Con Nhóc Lưu Manh
Chương 44: Bờ Hạnh Phúc
1 tuần sau đó mọi việc vẫn diễn ra bình thừơng. Gia đình cô có nhiều thời gian để bên nhau hơn. Anh Hải Lâm và Nhi thì suốt ngày cứ cặp kè với nhau, nhìn mà phát ngán à. Còn cặp Hoàng Linh với Nhật Nam thì hôm nay cô cứ thấy bọn họ lạ lạ sao ấy, bình thừơng chắc phải chửi lộn với nhau muốn điên rồi chứ. Ra chơi, tại căn tin trừơng. - Uây, hôm nay 2 ngừơi sao vậy, chẳng giống bình thừơng chút nào_ Tuệ Lâm tò mò nhìn Nam và Linh hỏi. - Ơ,...ừmm... Tớ ...à vẫn vẫn bình thừơng mà_Hoàng Linh cúi gầm mặt xuống lắp bắp nói. - Vậy sao?...Thế còn Nam, cậu có điều gì muốn nói không?_ Tuệ Lâm tăm tia nhìn 2 ngừơi, rõ ràng là có điều kì quái ở đây mà. - Cậu suy nghĩ nhiều rồi, bọn tớ... Đâu có sao đâu chứ_Nhật Nam gãi gãi đầu, nói. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt cô. - Có thật không đấy?_ Tuệ Lâm trừng mắt nghi ngờ, cô chắc chắn là bọn họ có giấu cô điều gì mà. Chơi với nhau bao lâu rồi cô còn không hiểu tính của bọn họ nữa sao. Rõ ràng là đang nói dối. - Chẳng lẽ... 2 ngừơi đang quen nhau_Tuy hơi khó tin nhưng đây là khả năng duy nhất mà cô nghĩ ra đựơc. Cả 2 ngừơi họ đều không đáp lại. Nhưng mà mặt Hoàng Linh thì đã đỏ như trái gấc rồi. Còn Nhật Nam thì cứ nhìn ra phía cửa sổ mà khen "trời đẹp" mãi thôi(-_-)Tuệ Lâm chán nản vỗ trán. 2 ngừơi này là cái sự kết hợp kiểu gì thế này, cô thực sự không thể tửơng tựơng nổi luôn. - Thế sao lại không chịu nói cho tớ biết, tuy hơi kì cục nhưng mà tại sao lại dấu tớ chứ_Tuệ Lâm hỏi. - À... Thì... Trứơc đây tớ từng thích anh cậu mà giờ đã... Cho nên tớ tính để 1 thời gian sau hẵng nói_Hoàng Linh ngựơng ngùng cúi gằm mặt xuống bàn. - Còn tớ thì lại từng thích cậu... Cuối cùng thì 2 đứa quyết định quen trong im lặng_ Nhật Nam bổ sung. - 2 ngừơi lại suy nghĩ lung tung rồi, tớ đâu phải là loại ngừơi luôn sống trong quá khứ chứ, 2 ngừơi quen nhau tớ còn mừng không kịp nữa là_Tuệ Lâm thở dài, giải thích. -Thật... Thật sao?_ Hoàng Linh hỏi. - Ui, cậu trở lại bình thừơng giùm tớ cái đi, cái thể loại bẽn lẽn ngựơng ngùng này chẳng hợp với cậu chút nào, nhìn muốn ói lắm luôn_Tuệ Lâm ngồi 1 bên liên tục than vãn. Cô vẫn là quen với Hoàng Linh mạnh bạo, dữ dằn hơn. - Mày... - Hể?_Tuệ Lâm nhìn Linh. - Tao giết mày..._Hoàng Linh bỗng nhiên lên cơn điên xông đến liên tục cù lét Tuệ Lâm. -A hahaha... Tao sai rồi, tao sai rồi_Chỉ có Linh mới biết cô là ngừơi có máu buồn thôi. Cô bắt đầu hối hận vì những gì đã nói rồi. Tiếng cừơi đùa rộn rã vang vọng khắp nơi. .... Tối đó cô lại đến thăm Thắng. Đây dừơng như đã trở thành thói quen của cô. 1 thói quen chẳng thể bỏ đựơc. Vẫn như cũ, cô ngồi cạnh giừơng, nắm lấy bàn tay lạnh của Thắng. Cô muốn sửơi ấm và xua đi cái giá lạnh trong cơ thể anh ấy. - Anh biết không? Nhật Nam và nhỏ bạn thân chí cốt của em đã thành cặp rồi đấy, đúng là chẳng hợp tí nào, 2 ngừơi cứ như 2 thái cực vậy mà lại hút nhau đến không ngờ đấy_Tuệ Lâm không buồn vì chẳng có tiếng đáp trả, cô vẫn tự nhiên nói tiếp. - Mà anh phải thấy anh hai em kìa, bình thừơng đối với em cứ như hổ dữ vậy, thế mà bên ngừơi yêu lại như con mèo ấy. Đã vậy, 2 ngừơi đó kết hợp với nhau lại sến súa chẳng chịu đựơc_Chết tiệt, cô lại muốn khóc nữa rồi. Hôm nào cũng vậy, tự nói tự buồn tự làm mình khóc. Đúng là tự kỉ mà. - Không biết khi nào thì chúng ta mới có thể như họ nhỉ. Làm những việc mà 1 cặp hay làm ấy. Đi xem phim, nhà ma hay đi nhà hàng...Chắc là sẽ vui lắm nhỉ?