Con Mồi Và Thợ Săn

Chương 13: Vô Tình Quen Biết



Buổi tối.

Bên ngoài quán bar vô cùng náo nhiệt tại ngoại ô thành phố, quán bar mới mở là địa điểm vui chơi mới của đám sinh viên đại học M thời gian gần đây. Không gian lớn bên trong đầy ắp người, những cơ thể trẻ trung tràn đầy nhựa sống không ngừng lắc lư trong âm thanh nhạc điện tử đinh tai nhức óc, trên gương mặt trẻ măng của họ mang theo vẻ điên cuồng của tuổi trẻ hòa cùng ánh sáng mập mờ trong quán. Mai lần đầu tiên đến nơi như vậy không tránh khỏi cảm giác bỡ ngỡ, gương mặt xinh đẹp ngây thơ khác hẳn đám thanh niên hào hứng gào thét bên cạnh. Bạn cùng phòng của Mai cũng là người đưa cô đến đây cũng là một cô gái xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc áo hai dây bó sát cùng với chân váy da đen bóng ôm sát đườn cong cơ thể quyến rũ khiến cho đám đàn ông trong bar không khỏi nhìn thêm vài lần, khác với vẻ thanh thuần của Mai dáng vẻ của cô bạn này thực sự là một quả bom quyễn rũ, cô gái một tay cầm chai bia đang uống dở một tay khoác lên vai Mai cười lớn nói:

- Sao? Cậu thấy không khí ở đây thế nào? Vui không?

- Cậu nói gì cơ? Tớ không nghe rõ.

Bên tai chỉ toàn âm thanh nhạc muốn thủng màng nhĩ, Mai hoàn toàn chẳng nghe thấy cô bạn nói gì, gương mặt trắng nõn cũng vì thế mà nhăn nhó. Cô bạn nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô bật cười, đôi môi đỏ mọng căng bóng tiến lại sát bên tai Mai nói tựa như gào lên:

- Tớ hỏi cậu có thấy chỗ này vui không?

- Rất nào nhiệt.

Mai cũng gào lên trả lời cô ấy, không thể không làm vậy không gian trong quán thực sự quá sức ầm ĩ. Trong lòng Mai đã sớm gào thét muốn rời khỏi nhưng khi nhìn gương mặt hào hứng của cô bạn lời muồn nói liền nuốt xuống cổ họng. Mai đè nén cảm giác không thoải mái trong lòng cúi đầu cầm chai bia trên bàn uống một ngụm, hương vị đắng chát khiến cô nhịn không được nhíu mày.

12 giờ đêm.

Nam đang vi vu trên chiếc xe máy cũ quen thuộc trên một đoạn đường vắng, bỗng anh nghe loáng thoáng âm thanh nức nở của một cô gái, anh nhíu mày dừng xe bên vệ đường im lặng lắng nghe. Âm thanh lại một lần nữa truyền đến như có như không, trong đêm tối âm thanh ấy càng trở nê quỷ dị. Một cơn gió thổi qua khiến anh không tự chủ dùng mình, âm thanh nức nở lại xuất hiện, lần này vô cùng rõ ràng. Nam gạt chân chống xe, đi xuống ven đường, lần theo âm thanh đó đi vào một bụi cây rậm rạp.

- Buông tôi ra.. hức.. hức.. cứu.. ưm.

- Im mồm đi.

Dưới tán cây um tùm, người đàn ông lực lưỡng đè chặt cô gái mảnh khảnh dưới đất, chiếc váy trắng tinh lấm lem trở nên bẩn thỉu bị bàn tay thô lỗ của gã yêu râu xanh vén lên tận bụng cô gái để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài. Gã đàn ông bịt chặt miệng cô gái ánh mắt tham lam nhìn người dưới thân cười sung sướng:

- Mẹ! Con này ngon thế. Hôm nay ông gặy may rồi. Haha!

- Ưm.. ưm.

Cô gái bị bịt miệng hoảng sợ nhìn gã đàn ông, gương mặt trắng nõn trong đêm đỏ bừng, đôi mắt bồ câu tràn ngập hoảng sợ nhìn hắn như van xin, cô không ngừng dãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của hắn trong vô vọng. Gã đàn ông nhìn cô đắc thắng, một tay hắn giữ chặt cô gái một tay khác không chút do dự sờ soạng khắp người cô. Cảm giác ghê tởm khiến Mai như muốn điên lên, cô liều mạng uốn éo thân thể cố thoát khỏi bàn tay của gã biến thái, nước mắt rơi trên gương mặt cô ướt đẫm.

Xoạt.

