Công Chúa Thay Đổi

Chương 62: Giáo dục trước hôn nhân



Mười mấy năm qua, Quân Mẫn Tâm từng suy ngẫm không chỉ một lần, tại sao khi xưa Lạc Trường An phải lựa chọn cách thức ngoan tuyệt như thế giết chết nàng. Những năm đầu Quân Mẫn Tâm tốn thời gian để nghĩ, nàng vẫn sẽ đau lòng khôn nguôi, về sau dần đạm mạc, bình tĩnh, cũng hiểu rõ.

Giả như năm đó không có mũi tên của Lạc Trường An, dù Quân Mẫn Tâm có sống sót nhưng thân thể dơ bẩn không chịu được, đó là sự khuất nhục còn khổ sở hơn cái chết. lêquýđôn Khi đó Lạc Trường An một thân một mình, không cứu được nàng nên mới lựa chọn tự tay giết nàng.

Chất bản khiết lai hoàn khiết khứ, cường vu ô trọc hãm cừ câu*. Lạc Trường An suy nghĩ như thế, vậy nên Quân Mẫn Tâm không hận hắn nữa.

*Câu thơ trong bài thơ “Táng hoa ngâm” trong “Hồng lâu mộng”, dịch thơ là “Thân kia trong sạch muôn vàn, đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.” Đây còn là câu hát trong bài hát “Táng hoa ngâm” của bộ phim truyền hình “hồng lâu mộng”, dịch nghĩa là “khi đến bản chất trong sạch, vẫn trong sạch lúc ra đi. Chẳng chịu rơi vào cống dơ rãnh bẩn.”

Quả nhiên là sống lâu, nhiều tuổi, rất nhiều chuyện cũng đều suy nghĩ thấu đáo hơn.

Đại niên sơ tam*, đoàn người Quân Mẫn Tâm trở về cung, dân chúng khắp thành ra cửa nghênh đón đại quân Tĩnh quốc khải hoàn trở về. Tĩnh quốc độc lập, Tĩnh Vương hạ lệnh miễn thuế cả nước, bách tính kích động, Vương thành phồn hoa huyên náo ngập trời.

*Đại niên sơ tam 大年初三: Lịch âm của Trung quốc, theo phong tục người Hán hàng năm sẽ về nhà mẹ đẻ, đốt hình nộm thần giữ cửa,… (Baike)

Tĩnh Vương gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, khuôn mặt như ngọc. lêquýđôn Vào cung, Tĩnh Vương cho hạ nhân lui xuống, đệ đệ Quân Nhàn mặc chiến giáp, đôi tử mâu của ông nhíu lại, nghiêm nghị nói:

“Đệ, khoảng thời gian này đệ xuất chinh, bản vương cưới kiều thê về phủ cho ngươi, mau trở về nhìn một cái xem có thích hay không.”

Nghe vậy, Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch hai mặt nhìn nhau. Không biết vì sao tự nhiên Tĩnh Vương cưới vợ cho Quân Nhàn, không phải Quân đại tướng quân thích dì nhỏ Diệp bán trứng luộc trong nước trà ở cổng thành sao?

“Sao… Sao lại thế này?” Quân Nhàn cũng kinh hãi, đỉnh đầu nổ tung một cái như bị sét đánh, ngay cả lời nói cũng không mạch lạc.

Thẩm Lương Ca một bên phục hồi tinh thần lại, lộ ra nụ cười ranh mãnh hả hê khi có người gặp hoạ, cười hì hì nói: “Đại tướng quân ba mươi có thừa, uy vũ hùng tráng, nên lấy vợ rồi!”

Hiển nhiên Quân Nhàn vẫn còn chìm đắm trong đả kích, mịt mờ nói: “Không phải, vương huynh chưa từng nói với ta chuyện này… Như thế nào lại có thêm một lão bà rồi? Dì nhỏ Diệp làm sao bây giờ?”

