Con Thỏ 'Bắt Nạt' Cỏ Gần Hang

Chương 62



Có lẽ là do ảnh hưởng của đêm hội lửa trại ấy, nửa cuối của kỳ tập quân sự bỗng trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Tuy là vẫn có những bạn không đứng nghiêm nổi, có những bạn bước đều không xong, lại có bạn không chạy nổi mấy vòng quanh sân, nhưng trong lòng các bạn sinh viên ai nấy đều không còn ôm oán hận như trước. Thậm chí đối mặt với vị quản giáo họ Dương đầy nghiêm khắc, trong đầu mọi người đều chỉ nhớ tới lúc anh ta hát bài gì đó ngang phè như vịt bầu.

Có đôi khi, làm việc gì cũng phải dựa vào cảm xúc mới làm được. Trong lòng vui vẻ, có khổ có mệt mấy đi nữa cùng lắm cũng chỉ là một chút trải qua nhỏ nhoi.

Chớp mắt một cái, kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc.

Trên đời vốn có một từ: Kỳ Tích. Khi đến doanh trại lần đầu tiên, đám sinh viên kia ai nấy đều vô cùng bất mãn khó chịu, ấy vậy mà lúc rời đi mọi người đều lưu luyến khó rời, thậm chí có mấy cô bé nữ sinh ôm chặt lấy các anh quản giáo, sống chết không buông, miệng không ngớt kêu không muốn về nhà.

Quản giáo Dương giờ lại khôi phục lại vẻ mặt baby bầu bĩnh, vừa đỏ bừng hai má vừa cố gắng gỡ tay áo mình ra khỏi mấy ngón tay đám nữ sinh. Có điều, ai cũng thấy được trên mặt anh có không ít lưu luyến, tròng mắt cũng đỏ ửng lên buồn bã.

Quản giáo Lâm của đội Bốn thì đã sớm khóc lu loa rầm rĩ. Hãy tưởng tượng mà xem, một người đàn ông cường tráng cao một mét tám mươi phân, đứng giữa đám học sinh khóc oa oa nức nở, dáng vẻ sẽ khiến người khác sững sờ kinh ngạc tới mức nào. Có điều, mọi người chung quanh không ai cười anh ta nổi, ngược lại ai nấy đều im lặng cúi đầu gạt nước mắt.

Ông bác sĩ quân y ở phòng y tế cũng tới tiễn các bạn sinh viên, nắm chặt lấy một bàn tay từng bị mình đâm đâm chọc chọc kim truyền không biết bao nhiêu lần giờ vẫn còn vết xanh tím, hai mắt đỏ bừng rơi lệ mà dặn dò. "Các cháu, lần sau nhớ lại đến chơi nhé!"

Kẻ bị hại kia lại một lần nữa nức nở. "Vâng, có điều lần sau sẽ không cần lại châm kim truyền nước biển nữa!"

Quang cảnh này, khỏi nói cũng biết khiến người khác cảm động tới mức nào. Không khí tràn đầy bồi hồi không nỡ, mãi cho tới khi đoàn xe ca tới đón các sinh viên đi về. Từng người từng người lũ lượt lên xe, thấy xe khởi động rời đi, ngoảnh lại sau nhìn mãi cho tới khi doanh trại pháo binh ngày càng xa càng nhỏ, cho tới khi quang cảnh phía sau hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Mọi người vẫn lưu luyến không nỡ mà quay người lại, định quay sang các bạn cùng học để an ủi lẫn nhau, ai dè vừa ngước mắt nhìn, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.

Bà nó chứ! Sao lại đen xì hết thế này? (Sặc =)))

Thương cảm quyến luyến cũng vẫn còn đó, nhưng cái sự quan trọng hơn là làn da trắng trẻo nõn nà của các cô gái giờ bị phơi nắng đen xì, đảm bảo sẽ phải mất tới vài tháng tắm trắng thoa kem bồi bổ lại. Và thế là, không khí buồn thương não nề nãy giờ trong xe hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại một tràng gào rú kinh người.

"Trời ơi là trời! Mặt của tôi, làm sao còn mặt mũi nhìn ai cơ chứ! » T_________T

Tiêu Thỏ tuy cũng bị nắng đốt đen da, có điều so với Đổng Đông Đông, tính ra cũng vẫn chỉ là suối nhỏ so cùng biển lớn.

Bạn Đổng Đông Đông tội nghiệp, vì lo ánh nắng quá gắt khiến ảnh hưởng tới sắc đẹp mà đã chuẩn bị trước một cặp kính đổi màu đặc biệt, chỉ cần nắng to thì sẽ hoá thành kính râm, quản giáo có phê bình thì bạn trả lời đó là kính cận có màu. Kết quả, dĩ nhiên phần chung quanh mắt có kính che vẫn trắng nõn nà, nhưng phần còn lại của khuôn mặt thì...