_Tuệ Lâm mỉm cừơi trong khi mắt cô đã ngập nứơc. Nhưng cô vẫn nhập tâm mà nói, chẳng để ý đến xung quanh mà chỉ giải toả nỗi lòng của mình. - À mà... Có 1 chuyện... Em nghĩ lúc này nói cho anh biết thì đã quá trễ... Nhưng... Sau cùng thì anh cũng phải biết nhỉ. EM YÊU ANH_cô đã dồn hết sức vào câu nói này. Tuy anh ấy đã bất tỉnh nhưng sao cô vẫn thấy run run sao ấy. - Em không biết anh có nghe đựơc không nhưng em yêu anh, thật sự rất yêu anh..., hic...hic... thế nên... Anh hãy trở lại bên em đi, xin anh đó_ Tuệ Lâm gục mặt xuống giừơng, 2 hàng nứơc mắt lăn dài trên má cô. Cô cứ liên tục lẩm nhẩm 3 từ "Em yêu anh" đó. Bỗng nhiên, 1 hơi ấm lan toả trên đỉnh đầu cô. 1 hơi ấm quen thuộc. Không, chẳng lẽ đây là mơ sao? Tại sao cảm giác lại chân thực đến vậy? Cô vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn vì cô sợ... Hơi ấm đó sẽ biến mất. - Anh cũng yêu em Giọng nói này là... - Anh ... Thắng_Tuệ Lâm ngẩng đầu, trợn trừng mắt nhìn chàng trai trứơc mặt. Vẫn là đôi mắt xanh hiếm có đó, mái tóc mềm mại quen thuộc, giọng nói trầm ấm đó. - Ừm. Anh đã trở lại với em rồi_Thắng cừơi vui vẻ bảo. Tuệ Lâm nhảy bổ tới ôm chặt cậu, cô sợ rằng đây là 1 giấc mơ. Nhưng tất cả lại chân thực đến lạ thừơng. 1 cảm giác thật ấm áp. - Đừng bao giờ rời xa em nữa nhé!_ Tuệ Lâm lau nứơc mắt, nứơc mũi thút thít nói. - Tuệ Lâm nè_Bỗng nhiên Thắng lại gọi tên cô. Theo bản năng, cô ngứơc lên nhìn cậu. Sau đó... 1 nụ hôn không thể ngờ lại ập đến. Không điên cuồng thô bạo mà chỉ đơn giản là 1 nụ hôn sâu mà lại kích thích đến không ngờ. Đến khi Tuệ Lâm tửơng chừng như mình đã ngừng thở thì Thắng mới buông cô ra. Tuệ Lâm thở hồng hộc liên tục lấy không khí. - Đồ ngốc, ai biểu em nín thở chứ_Thắng vui vẻ xoa đầu Tuệ Lâm. Chát...Đột nhiên cô tát cậu 1 cái, rất mạnh. - Sao em..._Thắng ngạc nhiên, cậu cho rằng là do nụ hôn bất ngờ của cậu đã làm cô giận. - Anh mới là đồ ngu ngốc. Ngu ngốc nhất trên đời. Tại sao? Tại sao lại chạy ra cứu em làm gì chứ? Anh đúng là đồ điên mà_Tuệ Lâm lớn tiếng, đây chính là những suy nghĩ suốt thời gian qua của cô. Cô vẫn không hiểu, tại sao anh lại hi sinh mạng sống của mình để cứu cô chứ. - Vì anh không thể sống thiếu em_Bỗng nhiên Thắng quát lớn. Tuệ Lâm ngạc nhiên nhìn cậu. - Anh đã thử tửơng tựơng ra 1 cuộc sống không có em nhưng cái tương lai đó sẽ toàn là 1 màu xám. 1 cuộc sống mà không có em ở đó thì thật vô nghĩa_Thắng tiến đến ôm chặt cô, thì thầm. Tuệ Lâm nằm trong lòng Thắng mặc sức khóc lóc, giải toả nỗi lòng bấy lâu nay.... Cô nghĩ mình đã tìm đựơc bến bờ hạnh phúc cho riêng mình. Trong tương lai, cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cô... Cũng sẽ không từ bỏ nó đâu. Nếu đau khổ là 1 phần của cuộc sống này... Thì ta chỉ còn cách phải Đương Đầu với nó mà thôi.____________ HẾT_________ ...... Hello mọi ngừơi. Au đang viết bộ truyện mới tên là Đồ Xấu Xa! Anh là của tôi bạn nào có hứng thú thì ghé qua đọc nhé!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương