Công Chúa Lạnh Lùng

Chương 15: Tha Thứ



Nó và hắn trở lại vào phòng. Ana cười đểu hỏi nó:

- Ủa hai người ở ngoài đó tâm sự gì vậy? \\\Tình củm\\\ quá ha!

Hai người ngượng chín mặt. Nó cố lấy lại bình tĩnh, dùng giọng bình thường nhất có thể xen chút đểu cáng (>0

- Oh. Ra ngoài hóng gió mà cũng hiểu thành thế này rồi. Nếu là những người yêu nhau thì hiểu thành cái gì?

Câu nói của nó lập tức phát huy tác dụng. Ana và Ken mặt đỏ rần rần lên, hệt như hai quả cà chua chín.

- Cái... Cái gì mà... Hiểu thành... Cái... Cái... gì chứ? Cậu đừng... Đừng có nghĩ... Nghĩ lung tung!_ Ken rối tung lên nói, xua tay ngoầy nguậy.

- Đúng... Đúng đó... Cậu... Cậu đừng... Linh tinh_ Ana cũng lắp bắp nói, lắc đầu liên tục.

Nó nhếch môi cười đểu, bước tới ngồi xuống bên cạnh giường anh Quân, giả vờ ngây thơ:

- Ơ, tui có nói hai cậu hả? Tui chỉ bảo là..._ nói đến đây, nó giả vờ bịt miệng lại_ Ối chết, tui quên mất là hai người...

Nó nói lấp lửng làm cho mặt hai người kia đã đỏ còn đỏ hơn. Mấy người còn lại trong phòng đều lắc đầu và cười to. Thật đúng là Băng Băng, xoay chuyển tình thế rất nhanh và khiến người khác ko đỡ nổi với nó.

Ana gầm gừ xắn tay áo lên:

- Bà chết với tui, Băng Băng!

Thấy tình huống khẩn cấp, nó vội với tay Quân:

- Hai! Hai cứu Bé Băng! Có người sắp giết em! Papa ơi cứu con!

Cả phòng khựng lại khi tiếng nó vừa dứt. Nó vừa nói gì cơ? Có phải là thật ko?

- Con... Con vừa nói... nói gì cơ?_ papa nó lắp bắp hỏi, hơi run run.

Đôi mắt nó hơi cụp xuống. Nó thật sự ko muốn nói những câu đại loại như \\\Con tha thứ cho hai người\\\ hay \\\Con mới là người có lỗi. Mọi người tha thứ cho con.\\\ Cố lấy lại tinh thần, nó nói:

- Con nói có vấn đề gì hả papa?_ nó cười gượng, quay sang Quân_ hai bỏ em hả, ko thương Bé Băng à, sao lại để \\\mụ la sát\\\ kia hành xác em gái yêu quý của hai chớ. Hai à!

Quân vẫn đơ người trước biểu hiện của nó. Hắn hiểu đầu tiên, vội vàng lôi mọi người tỉnh dậy:

- Kìa mọi người sao vậy? Ana tự nhiên sao cô dừng lại thế? Anh Quân nữa. Băng đang cầu cứu anh mà. Mau giúp con nhỏ đi!

Tất cả như vừa thoát khỏi cơn mơ, vội vàng tiếp tục việc còn dang dở:

- Băng Băng, bà chết với tôi_ Ana hùng hổ tiến lại, mặt hầm hầm.

- Oái!_ nó kêu kên, bám chặt tay anh hơn.

- Thôi, Ana ngồi xuống đi! Bình tĩnh nào!_ anh Quân cuối cùng cũng buông lời \\\vàng ngọc\\\

để cứu nó.

Ana hậm hực ngồi xuống ghế, mắt liếc nó ám chỉ \\\cậu đợi đó!\\\. Nó đáp lại ánh mắt đó bằng một cái hất mặt lên thách thức và cười đểu.

Tất cả mọi người nhìn nó rồi cùng lắc đầu thở dài. Tâm trạng họ bây giờ rất vui. Nó đã trở lại vui vẻ như ngày xưa...

Nó thuộc tuýp người thích hành động hơn lời nói. Đây là lời giải thích cho những hành động của nó từ nãy tới giờ...

Mặc dù...

