Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

Chương 23: Alex



- Này, còn ngơ ngẩn ở đó làm gì, mau lên xe- Chàng trai ngồi trên xe quần áo phong cách, khuôn mặt tuấn tú bị che lại bằng chiếc kính đen bản to chỉ để lộ chiếc mũi cao và đôi môi mím chặt vì bất mãn, nếu không để ý thì sẽ không ai biết dưới chiếc mắt kính hàng hiệu đó là một con mắt bầm tím

- Cậu bị đánh nên khùng rồi hả?- Thật ra theo nó nghĩ thì tên này đã bị khùng từ trước, bây giờ chỉ đang phát bệnh thôi!

- Cô mới khùng đó, tôi đây có lòng tốt muốn chở cô về vậy mà cô lại nói vậy với ân nhân hả?- Nó nghe tiếng rống giận của cậu ta thì nó càng thêm nghi ngờ " lòng tốt" của ai đó

- Nếu cậu có lòng tốt vậy thì quên đề nghị hồi nãy đi nha, nếu được tôi đi bộ về cũng thấy mãn nguyện- Nó chân thành nhìn tên nào đó vẻ mặt đã nhăn nhó làm một cục.

- Hừ, cô dám không làm, đừng quên cô đã đồng ý với tôi- Nhìn nó với ánh mắt đe dọa, người nào đó nuốt giận mở cửa xe, không một lời liền kéo tay rồi nhét nó vào xe, cũng không quên thắt dây an toàn rồi lườm nó một cái

- Này, đưa tôi đến đường....là được rồi?- Nó thật ra cũng không phản đối lắm, dù sao giờ này bắt taxi cũng khó lại tốn tiền, có người chở miễn phí ngu gì không đi, lại thêm: nếu tên này thực sự có ý đồ xấu thì nó liến đánh người cướp xe. Dù gì nó cũng không thiệt thòi. nhưng nó không biết người nào đó nhìn thấy bộ dáng hài lòng của nó lại hiểu nhầm

- Cái vẻ mặt cố chấp nhận đó là sao hả? Xe tôi là số lượng có hạn đó, cả nước cũng chưa chắc gì tìm được cái thứ hai đâu, cô rất may mắn mới được ngồi lên nó đó, nên tự hào đi!- Tên nào đó vênh mặt đắc ý nhìn nó khoe khoang, nói đúng hơn thì nó chính là cô gái đầu tiên được ngồi trên chiếc xe này đó nha.

- Tôi đây rất vinh dự vậy nên cậu mau kêu nó nhanh nhanh chở tôi về nhà, sau đó thì...-đường ai nấy đi, tốt nhất là đừng gặp mặt

- Cô định trốn hả? Nếu không làm tôi liền nhờ bạn thân của cô vậy, cô ta có vẻ rất biết ơn tôi đó nha.- Tức giận đe dọa lại không may đụng phải vết thương trên mặt làm cậu đau đến run rẩy, vậy nên khuôn mặt hung tợn trở nên rất rất kì cục và không chút lực sát thương

- Được rồi, được rồi tôi sẽ làm- Thật ra đề nghị của cậu ta cũng không khó, chỉ hơi " điên" thôi, coi như nể tình cậu ta cứu Tường Lam và tạ lỗi vì bị nó đánh oan. Cũng nhờ vậy mà cơ mặt người bên cạnh mới dãn ra một chút

- Đưa điện thoại cho tôi- Một tay lái xe, một tay cậu ta chìa ra trước mặt nó

- Hử, làm gì?- Thắc mắc nhưng nó vẫn đưa điện thoại cho cậu ta, dù sao nhìn cậu ta giàu như vậy chắc không tự nhiên lại hứng thú với cái điện thoại cùi bắp đó đâu nhỉ

- Này- chỉ thấy cậu ta bấm bấm vài cái liền lập tức trả cho nó. Nhìn màn hình điện thoại hiện lên một dòng số điện thoại kèm thêm cái tên Alex làm nó hơi ngạc nhiên

- Cậu là con lai à?- Nó chăm chú nhìn người bên cạnh

- Ừ, mẹ tôi là người Mĩ- nghe lời này nó càng thêm ngạc nhiên, thật ra cậu ta cũng không giống con lai lắm!

- Cô cũng biết tên tôi rồi, cũng nên giới thiệu đi chứ- Alex nghiêng đầu nhìn nó

- Bảo Linh- nó cũng vui vẻ trả lời, thật ra có thêm một người bạn cũng không tồi, lại thêm cậu ta cũng rất dễ nhìn, không chỉ vậy còn rất giàu có nữa. Cảm nhận từng cơn gió đêm lùa qua tóc mặc dù rất lạnh nhưng cũng rất thích, khóe môi nó hơi nhếch lên nhìn người bên cạnh hình như tâm trạng cũng rất tốt, vậy nên quãng đường còn lại trở nên hết sức yên bình nhưng cũng hòa hợp đến kì lạ.