Tĩnh vương chỉ mỉm cười: “Không kịp nói với đệ, đệ cứ về phủ xem đi rồi sẽ biết.”

Hết cách rồi, Quân Nhàn như lọt vào trong sương mù dợm bước về phủ mình. lêquýđôn Tay Quân Mẫn Tâm đang đặt trong ống tay áo bỗng vươn ra một ngón, nhẹ nhàng khều ngón tay Trần Tịch, vô cùng hứng thú nói: “Chúng ta cũng đi xem thử đi.”

Một đám người xem kịch vui đi theo Quân Nhàn đến phủ tướng quân, lão quản gia trong phủ vội phủi tay áo chào đón, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười nói: “Lão gia về rồi! Nô tài thỉnh an Vương gia, thỉnh an Công chúa, mời vào trong phòng ngồi!”

Quân Nhàn vội vàng nhìn ngắm xung quanh, lão quản gia lập tức hiểu, hấp tấp bưng cho hắn ly trà, cười nói: “Lão gia, phu nhân ở trong phòng đang cho đại tiểu thư bú, ngài chờ một lát, nô tài đi mời phu nhân ra!”

Đại tiểu thư? Cho bú?

Hai vợ chồng còn chưa gặp mặt, ở đâu ra con gái?!

Tầm mắt mọi người đồng loạt tập trung trên người Quân Nhàn, mà vị đại tướng quân đối mặt với sống còn trên chiến trường chưa từng hoảng hốt, lúc này lại chân tay luống cuống.

Một lúc sau, một bà vú dáng vẻ trung niên dẫn một vị thiếu phụ áo xanh vào cửa. Vóc dáng người thiếu phụ kia không cao không thấp, cũng không có dung mạo quốc sắc thiên hương, cùng lắm chỉ là dáng dấp trung đẳng. Song làn da trắng mịn, có lẽ là bởi mới sinh xong, sắc mặt mượt mà phiếm màu hồng nhàn nhạt. Tóc dài búi thành một búi tóc đơn giản, không chút phấn son càng làm nổi bật đôi mắt thiên nhiên vô hạ, tinh thuần mà giàu linh khí.

Thiếu phụ hơi khẩn trương ôm đứa trẻ trong ngực, có lẽ là lần đầu thấy trong phủ có nhiều người tới như vậy, ánh mắt thẹn thùng mang theo e sợ, nhưng không hề có dáng vẻ kệch cỡm, nhẹ nhàng quỳ xuống, đầu cúi thấp, âm thanh thanh thuý dễ nghe: “Thiếp thân thỉnh an Vương Gia, thỉnh an Công chúa! Thỉnh… Thỉnh an phu quân!”

Có lẽ vì e lệ nên hai chữ “phu quân” nói vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức không thể nghe rõ.

Quân Nhàn ngây người, Tĩnh Vương chỉ buồn cười nói: “Bình thân!”

Quân Mẫn Tâm bổ sung: “Bà vú đỡ phu nhân dậy đi, coi chừng tiểu muội muội trong ngực!”

Quay đầu, thấy Trần Tịch bên cạnh nhìn thiếu phụ kia thế nhưng nở nụ cười hiếm thấy. Quân Mẫn Tâm suy nghĩ một lát, biết hắn ắt hẳn biết chuyện gì bèn truy vấn ngọn nguồn: “A Tịch biết cô nương này?”

Trần Tịch mỉm cười, kề vào tai nàng nói thầm: “Nàng chính là dì nhỏ Diệp.”

Quân Mẫn Tâm kinh ngạc mở to mắt.

Quả nhiên Quân Nhàn bên kia đã phụ hồi tinh thần, không dám tin nói: “Dì nhỏ?” Lại hơi liếc đứa nhỏ chưa đầy tháng trong ngực nàng, sững sờ hỏi: “Đây là… Con gái của ta?”