Ko nói câu tha thứ...

Nhưng đều hiểu...

~

1 tuần sau...

Anh hai nó được ra viện. Hôm nay cả nhóm nó mở tiệc tại bar Night của hắn.

- Cụng ly đê!_ Ana hô lớn, giơ ly rượu ra.

- Ố kề!_ nó đưa ly rượu của mình ra cụng với Ana.

- Hahaha!

Rầm! Có tiếng đá cửa vang lên, từ đằng xa vọng lên tiếng hét:

- Thằng nào là chủ ở đây ra tao hỏi!

Tất cả im lặng nghe tên đó nói. Quản lý của bar chạy ra:

- Ai vậy? Ai mà dám đến gây loạn thế?

- Tao! Được ko?_ tên đó hếch mặt lên.

- Người như ngươi mà dám tới đây hả? Mau cút khỏi đây!_ quản lý tức giận nói, chỉ tay vào cửa.

- Hahaha! Ta làm sao chứ? Đến Devil còn phải gọi ta là sư phụ thì loại người như ngươi làm sao mà đủ để biết tới ta!_ tên đó cười như điên.

Bốp bốp bốp!

Tất cả hướng tới nơi vừa phát ra tiếng động. Nó từ trong bóng tối bước ra, vỗ tay đôm đốp.

- Khá khen cho ngươi gan dạ. Dám chửi Devil, quả là gan ko nhỏ.

- Cô là ai?_ tên đó thắc mắc, nhìn vào nó.

- Ai cũng được. Miễn là người_ nó nhếch mép diễu cợt.

- Con nhỏ kia. Đừng nghĩ mình xinh đẹp mà muốn làm gì cũng được nhá. Cô cũng chỉ là gái làm tiền thôi!_ tên kia tức giận, sau đó cười mỉa nhìn nó.

Mặt nó tối sầm lại. Hàn khí bắt đầu bao phủ đông cứng nơi này lại. Bọn hắn bên kia chỉ lắc đầu: \\\Dại rồi! Đụng nhầm người rồi! Chết chắc!

- Anh mới nói gì? Tôi nghe ko rõ_ nó hạ giọng xuống âm độ, gầm gừ hỏi tên đó.

Tên đó rùng mình ớn lạnh, nhưng lời đã nói ko thể rút lại, tên kia đành cố ra oai nói tiếp:

- Ta nói cô là gái làm tiền! Thì có sao ko? Ra đây ta cho cô tiền để cô cùng ta một đêm nhá!

- NGƯƠI-VỪA-NÓI-GÌ?_ nó nổi điên lên_ ngươi chán sống rồi hay sao mà dám nói vậy hả?

- Hahahaha! Xem cô làm gì được...

Tên đó chưa kịp dứt lời đã bị cú đá xoay 180 độ của nó văng xa đến 2 m, máu từ tên đó bắt đầu úa ra.

- Tụi bay, dần mặt nó cho tao!_ tên đó hét lên, chỉ tay vào nó, lập tức gần trăm tên đàn em của bọn nó xông lên.

\\\Khá đông. Khoảng 100 người. Làm sao đánh hết nhanh gọn được nhỉ?\\\

Nó chuẩn bị ứng chiến thì từ bên trong có tiếng hét:

- TẤT CẢ DỪNG LẠI!!!

Nó và bọn đàn em của tên đó đồng loạt quay ngoắt người về phía tiếng kêu. Ra là hai nó. Nó hơi khó chịu lên tiếng:

- Hai à, để em giải quyết mấy tên chết tiệt này rồi nói được ko!

- Ko! Bé Băng mà sứt sát gì làm sao hai nói được với papa đây!

- Anh cô nói đúng đấy! Để tôi giải quyết cho_ hắn từ trong bước ra, chặn luôn lời sắp thốt ra từ miệng của nó.

- Hai người!_ nó tức run lên_ hai người phải để tôi giải quyết mấy tên chó chết dám xúc phạm tôi chứ!

- Tôi biết! Cô là bang chủ Angle nên ko thể xúc phạm tới. Nhưng đây là địa bàn của tôi làm ơn để tôi xử lý được ko?_ hắn nhăn mặt khó chịu.

