Công Chúa Thay Đổi

Chương 22: Cơ linh



Nhóm thiếu nữ vô cùng hoảng sợ thét chói tai, vặn vẹo trốn tránh, vừa khóc nức nở vừa đứt quãng cầu xin tha thứ. Một hán tử khôi ngô có vẻ là thủ lĩnh bị tiếng khóc làm cho phiền lòng liền bóp cổ một thiếu nữ đang không ngừng gào thét, gã dễ dàng nhấc bổng nàng ta lên giống như xách gà sau đó trở tay cho nàng ta hai ba cái bạt tai, miệng quát mắng:

“Mẹ con kỹ nữ thối! Khóc nữa lão tử sẽ làm các ngươi ở chỗ này! Tất cả không muốn chết thì đàng hoàng lại một chút cho ta!”

Dứt lời, gã ném thiếu nữ khóc tới hoa lê đái vũ xuống đất giống như ném bao cát, nàng ta ‘bịch bịch’ lăn mấy vòng trên mặt đất, búi tóc rối loạn dính rơm rạ, nàng ta chống thân thể miễn cưỡng ngồi dậy, khàn giọng thở gấp mấy tiếng rồi ho ra hai ba ngụm máu.

Ngay lập tức cả thạch lao trở nên an tĩnh, nhóm thiếu nữ cũng không dám tiếp tục khóc rống nữa, chỉ trợn to hai mắt che miệng chặn lại tiếng thét chói tai từ trong cổ họng, cả người run lên bần bật.

Mắt sói của gã hán tử cường tráng đảo qua, đưa tay chỉ Quân Mẫn Tâm và Thẩm cô nương, lạnh lùng nói: “Ngươi, còn ngươi nữa! Đứng lên!”

Lông mi Thẩm cô nương run rẩy giống như cánh bướm, nàng mở mắt ra, trong mắt là một mảnh trong trẻo như nhìn thấu cõi hồng trần. Tựa hồ nàng hơi cong môi cười cười, sau đó kéo xiềng xích ‘leng keng’ trên cổ tay tự giác đi tới.

Quân Mẫn Tâm chậm rãi buông lỏng nắm tay, không chớp mắt giấu cây châm vào trong tay áo, lúc này mới cúi đầu ngoan ngoãn đứng lên.

Nàng tiến tới đứng bên cạnh Thẩm cô nương.

“Áp xuống đi rửa mặt chải đầu sau đó mang tới tẩm cung Thái Thú!”

Tám thiếu nữ rửa mặt trong tình cảnh bi thảm, cùng thay đổi toàn thân váy sa mỏng, tóc buộc lỏng sau ót. Sau đó, một phụ nhân lại xích chân tay các nàng một lần nữa. Hai mắt bị vải đen che kín, Quân Mẫn Tâm giống như người mù cái gì cũng không nhìn thấy, trong tiếng thúc giục và tăm tối không biết bị đưa đi nơi nào.

Dải lụa đen che mắt được tháo xuống, ánh nến làm mắt Quân Mẫn Tâm đau nhói, nàng đưa tay che mắt trong chốc lát mới thích ứng được ánh sáng. Ngay khi thấy rõ xung quanh nàng liền kinh ngạc.

Đây là một tẩm cung vô cùng lộng lẫy xa hoa: Trần nhà ngói lưu ly, dưới chân là đá thanh ngọc, dạ minh châu trên đỉnh đầu, bàn ghế gỗ lim chạm hoa, tấm đệm thêu đủ loại hoa Thục quốc, trướng phù dung nhẹ nhàng khép lại, lụa mỏng khắp nơi. Màn trướng đính tơ vàng, phấn hồng trên kệ sứ men xanh, huyết ngọc lung linh trên bàn, mền Tây Vực, san hô noãn ngọc hai bên, trên vách tường là Thiên Ngoại Phi Tiên. Rường cột chạm trổ nạm vàng khảm ngọc, giữa tẩm điện bày một bức bình phong vàng Bách Điểu Triêu Phượng như thực như ảo, phảng phất như chốn bồng lai tiên cảnh, vô cùng xa hoa lãng phí!