Hai má dì nhỏ phiếm hồng, khẽ gật nhẹ đầu, giòn thanh nói: “Đại vương ban tên mụ, tên mụ là Nhĩ Nhã, Quân Nhĩ Nhã.”

Tĩnh Vương thổi trà vụn, cười trách: “Đệ cũng thật là, chuyện không xử lý tốt đã bỏ chạy lên chiến trường, khiến dì nhỏ lỡ lầm mang thai, sau khi sự tình bại lộ thì bị người nhà đuổi đi. Nàng cùng đường mới tới tìm đệ, cuối cùng đệ lên chiến trường, nàng ở trước phủ tướng quân khóc một ngày mới được lão quản gia đưa đến trước mặt bản vương. Ngự y bắt mạch cho nàng, khi đó nàng đã mang thai ba tháng.”

Quân Nhàn nhớ đến lời thề son sắt cùng dì nhỏ năm xưa, đáp ứng cuối năm sẽ cưới nàng làm vợ, rốt cuộc lời thề còn chưa thực hiện được đã vội vàng lên chiến trường. Ai ngờ hậu quả của vài đêm phong lưu lại là đột nhiên có con gái mập mạp. Quân Nhàn vừa mừng vừa sợ, vội vàng quyến luyến không rời ôm con gái nhỏ chưa đầy tháng nói: “Sao vương huynh không viết thư nói đệ biết?”

Tĩnh Vương ngấp một ngụm trà, cười nói: “Em dâu không cho, sợ khiến đệ trên chiến trường bị phân tâm.”

Nghe nói hôm sinh nở dì nhỏ đau một ngày một đêm, khó sinh. Nhưng khi sinh mạng nàng bị đe doạ vẫn không quên liên tục dặn dò quản gia, không hề quan tâm sống chết lần này của mình, cũng không để lộ một chữ cho phu quân nơi chiến trường xa xôi. Vì nước vì nhà, nàng tình nguyện tự thân gánh vác cái chết cũng không muốn để trượng phu mình phân tâm lo lắng. Khí khái như này không phải cô nương bình thường nào cũng có thể làm được, hèn chi, hèn chi Quân Nhàn không thể không có nàng.

Quân Mẫn Tâm âm thầm bội phục.

Ba ngày sau, Tĩnh Vương bổ sung cho Quân Nhàn và dì nhỏ Diệp một hôn lễ long trọng, nhất thời chuyện đại tướng quân phi phàm tuấn dật và dì nhỏ Diệp tầm thường trở thành tiêu điểm nghị luận lúc trà dư tửu hậu nơi đầu đường xó chợt trong Vương thành.

Tiệc cưới kết thúc, Tĩnh Vương giữ lại mình Quân Mẫn Tâm.

“Hôm kia Trần Tịch đến tìm ta, xin ta gả con cho hắn.” Tĩnh Vương nghiêng đầu nhìn con gái, mỉm cười nói: “Hai người các con trải qua bao sóng to gió lớn, cuối cùng đi đến bước này. Có Trần Tịch ở đây, phụ thân rất yên lòng.”

Không ngờ Trần Tịch lại cầu hôn nhanh như vậy, Quân Mẫn Tâm ngẩn ra, không biết vì sao lại thấp thỏm không yên, hai má hiện lên màu hồng nhàn nhạt, nắm chặt chiết phiến nói: “A Tịch nới với phụ thân rồi?”

“Đúng vậy, phụ thân đồng ý rồi.” Từ trong tay áo lấy ra một đạo chiếu thư, Tĩnh Vương yêu chiều nhìn con gái mình, dịu dàng cười nói: “Hai mươi năm troi qua chỉ trong nháy mắt, không thể nhận thấy, Mẫn Nhi đa xlớn vậy rồi. Cầm xem một chút đi, đây là chuyện cuối cùng phụ thân có thể làm vì con rồi.”