- Đúng đó Bé Băng! Để Minh Tuấn giải quyết vụ này cho! Em nguôi giận về chỗ uống rượu đi!

Thấy anh hai và hắn nói vậy cũng đành nhịn cho qua:

- Thôi được rồi! Anh giải quyết vụ này đi! Tên đáng ghét, anh nhớ mang đồ chơi về cho tôi nhá!

Hắn lắc đầu cười khổ. Đúng là...

Nó về chỗ ngồi, mắt nhắm hờ, gác chân lên, lưng dựa vào ghế, tay lắc lắc ly rượu thong thả hỏi:

- Ana, vụ ngăn cản này phải bà đầu têu ko?

Ana giật mình rồi thản nhiên nói:

- Đúng. Vấn đề gì sao hả?

- Ko. Thắc mắc thôi_ nó nhấp ngụm rượu, \\\nhẹ nhàng\\\ nói.

- Ko ngăn bà bây giờ thì đến tôi bà cũng hạ sát tôi chứ chả chơi_ Ana hơi rùng mình nhưng vẫn giữ được thái độ bình thường.

.

Im lặng.

.

Ana quay sang định hỏi sao ko trả lời thì bắt gặp nó đang nghiêng đầu qua chỗ hắn quan sát. Ana khẽ lắc đầu.

Tại chỗ của hắn.

- Mày là ai?_ tên đó hỏi, đứng dậy lau máu trên mép.

- Ta là ai ko quan trọng_ hắn nhếch mép, giọng lạnh lùng_ kém cỏi như mày mà cũng đòi xỉ nhục bang Devil ư? Lấy gan đâu ra vậy?

- Tao sợ gì mà ko xỉ nhục được? Phải chăng mày là con chó của Devil?

- Hừm. Vậy thì thử đi. Xem con chó của Devil như thế nào?

- Được thôi!

Vậy là hắn và tên đó lao vào đấu nhau. Hắn chỉ né đòn của tên đó, mặc cho tên đó đánh hăng như thế nào. Sau khoảng 10\\\, thấy tên đó có vẻ thấm mệt, hắn nhếch miệng nói:

- Game over!

Nói rồi hắn dùng ba chiêu rất nhanh đánh gục tên đó. Tên đó ngã phịch xuống hộc máu chết. Bọn đàn em của tên đó thấy vậy chạy mất dép. Hắn phẩy tay ý bảo dọn dẹp chỗ này rồi trở về chỗ ngồi.

- Woa, ngoạn mục quá!_ Ana sung sướng vỗ tay ầm ầm.

- Có gì đâu cơ chứ? Bình thường mà!_ Ken ngồi bên cạnh tức giận (ghen hả cha).

- Anh thì hiểu gì chứ? Hay mà!_ Ana cười tươi mặc cho người nào đó mặt đen như than, sau đó đột nhiên búng tay nói_ À mà kiểu đánh này khá giống ai nhỉ?

- Giống tui_ nó để lại dáng vẻ như cũ, nhấp ngụm rượu trả lời_ mèo vờn chuột!

- Ờ đúng rồi!_ Ana gật gù.

- Thôi tôi đi về đây. Mai đi học nên ngủ sớm đi. Nghỉ cả tuần nay rồi.

- Hai đưa em về!_ anh Quân đi theo nó_ về nhà mình!

- Em chưa muốn về đó!_ nó nhàn nhạt trả lời.

- Đó là nhà của gia đình ta mà! Sao em lại ko về?

- Hai, đừng bắt ép em mà! Ở đó em chơi với nhóc Lâm chứ!

- Về đi! Ko hai giận mai phá hết bar đó!

Nó nản. Phá được sao? Nhưng nó cũng đành nói:

- Thôi được rồi! Em về là được chứ gì!_ nó thở dài lẩm bẩm_ Mất tự do khi ở bên ông anh này lắm à!

- Bé Băng ngoan đó! Mọi người hôm nay qua nhà anh ngủ đi. Mai cùng đi học.

- 0k anh! Anh em về thôi! Let\\\s go!

Nói rồi tất cả trở về nhà nó hồi xưa. Ai cũng chuẩn bị tinh thần cho một ngày sẽ đến...
Chương trước Chương tiếp
Loading...