Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận

Q.1 - Chương 37: Hạnh Phúc Ta Muốn!



“. . . . . .” Tần Hoài Hoài trừng mắt nhìn.

“Ha ha. . . . . .” Một hồi lâu sau, nàng mới cười hắc hắc, rồi chợt nhíu mày hỏi, “Vương gia lời này là thật tâm sao?”

Tư Mã Dật lúc này sửng sốt, hắn không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như thế.

Nhìn đến biểu tình của hắn, Tần Hoài Hoài cười thầm và nói, “Ha ha, Vương gia là tôn quý cỡ nào, sao lại để ý đến tiểu nha đầu như tôi, Vương gia nhất định là đang đùa giỡn tôi, đúng không!”

Nha nha, cũng biết cái tên này không phải là nghiêm túc, thuận miệng bịa chuyện mà lừa gạt những thiếu nữ ngây thơ kia còn được, muốn lừa gạt Tần Hoài Hoài nàng, vậy thì vẫn chưa đủ trình độ đâu.

Nghĩ lại khi đó nàng lẫn vào quán bar thì hạng người gì mà chưa từng thấy qua, cái dạng thủ đoạn tán gái gì không có chứng kiến qua!

Ở trong mắt của nàng, đám đẹp trai kia cũng chỉ sói khoác da người thôi!

Nhìn một chút coi như xong, còn nói tình cảm nha, chỉ có hai chữ ———— miễn bàn!

Tư Mã Dật không nói gì, chỉ liếc nhìn nàng, đáy mắt lại hiện lên một chút không vui.

“Nhưng mà, Vương gia, đùa giỡn này của ngài hơi lớn nha, nếu không phải là tôi vẫn tự mình hiểu rõ, e rằng cũng phải tin là thật rồi !”

Nhìn thấy trong mắt hắn từ từ hiện lên ý không vui, Tần Hoài Hoài vội vàng chuyển hướng, cười và nói.

Choáng nha, cho nhà ngươi cái bậc thềm, nhà ngươi còn mau không đi xuống đi!

Tư Mã Dật hếch mày lên, hai tròng mắt tà mị thu lại ý, trong tà mị mang theo vài phần sắc bén, nhìn nàng ở trước mắt, và hỏi, “Nàng thật sự không thích nơi này?”

Tư Mã Dật hếch mày lên, hai tròng mắt tà mị thu lại ý, trong tà mị mang theo vài phần sắc bén, nhìn nàng ở trước mắt, và hỏi, “Nàng thật sự không thích nơi này?”

“Tôi thừa nhận nơi này rất đẹp, chỉ vì nó quá đẹp, đẹp đến mức có chút không thành thật, giống như là phòng bánh ngọt của mụ phù thủy, chỉ có thể đứng xa nhìn!” Tần Hoài Hoài quay mặt sang, nhìn về phía trước.

“Mụ phù thủy? phòng bánh ngọt?”

“A, đó là từ địa phương ở quê quán của tôi, nói là một người rất xấu, ở trong rừng rậm dùng ma pháp xây một phòng ăn ngon lại đẹp mắt, đặc biệt lừa gạt mê hoặc đứa trẻ, một khi đứa trẻ ăn bánh ngọt trong nhà, như vậy bọn nó sẽ không tìm ra đường về nhà, cũng chỉ có thể cả đời bị cái tên xấu xa đó nhốt ở trong rừng rậm!”

“Ma pháp?” Tư Mã Dật tựa hồ có chút hiểu rõ ý nàng nói, cực kỳ. . . . . .

“Chính là một thủ đoạn rất thần kỳ, có thể không có căn cứ mà chế tạo ra một loại ảo giác!” Tần Hoài Hoài nhẫn nại giải thích.

“Ảo giác!”

Đáy mắt của Tư Mã Dật đột nhiên xẹt qua một tia ngạc nhiên, ngay sau đó cực kỳ khiếp sợ mà nhìn Tần Hoài Hoài.

“Ừ, cái gì xinh đẹp cũng chỉ là một cảnh huyền ảo thôi!”

Tần Hoài Hoài nhô bả vai lên, hít thật sâu rồi thở ra một hơi, và nói, “Cho nên mặc dù nơi này rất đẹp, nhưng mà lại không phải là tôi muốn!”

“Nàng muốn chính là cái gì?” Tư Mã Dật thu lại vẻ mặt tà mị, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, giống như đây là lần thứ hai hắn hỏi nàng vấn đề như nhau.

“Tôi. . . . . .”

Giờ phút này Tần Hoài Hoài cũng thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, nhìn đám mây bay ở phương xa, “Tôi muốn hạnh phúc!”

Giờ phút này Tần Hoài Hoài cũng thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, nhìn đám mây bay ở phương xa, “Tôi muốn hạnh phúc!”

“Hạnh phúc là cái gì, nàng biết không?” Tư Mã Dật lại đột nhiên hỏi.

Tần Hoài Hoài lắc đầu một cái, hạnh phúc là cái gì, ai cũng không nói được, 1000 người, sẽ có 1000 cái đáp án, không phải trường hợp cá biệt.

Nhìn gương mặt nàng hoang mang, Tư Mã Dật cười, “Nếu như nàng không biết hạnh phúc là cái gì, thì nàng làm sao có thể tìm lấy được?”

Nghe vậy, Tần Hoài Hoài liếc xéo nhìn hắn.

Hạnh phúc là cái gì? Có người từng hỏi qua mình như thế.

Người nọ từng hỏi, cô phải làm thế nào lấy được một thứ, ngay cả chính cô cũng không biết vật đó là gì?

Ánh nắng chiều nhuộm chân trời, xa xa nhìn lại, toàn cảnh đều là vàng óng ánh, làm cho bầu trời bao la của cuối mùa thu này vẽ loạn một loại mây xinh đẹp nhất.

Hai bóng dáng bị kéo thật dài quanh co song song. . . . . .

Tần Hoài Hoài đưa đôi tay ra sau lưng, lui về phía sau, hít thở một cái thật sâu, nhẹ nhàng cười một tiếng và nói, “Tôi không biết hạnh phúc là cái gì, nhưng mà tôi sẽ cố gắng đi tìm, xe tới trước núi tất có đường, chỉ cần tôi không buông tha, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ tìm được phần hạnh phúc thuộc về mình!”

Tư Mã Dật sửng sốt, một khắc kia, nụ cười của nàng nhuộm đầy màu vàng óng ánh, tràn ra tia sáng đẹp mắt, làm hai mắt của hắn bị hoa lên.

Chẳng qua là nháy mắt, nàng ở trong mắt của hắn, trở nên chói mắt như vậy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...