Xét cho cùng, hiệu quả thị giác vô cùng... ờ... đặc biệt.

Tiêu Thỏ cho vàng cũng không dám cười, cuối cùng đến khi không nín nổi nữa mới thốt một câu. « Đông Đông, ta thấy mi ngay cả đến phơi nắng cháy da cũng chọn cách vô cùng nghệ thuật... »

Mặt Đổng Đông Đông lập tức nhăn nhó. « Mi... mi còn nợ ta tiền điện thoại một tháng qua! »

« Đông Đông, mi còn tính toán cái gì? Gói cước của mi hai nghìn phút, có bao giờ mi gọi hết đâu, chi bằng để Thỏ Thỏ với ta giúp mi giải quyết! » Nghê Nhĩ Tư ngồi cạnh bèn đổ thêm dầu vào lửa.

Thế là Đông Đông lại quay khuôn mặt ngược với gấu trúc (gấu trúc mặt trắng mắt đen, còn Đông Đông mặt đen mắt trắng!) sang trừng Nghê Nhĩ Tư gào lên. « Thỏ Thỏ gọi điện cho Lăng Siêu nghe còn hợp lý, mi hà cớ gì cứ cuỗm điện thoại của ta kia chứ? Mi có biết ta vất vả bao nhiêu mới giấu được di động đi hay không? »

« Xì, thèm vào! Mi giấu di động vào cùng với áo lót thôi mà, có gì mà khoe mới khoang? »

Tiêu Thỏ lập tức bị hai cô bạn trước mặt khiến cho đứng hình.

Hạ Mạt ngồi cạnh đó lẳng lặng không nói gì, lôi di động trong túi ra gửi tin nhắn.

Thế là Nghê Nhĩ Tư lại có đề tài mới, chỉ thẳng vào Hạ Mạt mà kể lể. « Mi nhìn Tiểu Hạ mà xem, con bé có dùng áo lót gói di động đâu cơ chứ, mà vẫn qua được một tháng đó thôi! »

Hoá ra giấu di động dùng lén không chỉ có mỗi Đổng Đông Đông. Tiêu Thỏ bỗng dưng cảm thấy mình ngoan ngoãn để người ta tịch thu di động là một việc rất ngốc, vô cùng ngốc!

Bỗng Hạ Mạt buông một câu tỉnh bơ. « Ta giấu di động cùng với quần lót. »

Thế là bạn trẻ Nghê Nhĩ Tư một tháng qua mượn di động của Hạ Mạt không ít lần giờ chỉ còn biết câm nín...

Một trận náo nhiệt cuối cùng cũng qua, trong xe lại trở lại tĩnh lặng như trước. Dù sao tất cả mọi người cũng đã vất vả một tháng qua rồi, tâm trạng có xúc động tới đâu cũng khó mà chống đỡ nổi một cơ thể mệt mỏi. Chỉ trong chốc lát, cả xe đều gật gà gật gù ngủ quên.

Tiêu Thỏ cũng mệt chết đi được, cả người lắc lư theo nhịp rung của xe, hai mi mắt cũng ngày càng nặng nề, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết bao lâu sau, bỗng nàng có cảm giác ai đó đang vỗ vỗ lên mặt mình. « Thỏ Thỏ, dậy thôi! Tới nơi rồi! » Gương mặt Nghê Nhĩ Tư gần sát mặt nàng, to bự tổ chảng khiến Tiêu Thỏ lập tức bừng tỉnh. Có điều nàng ngủ rất say, nên đầu còn đang mơ màng choáng váng, nên cũng vẫn lờ đà lờ đờ đi theo mọi người xuống khỏi xe.

Chờ cạnh cửa xe đã có không ít người nhà của sinh viên. Khoa y tá các nàng chủ yếu là con gái, nên dĩ nhiên người thân bạn trai tới đón cũng nhiều. Cứ một cô gái xuống xe là lại có một nam sinh bật người chạy lại ân cần đón lấy túi hành lý, rồi hai người nhìn nhau cười, không gian toả ra một hương vị hạnh phúc khó tả thành lời.

Mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế, lòng Tiêu Thỏ bỗng có chút nóng lên, tim cũng vội vã đập mạnh.

Có khi nào... hắn cũng ở trong số những người tới đón không?

Tuy nàng biết giờ Lăng Siêu hẳn là còn đang giờ làm việc, mà trước khi về nàng còn dặn dò hắn không cần tới đón, nhưng giờ đứng chơ vơ giữa cổng trường thế này, bỗng trong lòng nàng có một chút mong chờ nảy lên. Nàng vươn cổ ngóng nhìn chung quanh, quả thật muốn tìm thấy gương mặt khiến mình nhớ nhung suốt một tháng vừa qua.