Âm thanh vải bị xé tan khiến trái tim Mai trùng hẳn xuống, cả người cô cứng đờ, thân thể người đàn ông phía trên nóng hầm hập đè nghiến trên người cô. Mai như chết lặng cảm nhận đôi môi lạnh lẽo của hẳn lướt trên da thịt cô, một cảm giác kinh tởm trào lên trong lồng ngực khiến Mai cảm thấy buồn nôn. Ngày lúc này cô cảm thấy vô cùng hối hận khi bỏ về trước mà không đi cùng bạn cùng kí túc xá nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Mai bất lực chỉ có thể bật khóc nức nở mặc cho người đàn ông trên cơ thể mình làm loạn khắp người cô, giữa đêm tối tại một nơi hoang vu như thế này ai có thể tới giúp cô chứ? Mai nhắm chặt hai mắt thôi không dãy dụa nữa mà phó mặc cho số phận, giây phút này lòng cô tựa như đã chết.

Bụp.

Ngay khi cô hoàn toàn tuyệt vọng thì bên tai lần nữa xuất hiện âm thanh, chỉ trong chốc lát sức nặng trên cơ thể biến mất, Mai ngơ ngác mở mắt nhìn lên, bóng đen trước mặt đưa tay với cô, một giọng nam trẻ vội vàng truyền đến:

- Cô gái, cô không sao chứ?

Nam nhìn cô gái dưới đất, chiếc váy trên người đã bị xé tan nát, trước ngực lộ ra một mảng lên, da thịt thiếu nữ trắng nõn bại lộ trước mắt anh khiến Nam có chút lưỡng lự, cánh tay muốn đỡ cô hơi ngừng lại. Nam vội vài cởi áo ngoài đắp lên người cô gái, lúc này Mai mới bừng tỉnh, cô bất ngờ kêu lên một tiếng ôm lấy chiếc áo Nam mới đắp lên người vành mắt ửng đỏ trong bóng tối cảnh giác nhìn Nam. Cô lùi lại phía sau nhìn người đàn ông trước mặt lại nhìn gã muốn cưỡng bức cô đang bất tỉnh bên cạnh, mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi, giọng nói run rẩy:

- Anh.. anh là ai?

- Tôi là dân phòng, cô đừng sợ, cô không sao rồi.

Giọng Nam vô cùng nhẹ, dường như anh cũng sợ bản thân làm cô sợ hãi nên không dám tiến lại gần chỉ nhỏ giọng an ủi cô. Trong bóng tối Mai không nhìn rõ anh bàn tay dưới lớp áo âm thầm sờ chiếc áo, phù hiệu bên cánh tay vô cùng quen thuộc, Mai thoáng yên tâm, đề phòng trong mắt cũng dần lui đi. Ấm ức trong lòng tuôn ra như thác lũ, Mai nhìn Nam bất ngờ khóc lớn.

Nam hoang mang nhìn cô gái ngồi dưới đất nhất thời không biết nên làm sao, nhìn tình cảnh hiện tại anh liền luống cuống tay chân, vụng về nói:

- Cô gái, cô hiện tại đã không sao rồi. Tôi.. tôi.. cô đừng khóc.

- Huhu.

Nghe anh nói Mai lại càng khóc lớn, mười tám năm cuộc đời cô lần đầu tiên gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, chỉ mới nửa tiếng trước cô thậm chỉ đến cả cái chết cũng đã nghĩ tời. Khi bản thân đã tuyệt vọng lại đột nhiên được cứu, giây phút này cô như được tái sinh vậy, Mai khóc càng lúc càng lớn, như xả hết tâm trạng khi nãy. Nam lần đầu tiên đối mặt với nước mắt của phụ nữ bất lực vô cùng.

Lại qua mười lăm phút.

Trong khi Mai khóc nấc thì Nam đã nhanh gọn trói cứng tên đàn ông đang bất tỉnh lại. Nhìn động tác thuần thục của anh khiến Mai nhất thời quên cả khóc ngơ ngác nhìn anh.

- Nấc!

Mai nấc mạnh nhìn Nam khiến anh theo bản năng hướng về phía âm thanh nhìn cô, cô gái đã ngừng khóc không chút khách khí dùng áo anh lau mặt nhưng sực nhớ đến bộ dạng của bản thân liến vội vã quấn chặt ào vào người. Nhìn bộ dáng vụng về của cô, trong bóng tối mặc dù không nhìn rõ bộ dáng của đối phương nhưng không hiểu sao trong đầu anh đột nhiên cảm thấy cô rất đáng yêu. Nam bất giác cười lên một tiếng nhưng ngay sau đó vội kìm lại, anh ho khan nói:

- Cô ổn định rồi chứ? Có cần tôi dìu cô ra ngoài đường lớn không?

- Tôi.. tôi tự đi được.

- Được, vậy cô đi theo tôi.

Nam vừa nói vừa nhìn Mai, cô cũng nhìn anh, Mai ngồi thẳng người, dưới ánh trăng sáng gương mặt cô dần dần lộ ra, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước trong đêm tối phá lệ rõ ràng, vẻ đẹp thanh thuần của cô khiến anh bất giác thấy ngại ngùng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...