Ánh nến hòa cùng dạ minh châu làm ánh sáng càng trở nên chói mắt, các loại châu bảo khéo léo tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tại nơi này, mỹ nhân cũng sẽ trở nên ảm đạm phai mờ, tự ti mặc cảm.

“Tiểu Ly cung này còn hơn đại Ly cung năm đó của nữ hoàng.”

Bên tai truyền tới một tiếng than thở thật thấp, Quân Mẫn Tâm quay đầu nhìn lại, không biết Thẩm cô nương đã đứng cạnh nàng từ lúc nào. Nhìn lại xung quanh một chút thì thấy sáu thiếu nữ còn lại vẫn đang ngơ ngác đắm chìm trong mộng cảnh do muôn nghìn trân bảo xây đắp, hoàn toàn không biết bản thân đang ở nơi nào.

“Nếu có thể gả vào nơi này, có chết cũng đáng!” Một thiếu nữ váy xanh mặt trái xoan cảm khái.

Những lời này giống như giọt nước rơi vào vào dầu sôi, ‘tõm’ một tiếng vang vọng kịch liệt. Những thiếu nữ khác cũng quên mất bi thương và nguy hiểm ban đầu, nhìn nhìn châu báu đầy rẫy trước mắt ríu rít tán thưởng, nằm mộng giữa ban ngày được gả vào quận phủ.

Đúng lúc này, sau tấm bình phong Bách Điểu Triêu Phượng khổng lồ chợt truyền tới âm thanh của nam nhân trẻ tuổi lười biếng: “Xem ra các nàng vô cùng hài lòng tẩm cung của ta.”

Âm thanh vô cùng trầm thấp mị hoặc, dễ nghe nhưng cũng đầy nguy hiểm, giống như tơ nhện dây dưa đi vào lòng người.

Nam nhân sau tấm bình phong dường như vẫn ở đó quan sát phản ứng của các nàng, hồi lâu mới nhẹ giọng cười nhạo nói: “Nghe Lý Lưu Vân nói tối nay đưa tới hai tiểu mỹ nhân rất thú vị, ừm, để ta cẩn thận nhìn một chút.”

Dứt lời, một bóng dáng thon dài từ trên giường êm đứng lên, chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong.

Hồng y như lửa, phát quan như mực, tròng mắt đen yêu mị. Ánh nến ấm áp hắt lên gương mặt hắn tầng tầng ánh sáng, bóng tối hắc ám dần dần bị bức lui lộ ra gương mặt thập phần tinh xảo: Mày đen như mực, mắt phượng hẹp dài, mũi như tuyết, môi mỏng đỏ ửng, toàn thân áo dài lưu vân đỏ thẫm, tóc đen áo đỏ càng nổi bật nước da trắng hơn tuyết, gương mặt như ngọc, toàn thân tản mát ra một loại diễm lệ không thuộc về nam nhân.

Cho dù trong lòng đã suy đoán nghìn lần, chuẩn bị đủ thứ, nhưng Quân Mẫn Tâm vẫn không khỏi sửng sốt. Nàng thật không ngờ: Thái Thú Lệ quận là nam nhân! Hơn nữa còn là một nam nhân trẻ tuổi cực kì xinh đẹp!!!

Đúng, không phải tuấn mỹ. Trừ ‘mỹ lệ’ Quân Mẫn Tâm không tìm được từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung nam nhân hồng y như lửa trước mặt này, cho dù đứng giữa tiểu Ly cung đầy ắp trân bảo, hắn vẫn chói mắt nhất, rực rỡ nhất!

Vô cùng chói mắt, giống như ánh mắt vừa tiếp xúc bóng dáng của hắn liền bị thiêu đốt!

