

Tuyến xe bus số 14 đến rất chậm, Lục Niệm Niệm đợi rất lâu, đổi lại bình thường, cô đi xe đạp, nói không chừng sớm đã về tới nhà.

Cách đấy không xa một bóng người cách cô càng ngày càng gần, Trần Tương Xán đạp xe đi tới, rất nhanh dừng ở trước mặt cô.

“Không phải nói với cậu, tan học chờ tớ sao?”

Nha đầu này lại trực tiếp rời đi, làm cậu trực nhật xong còn đến phòng học tìm cô.

Lục Niệm Niệm kéo kéo cặp sách, lời lẽ trực tiếp.

“Chúng ta đang chiến tranh lạnh, tớ mới không muốn đi cùng cậu.”

Lời của Lục Niệm Niệm khiến trong lòng cậu buồn phiền, Trần Tương Xán nhếch môi, đột nhiên không biết phải nói gì.

“Lục Niệm Niệm.”

Giọng của Trần Tương Xán trầm, gọi tên đầy đủ của cô.

“Xe đến rồi, tớ đi trước.”

Tuyến xe 14 vừa vặn vượt qua Trần Tương Xán, vững vàng đứng trước mặt Lục Niệm Niệm.

Nhìn theo cô  lên xe, tận khi cửa xe đóng lại, lời của Trần Tương Xán giấu ở trong lòng, giống như có lối thoát, yên lặng từ môi chảy ra.

“Đây là lần đầu tiên tớ.”

Lần đầu tiên chủ động làm hòa, nhưng lại chật vật như vậy.

Xuống xe bus, còn phải đi một đoạn đường, Lục Niệm Niệm vừa quay đầu lại, liền thấy Trần Tương Xán cưỡi xe đạp đuổi theo.

Lục Niệm Niệm phản ứng lại, nhấc chân chạy.

Mặt của Trần Tương Xán âm trầm, trên đầu mây đen dày đặc, đạp mạnh mấy vòng đuổi tới.

Nha đầu này lòng bàn chân sinh gió, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

Thấy người chạy vào trong đại viện, Trần Tương Xán vọt tới, kéo cặp sách của cô.

“Con mẹ nó cậu đang trốn tớ?”

“Không phải vì một Tống Kim Triêu thôi sao, tớ không gọi cậu ta là thằng ngốc nữa là được chứ gì.”

Sợ Lục Niệm Niệm từ tay cậu chạy thoát, lời của Trần Tương Xán cất giữ đã lâu, một mạch nói ra toàn bộ.

Cậu hạ thấp mắt, con ngươi u ám.

Nghe vậy, Lục Niệm Niệm rõ ràng sững sờ, rau thơm đây là thỏa hiệp?

“Cái này còn tạm được.”

Lục Niệm Niệm kiêu ngạo gật đầu, mắt hạnh híp lại, không tự giác cong khoe môi, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Trần Tương Xán nhìn cô, ánh mắt lướt qua gò má của cô, dừng trên đôi tai bóng loáng mềm mại của cô, tóc đen thui xõa xuống che đi một phần nhỏ.

“Cậu phải đáp ứng tớ một chuyện.”

Trần Tương Xán trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí nặng nề, giống như tràn đầy tâm sự.

Lục Niệm Niệm cười hì hì ngẩng đầu, vẻ mặt ôn hòa nhìn cậu, tiêu tan đi hiềm khích trước đó, hai người bọn họ vẫn là anh em tốt!

Mắt cậu con trai lóe sáng, đáy mắt sóng ngầm lưu động.

Giây tiếp theo, Trần Tương Xán tới gần cô, môi mỏng gần kề cô  bên tai, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm dái tai cô, sau đó hét to: “Không cho phép thích Tống! Kim! Triêu!”

Giọng đàn ông vừa chói tai vừa kích động hét lên, giống như một cái búa, chọc thủng màng nhĩ, Lục Niệm Niệm chấn động đến mức lỗ tai đau, đẩy cậu ra, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng lên.

Rống xong, cũng mặc kệ cô có thể đáp ứng hay không, Trần Tương Xán giẫm chân một cái, đạp xe như bay giống như chạy trốn.

Chỉ có cậu biết, lúc nói lời này, tim của cậu muốn nhảy ra ngoài.

Trơ mắt nhìn bóng lưng kia biến mất ở ngã rẽ, Lục Niệm Niệm điên lên giậm chân, quai hàm bạnh ra, giống Marmota (1).

Việc đầu tiên về tới nhà, Lục Niệm Niệm buông cặp sách liền đi tìm Tống Kim Triêu, bài tập vật lý của cô vẫn ở chỗ cậu.

Bước vào Tống gia, là dì giúp việc Tống gia thay cô mở cửa, mà trong phòng khách có mấy người đứng, mặc âu phục màu đen, giống như vệ sỹ.

Toàn bộ không khí đều chìm trong không khí yên tĩnh quỷ dị.

Lục Niệm Niệm trong lòng nghi hoặc, chạy lên lầu, đi tìm Tống Kim Triêu.

Lúc nhìn thấy Tống Kim Triêu, cậu đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, lưng dài thẳng tắp, bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa sổ.

Lục Niệm Niệm nghi hoặc, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Kim Triêu?”

Cậu đứng yên tại chỗ một lúc, lát sau, mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía cô.

Ánh tà dương rơi vào cậu mặt, ánh sáng với bóng hình cậu chồng lên nhau, phác họa sâu sắc vẻ ngoài anh tuấn của cậu thiếu niên, lúc sáng lúc tối.

Lục Niệm Niệm sửng sốt một chút, nhanh chóng bình tĩnh, đáy mắt lóe lên ánh sáng lung linh.

“Kim Triêu, cậu hôm nay đẹp trai quá đi.”

Mặt cô gái trắng không tỳ vết, đón ánh sáng, nụ cười điềm tĩnh giống như mặt hồ trong vắt không gợn sóng, sinh động lại chói mắt.

Tống Kim Triêu đi tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía gò má của cô.

Đôi tai cô gái trắng xen chút hồng, dái tai rõ ràng, cân xứng khéo léo.

Vừa nãy, có người sờ soạng dái tai cô.

Tống Kim Triêu không nói một lời đến gần cô, môi mỏng hơi mím, đôi mắt u ám, trong mắt u ám mang theo khí lạnh.

Lục Niệm Niệm nín thở, ý thức được Tống Kim Triêu khác thường, đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

“Kim Triêu, cậu sao vậy...”

Vừa dứt lời, cậu thiếu niên cụp mắt, một tay nắm chặt cổ tay cô, giống như muốn bóp vỡ xương của cô, đột nhiên xuất hiện một nguồn sức mạnh, đem cô mạnh mẽ áp vào trong ngực cậu.

(1) Marmota là một chi động vật có vú trong họ Sóc, bộ Gặm nhấm. Chi này được Blumenbach miêu tả năm 1779. Loài điển hình của chi này là Marmota marmota Linnaeus, 1758
Chương trước Chương tiếp
Loading...