Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Chương 45



Máy bay khuất dần trên bầu trời cao . Lặng lẽ ngắm những dòng nước đang tuôn trào ngoài đường . Mưa , mưa nhạt nhòa …

Mưa như trúc hết tất cả những đau thương những buồn phiền .

Hắn lái xe chạy thẳng ra biển . Phải mất đến vài tiếng , xe mới dừng lại .

.

Lạnh …

Mặn …

Ấm ….

Ngày nó đi mưa cũng rơi nhiều , ngày Joe đi mưa cũng đầy ấp những con đường . Nắng nhạt , mưa nhòa ,

Nước mắt bỗng dưng trực trào nơi khóe mi . Tưởng rằng sẽ không khóc khi đến đây . Nghĩ rằng sẹ chẳng đau khi nhớ đến .” Nhưng anh chẳng thể nào quên em . Ngày sinh nhật định mệnh . ”

Hắn đứng đó ngắm mặt trời lặn cho đến khi điện thoại reo đến chuông thứ ba mới bắt lên . Nét mặt cao có xen lẫn khó chịu hiện rõ . Thanh âm của hắn bỗng chốc thay đổi đột ngột khi nghe máy .

- Có chuyện gì vậy ạ .

- Con về nhé .

- Vâng .

Chị chờ có nhiêu đó , hắn cúp máy njgay lập tức . Nháy mắt với sóng , tạm biệt biển . Chột nhận ra rằng giữa nó , hắn và Joe như có sợi dây vô hình vậy . Nó thích biển , Joe cũng thế . Nó có nhẫn của M và Joe cũng có . Nó không thích ăn kem . Joe cũng vậy . Nhưng hai người với hai gương mặt khác nhau thì sao có thể là một người .

..

.

.

Máy bay cũng vừa đáp sân bay của nứoc Đức xinh đẹp . Nó đột ngột thông báo thay đổi lịch trình bay , khiến nhiều người ngạc nhiên nhưng chẳng có ý kiến gì . Họ luôn tôn trọng quyết định của nó . Vì họ biết điều nó làm luôn có lí do .

Hai chờ nó . Bên ngoài là hai hàng người theo phía sau cứ như bảo vê tổng thống vậy .

Nó một tay cầm điện thoại ,một tay cầm cái hộp quà nhỏ của hắn . Còn hộp lớn thì đưa cho người kéo vali phía sau cầm .

Anh thấy nó liền đi tới bên , ôm chằm lấy nó như hai ngừoi xa cách nhau nhiều ngày lắm vậy á .

Xe riêng của anh từ từ lăn bánh , khung cảnh từ từ lùi dần về phía sau . Ngôi nhà lớn dần dần hiện ra . Anh bất chợt chay chậm dần .

Nó không còn mân mê tai nghe trên tai nữa mà quay sang hỏi anh

- Ông khỏe chứ .

- Không khỏe .

- Không khỏe chỗ nào .

- Chỗ này . – anh nói rồi lấy tay chỉ ngay tim mình , khiến nó bật cười .

- Em đi chơi vui không .

- Vui nhưng anh làm sao Sally có gương mặt đó .

- Cô ta lấy .

- Ừ ,

- Rồi sao

- Tuần sao , ngày 23 cô ta phải về Anh gặp em, Nếu không em cho cô ta gặp dì . Thì chuyện này rất vui đúng không anh .

- Em láo cá lắm đấy . Đem dì ra uy hiếp cô ta nữa đấy .

- Dù sao dì thương em nhất mà .

- Anh biết rồi , biết rồi . Mà lũ nhỏ chờ em ở nhà cùng ông đấy

- Anh đưa chúng sang đây à .

- Ưmh . Mong là ngày đó em đừng gây ra chuyện gì tồi tệ .

- Em là ai mà gây ra chuyện tồi tệ chứ .

- Thôi không đùa em nữa . Vào nhà thôi ông đang đợi .

- Anh cõng em nha .

- Ok công chúa à .

Hai cõng nó vào nhà , lũ trẻ và ông thấy nó thì cười vui . Cũng lâu rồi nó không sang đây thăm ông còn gì .

Buổi tối trời có gió nhẹ , mọi người vừa cùng nhau ăn tối xong . Nó ngồi trên ghế sofa , vừa uống một chút nước ép kiwi do hai làm . Ông ngồi chơi cùng mấy đứa nhỏ . Nó tiện tay cầm sắp giấy với bút chì thiết kế một đôi giày mang .Đơn giản nhưng sang trong . Nhẹ nhàng nhưng thanh cao.