“Sao các nàng đều ngây ngốc hết rồi? Trước đừng vội kinh ngạc, trò hay còn chưa bắt đầu.” Người nọ phất tay ra hiệu để hạ nhân mang bình phong ra ngoài, hắn nghiêng người dựa vào giường êm Tương Tú , khóe miệng khẽ kéo lên nụ cười châm biếm: “Trước xin tự giới thiệu, bản quan họ Cơ, tên một chữ Linh, là Đệ Tam Đại thừa kế Thái Thú Lệ quận…” (Tương Tú: hàng thêu Hồ Nam).

Chuyện gì xảy ra vậy? Nam nhân này không phải Cơ thị!!!! Quân Mẫn Tâm lòng đầy nghi ngờ: Hắn ta là ai? Là nhi tử Cơ thị sao? Vậy Thái Thú Cơ thị đâu rồi?

Đang suy nghĩ miên man, Thái Thú hồng y được gọi là Cơ Linh vung tay một cái gọi hạ nhân ngoài điện tiến vào, hắn ta nhếch miệng nở một nụ cười khó lường: “Mở tiệc, tấu nhạc! Bổn quan muốn cùng các tiểu mỹ nhân nói chuyện thật tốt.” Khi nói tới mấy chữ cuối hắn ta cố ý nhấn mạnh, tròng mắt đen quét qua đám thiếu nữ như những con dê chờ bị làm thịt, ánh mắt uyển chuyển quét khắp phòng.

Rất nhanh có người mang mấy chiếc án kỷ làm bằng gỗ lim đến, phía trên trừ bỏ rượu thịt thì không có gì cả. Tiếp đó, một nhóm nhạc công đi vào, người ôm tỳ bà, người ôm đàn cổ, âm nhạc réo rắt vang lên, vừa đàn vừa hát.

Nhóm người Quân Mẫn Tâm bị cưỡng chế ngồi cạnh án kỷ, trước mặt mỗi người là một bàn thịt lớn tỏa ra khí nóng béo ngậy. Các thiếu nữ ồn ào nhíu mày, Quân Mẫn Tâm ăn không quen đồ đầy dầu mỡ nên cảm thấy buồn nôn.

“Đây vốn là mỹ thực của bản quan, thịt luộc.”

Cơ Linh lười biếng dựa trên giường, giống như một con dã thú nguy hiểm xinh đẹp, khóe miệng dịu dàng cười nói: “Đặc biệt chuẩn bị vì chư vị mỹ nhân, tâm ý bổn quan, mong các vị nể mặt.”

Nhóm thiếu nữ mờ mịt nhìn nhau, không người nào động đũa. Thấy vậy, khóe miệng Cơ Linh cười càng dịu dàng, quả thật dịu dàng tới mức có thể chảy ra nước: “Mỹ nhân nào nể mặt ăn nhiều thịt, ta liền cưới người đó làm thê, để nàng tận hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thế nào?”

Vừa dứt lời, thiếu nữ mặt trái xoan và thiếu nữ phắt phượng mày liễu không kịp chờ đợi cầm đũa gắp thịt lên miệng cắn. Bốn thiếu nữ khác do dự trong chốc lát, cũng cầm đũa lên chọc chọc miếng thịt luộc nóng hổi to lớn đầy dầu mỡ, cau mày miễn cưỡng cắn mấy cái.

Quân Mẫn Tâm thật sự không có khẩu vị, ngẩng đầu nhìn Thẩm cô nương phía đối diện, chỉ thấy Thẩm thị cũng nhìn mình, ánh mắt phức tạp.

Cơ Linh bên kia hứng thú nhìn phản ứng của các mỹ nhân, chợt hì hì bật cười, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng vừa cười vừa vỗ ngực liên tục, phát quan phân tán giống như nhìn thấy tình cảnh buồn cười nhất thiên hạ. Tóc dài đen nhánh như những con rắn quanh quẩn trong biển máu hồng y, vô cùng mị hoặc yêu dã.

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười vang lên hòa với tiếng cầm sắt vô cùng quỷ dị, tay áo giống như con bướm đỏ tung bay, hắn cười càng thêm trắng trợn. Các thiếu nữ không khỏi dừng đũa nhìn hắn, bị hành động của hắn làm cho ù ù cạc cạc không hiểu ra sao.