Lúc đầu nó chỉ kêu Alex chở nó đến một con đường gần nhà họ Lê rồi bản thân tự đi bộ về lại không ngờ cậu ta lại chạy thẳng đến trước cửa nhà họ Lê làm nó không khỏi chột dạ

- Tôi thấy con đường đó khá vắng vẻ, vậy nên chở cô đến đây, chắc nhà cô cũng chỉ gần đây thôi nhỉ!- Alex nhìn nó bước xuống xe nhưng vẫn không di chuyển thì cảm thấy kì lạ

- Đúng vậy, nhà tôi gần đây thôi, vậy nên cậu mau mau về đi- Nó cười ngượng, hối thúc Alex vẫn không chịu dời đi. Alex thấy nó như vậy cũng không tiếp tục truy cứu, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu kèm theo nụ hôn gió

- Em yêu, lần sau gặp lại- lời này làm nó đứng hình 3s mới kịp phản ứng nhưng lúc này chiếc xe màu đỏ cũng đã khuất bóng

- " đồ điên"- tức giận mắng một câu rồi nó mới quay vào nhà. Nhìn cánh cổng to lớn đồ sộ màu đen im lặng trong đêm nó không khỏi ngán ngẩm, chân tự động tìm đến bức tường hồi nãy trèo ra, lấy đà từ xa nó dùng chân đạp lên tường rồi nhún người lên tay bám chặt lấy vách trường trèo lên, nó nhòm ngó xung quanh một chút, tìm xem chỗ nào cỏ rậm rạp mới nhảy xuống nào ngờ còn chưa kịp nhảy thì từ xa đã nghe tiếng gọi lớn

- Tiểu thư........"Bịch"- vì tiếng gọi quá bất ngờ làm nó giật mình rồi cứ thế trượt chân lao người xuống đất, một trận ê ẩm xông vào cơ thể làm nó đau đến nhe răng trợn mắt

- Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ, có chỗ nào bị thương không?....- Chú Lâm từ xa thấy nó từ trên tường ngã nhào xuống không khỏi sợ hãi một phen vội vã chạy đến đỡ nó từ dưới đất dậy

- Không ...không sao- Nó dù rất đau nhưng cũng không nói ra lời, điều quan trọng nhất bây giờ là...hình như nó đã bị phát hiện rồi, đôi mắt to tròn đảo một vòng, cái đầu nhỏ cũng nhanh chóng nghĩ cách

- Tiểu thư, người đừng dấu, ngã vậy vậy sao có thể không bị gì, mau mau vào nhà tôi lập tức gọi bác sĩ- Chú Lâm sốt sắng nói, sao chú có thể bất cẩn như vậy chứ, nếu để ông chủ biết tiểu thư bị thương thì mười cái mạng chú cũng đền không hết.

- Aizzz...tôi đã nói không sao rồi mà, không cần gọi bác sĩ, mà....sao chú lại ở đây vậy- nó càng nói càng nhỏ, trong lòng thêm hồi hộp không biết ngoài chú Lâm ra còn ai biết chuyện này không

- Chuyện này tôi phải hỏi tiểu thư mới đúng, trời tối như vậy người làm gì ở đây chứ?- Chú Lâm nhíu mày nghi ngờ nhìn nó

- Không phải là.......

- Tất nhiên là không phải, - Nó vội vã cắt ngang lời chú Lâm, nó sao không biết chú Lâm đang nghĩ gì chứ, nó hiện giờ đã tạm thời bỏ ý định trốn rồi, vậy nên chuyện đó không có khả năng

- Là tôi nghĩ nhiều rồi, nhưng mà tiểu thư, người đã đi đâu vậy?- Chú Lâm lại bắt đầu quay lại chủ đề cũ

- Chú Lâm, chuyện này, chuyện này....chú cũng biết mà, tôi là lần đầu tiên tôi lên thành phố nên cái gì cũng tò mò, mới muốn đi xem thử, vậy nên...- Mặc dù không thể khóc những nó đã cố gắng để cho khuôn mặt trở nên đáng thương hơn bao giờ hết

- Tiểu thư, là tôi vô tâm không quan tâm đến người, nhưng mà lần sau nếu muốn đi đâu thì nói với tôi, đừng trèo tường như vậy rất nguy hiểm- Chú Lâm coi như cũng cảm động trước gương mặt cún con của nó, hay đúng hơn là chú cũng rất thích đứa bé này

- Chú Lâm cảm ơn chú, nhưng mà chuyện này....- Nó lí nhí nói

-Tiểu thư, tôi biết rồi, sẽ không nói chuyện này cho ai biết-chú Lâm tươi cười nỉn nó

- Kể cả....- Nó tiếp tục lí nhí

- Kể cả ông chủ- Chú Lâm sủng nịnh vuốt đầu nó

- Chú Lâm, chú là tốt nhất- Nó tươi cười theo chú Lâm vào nhà, dù sao cũng bị chú Lâm phát hiện rồi nên vào nhà cũng dễ dàng hơn, ừ khôn cần trèo tường, và tất nhiên nó cũng không quên đống đồ trong bụi cây, một ngày mệt mỏi đến khuya của nó coi như kết thúc.
Chương trước Chương tiếp
Loading...