(Conan Đồng Nhân) Boss Mafia Là Thanh Mai Trúc Mã

Chương 20: Em...lại Là Của Tôi Rồi



Chihiro bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào làm cho tỉnh giấc. Mí mắt cô hơi rung động, sau đó dần dần mở ra.

Căn phòng màu hường hoa lệ tràn ngập mộng mơ, cô ngây người.

Cái cái cái cái quái gì đang xảy ra?

Tại sao cô chỉ vừa mới tỉnh dậy đã phát hiện mình về nhà?

Đang mơ phải không, phải không?!

Cô cúi đầu vò vò mấy cái, lập tức đầu của cô bù như tổ quạ, nội tâm gào thét.

"Cạch"

Cửa phòng mở ra, Kuro tựa người vào cửa nhìn bộ dạng rối rắm của cô:

"Tỉnh rồi?"

"Kuro-chan..." Chihiro run run khoé miệng "Vì sao tớ ở đây?"

"Em không nhớ gì hết sao?"

Nhớ gì?

Mắt cô mở to, chớp cũng không chớp nhìn hắn. Kuro vừa liếc liền biết cô không nhớ, lập tức thở dài một hơi. Biết ngay mà.

"Hôm nay em có trận đấu ở Kansai, em quên rồi sao?"

Trận đấu ở Kansai?

Cô mờ mịt nháy mắt, trong đầu liên tục xuất hiện từ trận đấu.

Trận đấu, trận đấu, trận đấu, trận đấu...

Khoan, hình như trận đấu ở Kansai thì phải.

Ở Kansai...trận đấu...Từ từ!!!

Lẽ nào là...

"Trận đấu kiếm quốc gia!!"

Một giây sau, một tiếng hét có sức công phá mạnh mẽ vang lên làm rung chuyển cả khu biệt thự.

Chihiro che mặt, nhảy xuống giường sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Chưa đến hai phút đã lao ra, túm lấy tay hắn.

"Mau, mau giúp tớ chuẩn bị!"

Kuro ngán ngẩm chậc một tiếng, đi lại gần trước gương.

Các đốt ngón tay thon dài chạm vào mái tóc mềm mượt, chậm rãi chải chuốt. Chihiro cúi đầu chỉnh chỉnh đai áo, thần sắc vội vã.

"Reeng reeng"

Điện thoại đột ngột đổ chuông, cô với tay lấy điện thoại. Là Ran.

"Alo. Tớ nghe đây."

"Chihiro...cậu có thấy Shinichi đâu không? Tối qua cậu ấy nói muốn đưa cậu chiếc Kẹp tóc cậu làm rơi...Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy cậu ấy trở về. Tớ hơi lo."

"Hả?" Chihiro nghệt mặt ra "Tớ không hề gặp cậu ấy. Hơn nữa tớ hiện tại đang ở Kyoto."

"Kyoto? Cậu về bao giờ vậy?"

"À..,Chắc là đêm qua."

"Ừm..,Vậy thôi nhé. Tớ đi tìm cậu ấy đã."

"Ok."

Cô cười cười trả lời. Sau khi nghe thấy âm thanh tắt điện thoại, cô nhíu mày.

"Kuro-chan, hôm qua cậu gặp Kudo hay không?"

"Không."

Nghe vậy cô càng thêm nghi hoặc, hơi cúi đầu suy tư. Cảm giác, Có cái gì là lạ...

Vì thế cô không nhìn thấy, đôi mắt đầy độc chiếm của Kuro ánh lên tấm gương.

Hắn cúi đầu cười khẽ, xoắn xoắn lọn tóc của cô.

Em lại là của tôi rồi...

Thấy không, không ai có thể chia rẽ chúng ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...