Cùng dáng vẻ mong ngóng như Tiêu Thỏ còn có Nghê Nhĩ Tư vốn đi sát phía sau nàng, cũng ngóng chung quanh như thể đang kiếm tìm ai đó.

Cứ như vậy, các cô gái có người thân bạn trai đến đón, ai nấy đều đã tay trong tay mắt nhìn trong mắt tình nồng ý đượm ra về, đám không có bạn trai tới đón thì cũng đã bỏ đi gần hết, chỉ còn lại vài người đứng ở bãi xe, trong đó có bốn nàng.

Tiêu Thỏ không nhịn nổi bèn thầm mắng mình một câu: Hừ, mình làm mình chịu, ai bảo mi kêu hắn không cần tới đón, giờ đứng đây thất vọng làm gì chứ? Quả thật là hết nói mà!

Trong lòng tuy cứng rắn như vậy, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng nàng vẫn không nén được nỗi tủi thân, bèn thầm thở dài quay sang Đổng Đông Đông. « Ngộ Không nhà mi đâu rồi? »

« Anh ta vừa về trường đã phải thi lại, năm nay anh ta có ba môn chưa qua! » Thấy vẻ mặt khinh bỉ của Tiêu Thỏ, nàng ta không quên bổ thêm một câu. « Hừ, anh ta còn đỡ hơn Bát Giới, Bát Giới có tận bốn môn phải thi lại kìa! »

Thế là hai bạn Tôn Thế Ba và Chu Văn Vũ đang ngồi trong phòng thi bỗng hắt xì một cái rõ to cùng một lúc, liền quay sang nhìn nhau.

Thày giám thị lập tức gõ bàn nghiêm giọng. « Không được trao đổi bài bằng mắt! Hai cậu có muốn qua môn này không hả? »

Bọn Ngộ Không không tới, thế nên phòng các nàng bốn người hoàn toàn không có ai giúp, đành phải tự thân vận động vác hành lý về ký túc thôi. Đúng lúc đó, có một bóng người từ xa tiến lại, dáng vẻ có chút quen quen.

Tiêu Thỏ nhìn kỹ, hoá ra là Hội trưởng Hội Sinh viên đã lâu không gặp, Triệu Thần Cương đi về phía bọn họ, cả người mặc đồ tây màu đen nghiêm chỉnh. Nói cũng lạ, bình thường anh ta toàn mặc quần áo thể thao, đi đường thì lắc qua lắc lại đảo qua đảo lại như kiểu đứng còn không vững. Thế mà hôm nay bỗng dưng lại mặc áo sơ mi quần âu đàng hoàng, đi đứng nghiêm chỉnh vững vàng, thật sự có dáng dấp của Hội trưởng Hội sinh viên nha.

Tiêu Thỏ còn đang ngạc nhiên, Triệu Thần Cương đã tới trước mặt các nàng, vươn tay đón lấy hành lý của một trong số họ.

Mọi người sững sờ ba giây, ánh mắt hoàn toàn tập trung vào túi xách anh ta đang cầm trên tay, sau đó dần dần chuyển ánh mắt hướng lên trên, về phía gương mặt giờ đang đỏ bừng lên xấu hổ của... Nghê Nhĩ Tư.

« Má ơi! Hai người... hai người... ấy ấy với nhau từ lúc nào thế hả? » Đổng Đông Đông hầu như là hét toáng lên, khiến người đi đường chung quanh không thể không quay sang nhìn.

« Mi vặn bớt volume một tí đi được không, cái gì mà ấy ấy với nhau? Bọn ta là quang minh chính đại, tự do luyến ái có được không hả? » Nghê Nhĩ Tư mặt đỏ như cà chua chín lập tức lên tiếng bào chữa, có điều giọng cô bé hoàn toàn không hề có chút khí thế mạnh mẽ nào, mà nghe giống như một cô thiếu nữ e lệ xấu hổ hơn.

Vẻ mặt vốn kiêu căng ngạo mạn của Triệu Thần Cương giờ cũng hơi hơi hồng lên. Trông hai người thật sự giống một đôi tình nhân đang mặn nồng, đừng nói là người ngoài sáng suốt, đến người ngốc dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra.

Đoạn gian tình này tới vô cùng đột ngột, khiến cả Tiêu Thỏ cũng vô cùng kinh ngạc. « Hai người, hai người đến với nhau từ lúc nào thế hả? Sao ở Hội Sinh viên mà ta cũng hoàn toàn không biết tí gì thế? » Chuyện động trời như vầy mà cái đám chuyên buôn lê bán táo ở Hội Sinh viên còn không thấy nhắc đến, thật sự hai bạn này rất có khả năng giữ bí mật nha.

« Thật ra... là mới tháng này... » Nghê Nhĩ Tư rốt cục cũng trả lời vào đúng câu hỏi.