Cơ Linh chợt ngừng cười, sắc mặt dùng tốc độ thật nhanh trở nên âm trầm, dịu dàng trong mắt trở thành âm độc.

Sắc mặt biến hóa thật nhanh, Quân Mẫn Tâm chưa từng gặp qua kiểu người thay đổi thất thường như vậy!

Cơ Linh duỗi ra năm ngón tay thon dài trắng nõn, tỉ mỉ chỉnh sửa dạ minh châu, móng tay mượt mà xinh đẹp được bảo dưỡng vô cùng tốt. Hắn chậm rãi lạnh giọng nói: “Quên nói cho các nàng, thịt trong chén… Là thịt người.” Dừng một chút hắn lại cười khanh khách: “Là những người trải qua buổi tối tốt đẹp của ngày hôm qua cùng ta, thịt trên người mỹ nhân nhé! Ha ha ha! Bổn quan giết các nàng ta, cắt thành khối ném vào trong nồi nấu chín để các nàng ăn! Ha ha ha…”

Yên lặng…

Mấy thiếu nữ đang ngồi ăn thịt đầu tiên là sửng sốt không dám tin, sau đó gương mặt lập tức biến sắc, ‘ọe’ một tiếng nôn ra ngoài, thậm chí còn móc cổ họng mình vừa nôn ọe vừa tuyệt vọng khóc lóc.

Nỗi tuyệt vọng của các thiếu nữ càng kích thích dục vọng tàn ác của Cơ Linh, hắn vừa cười lớn vừa hung ác nói: “Đều đã ăn xong! Ăn liền thả các nàng đi, người nào không ăn, ngày mai liền nấu người đó!”

Quân Mẫn Tâm không khống chế được toàn thân run rẩy, nàng đã hiểu: Nam nhân trước mặt này, không chỉ là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, mà còn là tác phẩm thất bại nhất! Hắn có dung mạo như tiên, nhưng nội tâm lại như ác quỷ rắn rết!

Một người nguy hiểm, một mỹ nhân độc ác không nói lý lẽ! Hắn lấy việc phá hủy toàn bộ tươi đẹp của thế gian làm thú vui!

Nam nhân kia vẫn cười to, tựa như đóa anh túc nở rộ: “Ai dám ăn liền thả người đó, không ai dám ăn sao?”

Chợt, âm thanh đôi đũa chạm vào chén truyền đến. Mặc dù rẩt nhỏ, nhưng vẫn truyền vào tai mọi người một cách rõ ràng.

Quân Mẫn Tâm ngẩng đầu nhìn lại không khỏi ngây người – là Thẩm cô nương! Thiếu nữ siêu phàm thoát tục tựa thiên tiên đang cầm đôi đũa gắp miếng thịt làm người ta chán ghét đưa vào trong miệng, dây xích trên cổ tay bị kéo phát ra âm thanh leng keng vang dội.

Cơ Linh dừng cười, bốn phương vô cùng im ắng, không ai dám nói chuyện, chỉ có tiếng đàn từ từ vang vọng cùng với âm thanh chiếc đũa của Thẩm cô nương va vào chén.

Sắc mặt Thẩm cô nương lạnh như nước, nuốt vài miếng thịt liền để đũa xuống, nhẹ giọng cười chắp tay hành lễ với Cơ Linh: “Đa tạ ý tốt của Thái Thú!”

Ánh mắt Cơ Linh gắt gao giằng co trên mặt thiếu nữ họ Thẩm, dường như muốn từ dung nhan xinh đẹp trong trẻo của nàng tìm ra một tia cảm xúc chán ghét hoặc sợ hãi. Trầm mặc hồi lâu, hắn không thay đổi sắc mặt hỏi: “Như thế nào?”

Thiếu nữ họ Thẩm ngước mắt cười một tiếng, nói từng chữ rõ ràng: “Hơi nhạt, thêm chút muối sẽ ngon hơn.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...