Hai ngồi gần đó , vừa xem mấy kênh tin truyền thông từ láp của mình . Vừa chỉnh lại máy thứ bị sai trong trong tài liệu gởi fax nhanh cho anh hôm kia .

Mỗi người một việc .chẳng ai chú ý tới ai . NHưng lâu lâu họ lại nhìn nhau cười .

Vài ngày nữa là có một vài lễ hội lớn ở đây . Nó muốn xong việc rồi đi tham dự . Dù sao cũng lâu rồi không xem mấy hội ấy .

.

.

.

.

Việt Nam tối nay có mưa rãi rác , gió lớn … ngày nắng gắt …

Tin tức thời sự vừa dứt ,hắn tắt ngay lập tức . Vẻ mặt từ khi về nhà đến giờ chẳng thay đổi . Là nét mặt cao có cố hủ . Vừa dùng cơm xong hắn đã bị triuệ gọi lên phòng khách ngay . Theosau hắn là Sally cô gái gặp ở sân bay . Lúc đầu nhìn thấy mặt nó hắn đã nghĩ đây thật là nó rồi . Nhưng dùng xong bữa cơm này thì hắn khẳng định chắc rằng người này không phải , . Chỉ giống gương mặt thôi .

.

.

.

Ba mẹ hắn ngồi ngay trước mặt hắn , kế bên là Sally . Giọng họ ôn tồn nói khiến hắn tức điên lên được .

- Con biết đấy , Sally là người con sẽ cưới nên hãy đối xử tốt với nó nhé .

Lời mẹ hắn vừa dứt thì nghe một tiếng crack lơn . Cái remose trong tay hắn gãy làm đôi . Giọng hắn giận dữ như thú xổng chuồng gấm gừ .

- KHông đời . Suốt đời này chì có một người là vợ con .

nói xong hắn vứt cái dồ mod đang cầm trên tay đi thẳng lên phòng . Mọi người chì nghe tiếng đóng cửa kêu ” Rầm ” rất lớn khiến ai cũng nhăn mặt .

Ngã phịch xuống giường , đầu giường , trong phòng làm việc , …. khắp nopi7 đâu đâu cũng có hình của nó . Là hinh hắn chụp lén ở biển trước đây . Là hình những ngày đi chơi . Tất cả đều được hắn rữa ra rồi làm khung đặt khắp nơi .

Cầm một tấm hình còn xót lại chưa được đống khung hay người ta cố tình không muốn đóng lại .

Nhìn hình mà nước mắt bỗng rơi .Đôi mắt ấy đang cười . cười rất đẹp , rất hạnh phúc tuy chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ làm người ta nhớ mãi . Đưa tay lên đặt lên sống mũi cao dọc dừa của nó, đôi môi nhỏ , đỏ như máu dù chẳng cần son phấn . Làn da trắng như man sứ .

Khẽ nhìn nó trong hình , hắn cười , nụ cười buồn . Giọng ấm áp vang lên mang thoe hơi lạnh lẽo tự trong lòng xuất phát .

- Nhớ em lắm ấy .

-……

- Ba mẹ muốn anh lấy người khác kìa

-……..

- Nhưng anh chỉ cưới em thôi …..

-…..

- Em đi chơi ở đó có vui không . KHi nào ngủ xong thì nhớ nghĩ đến anh nhé .

-…..

…….

Ngoài trời gió nổi lên , giông tố mịt mù . Mưa lại rơi rồi …

Đôi mắt nhắm nghiền lại lúc nào không hay , giọt nước mắt rơi theo dòng duy nghĩ chìm vào khoảng không .

Tiếng đẩy của nhẹ bước vào . Là Sally . Cô cầm tấm ảnh ttrong tay hắn vừa rơi xuống . Cô ngắm nhìn gương mặt ấy thật lâu . Trên gương mặt hắn vẫn còn vươn lại vài giọt nước mắt . Sự đau đớn hiện rõ trên nét mặt ấy

Trong hình là nó , nó đang cười tay còn ôm chặt lấy hắn . Hắn không cười nhưng chỉ cần nhìn qua đôi mắt cũng đủ để biết rằng lúc ấy hắn đang rất hạnh phúc .

Lật lại mặt sau của tấm ảnh . Một dòng chữ được viết bằng bút bi màu đen rất đẹp là chữ của hắn ,nét chự cũng như mang theo nỗi buồn rất lớn i .

” Ngày vợ cùng chồng đi chơi ở trung tâm – Lâm Nguyệt Anh + Dương Định Vỹ * 11-2012 * ”
Chương trước Chương tiếp
Loading...