« Tháng này? » Đông Đông tò mò hỏi. « Tháng này không phải chúng ta đi tập quân sự sao? Đừng bảo hai người các mi gặp gỡ trong mộng rồi hẹn hò cả đời chứ? »

« Không phải! » Mặt Nghê Nhĩ Tư lại đỏ rực lần nữa. « Bọn ta... chỉ là... gọi điện thoại tâm sự... »

Tiêu Thỏ cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc ở trên xe Đổng Đông Đông vẫn than thở Nghê Nhĩ Tư toàn cướp điện thoại của mình, hoá ra hai kẻ này đã sớm ước định gian tình từ lâu.

Bên này Nghê Nhĩ Tư còn chưa bị tra hỏi xong xuôi, bên kia đã vọng tới tiếng Ngộ Không hò hét. « Đông Đông, lão Tôn ta tới đây! »

Tôn Thế Ba vừa làm xong bài thi cuối cùng đã chạy tót ra đây đón bạn gái, phía sau dĩ nhiên không thể thiếu Bát Giới hì hục chạy theo vừa thở vừa gào. « Đại sư huynh, chờ đệ với! »

Dáng vẻ hai người khiến người khác rất muốn ôm đầu ảo não.

Ảo não thì ảo não, nhưng chí ít là có thêm hai người nữa có thể cầm hành lý hộ nha. Ngộ Không dĩ nhiên không cần phải nói, thò tay đón lấy hành lý trên tay Đông Đông. Bát Giới hổn hà hổn hển chạy tới, định đỡ lấy hành lý trên tay Tiêu Thỏ, ai dè bị Ngộ Không trừng mắt quát lớn. « Tên kia, mi muốn làm phản hả? Dám cầm túi của sư mẫu sao? » Ý tại ngôn ngoại, nghĩa là túi của sư mẫu, chắc chắn chỉ có sư phụ mới có thể cầm nha.

Bát Giới cười gượng, biết điều biết khôn quay sang đỡ túi hộ Hạ Mạt, còn làm bộ lấy lòng hỏi han. « Sư muội, để anh cầm túi hộ em. »

Kết quả bị Hạ Mạt ngẩng lên trừng mắt một cái sững sờ, ánh mắt cô nhìn anh không khác gì bác sĩ nhìn bệnh nhân trên bàn mổ.

Bát Giới kinh hãi, bàn tay đang thò ra liền cứng đờ giữa không trung, cầm lấy túi cũng dở, mà không cầm lấy túi cũng dở. Luống cuống một lúc, Hạ Mạt bỗng gầm gừ. « Rốt cục anh có cầm hộ không thì bảo? »

« Cầm, cầm chứ! » Bát Giới toát mồ hôi hột, vội vã cầm lấy túi xách của cô.

Bỗng dưng, tình huống thay đổi rõ rệt, cả đám chỉ còn mỗi Tiêu Thỏ là không có ai cầm hành lý giúp. Tuy là nàng cũng chẳng để ý gì, nhưng vẫn cảm thấy có chút là lạ.

Bát Giới nghĩ nghĩ, có chút xấu hổ, nên lại vươn nốt tay kia ra. « Sư mẫu, anh còn tay, để anh cầm giúp em! » Cầm hộ hai cô gái kia mà, sư phụ sẽ không vì thế mà ăn dấm chua với mình chứ?

« Không sao, túi em cũng nhẹ thôi. » Tiêu Thỏ cười cười, khéo léo chối từ ý tốt.

« Đúng đúng! Sư mẫu là cao thủ võ lâm, cần quái gì cái đầu heo nhà cậu giúp chứ? Đi thôi đi thôi! »

Thế là một đám người nối đuôi nhau tiến về phía ký túc xá.

Tới cửa toà nhà, di động của Tiêu Thỏ bỗng vang lên. Nàng hết tay để cầm, đành phải để túi xách xuống đất, nói với mọi người. « Mọi người đi trước đi, ta sẽ lên sau. »

Dù gì cũng tới nơi rồi nên mọi người cũng không cần chờ nàng, cứ thế lên lầu trước.

Tiêu Thỏ vất vả lắm mới lôi được điện thoại trong túi ra, là Lăng Siêu gọi nàng.

« A lô? » Nàng tiếp điện thoại.

"Bà xã, quay lại đằng sau đi."

"Hả?" Bỗng dưng đầu óc nàng trống rỗng, không biết phản ứng ra sao, tay cầm di động ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Mãi tới khi nhận ra được rất có thể Lăng Siêu đang đứng sau lưng nàng, trái tim trong lồng ngực bỗng đập rộn lên mạnh mẽ.

Một tháng, đã một tháng rồi... cuối cùng... cũng có thể gặp anh!
Chương trước Chương tiếp
Loading...