Quân Mẫn Tâm nhận lấy chiếu thư, vừa nhìn chỉ thấy chằng chịt trong đó đều là những điều mục ban thưởng cho công thần:

Đầu tiên là Quân Nhàn, được phong làm Vinh Thân vương, phu nhân Diệp thị được phong nhất phẩm hộ quốc phu nhân.

Tiếp đó là Trần Tịch, phong An Vương. Sau khi thành thân cùng Quân Mẫn Tâm sẽ là phò mã.

Còn có Thẩm Lương Ca, đảm nhận Thừa Tướng, thống lĩnh bách quan.

Cơ Linh, phong tướng quân Phiếu Kỵ, Mộc Cẩn phong Công chúa Nghĩa Thành, Kim Lan phong Công chúa Văn Hi, ngoài ra nữ tướng Nam Tố Tố, Tiểu Cửu và Đổng An đều được thăng quan.

Quân Mẫn Tâm nhếch khoé môi, mặt mày lộ mừng rỡ, cười nói: “Những bậc quan này đều theo quy định của Vương triều, nói vậy, phụ thân muốn tuỳ ý xưng đế?”

Tĩnh Vương khép hờ đôi tử mâu, lắc đầu cười không nói, ý bảo nàng tiếp tục nhìn xuống dưới.

Chiếu thư cuối cùng, dùng bút hồng chu sa một chữ một hoạ: Tĩnh Lịch, chính nguyệt mười lăm năm thứ ba mươi tám, truyền ngôi cho nữ vương Quân Mẫn Tâm. Truyền ngôi cho… Quân Mẫn Tâm?

Bàn tay Quân Mẫn Tâm run rẩy, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn phụ thân, cổ họng tắc nghẹn, lúc lâu sau mới đỏ mắt, giọng nói khàn khàn: “Phụ thân, người…”

Tĩnh Vương dựng thẳng ngón tay thon dài ý bảo nàng chớ lên tiếng, lúc sau mới khẽ thở dài, dịu dàng nói: “Mẫn Nhi, từ lúc cha được sinh ra trở đi chưa từng né tránh vũng lầy chính trị. Ba mươi tám năm, cha chưa từng xuất cung nửa bước, chưa từng thấy Giang Nam mười dặm hoa đào, không thấy qua tuyết vực mênh mông phía Tây Bắc, chưa từng đi hoàng sa Tây Vực mênh mông. lêquýđôn Thấy, luôn chỉ có Tĩnh cung vắng lạnh ngàn năm như một. Trong lao tù này cha mệt mỏi, để cha tự do tự tại tiêu dao nửa đời còn lại đi.”

Nước mắt Quân Mẫn Tâm im lặng chảy xuống, lau không khô.

Cho tới nay, phụ thân chính là bầu trời của nàng, là trụ cột của quốc gia này. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, phụ thân trầm ổn tựa núi cao cũng sẽ mệt mỏi, cũng sẽ khát vọng tự do… Phụ thân muốn đi, tương lai nàng phải một thân một mình chống đỡ bầu trời rộng lớn mà nặng nề này.

“Con không làm được…” Quân Mẫn Tâm gần như luống cuống lẩm bẩm: “Phụ thân, không có người, con không làm được.”

“Đứa bé ngốc, không ai có thể phụ thuộc vào người khác cả đời, sớm muộn cũng có một ngày con phải nhìn về phía trước.” Tĩnh Vương hiền dịu xoa đầu con gái: “Chờ con và Trần Tịch kết hôn, đăng cơ làm nữ hoàng, cha sẽ ẩn cư tại Xích Liên trang ở núi Lạc Hà. Nghe Tiểu Nhàn nói nơi đó có mười dặm sen hồng, mùa xuân lê trắng, mùa hè sen hồng, thu sương đông tuyết, mỗi ngày đều có cảnh sắc tươi đẹp, cha sẽ đến đó chưng cất rượu, giống bà nội con. Nếu như có ngày con mệt mỏi thì đến chỗ phụ thân…”

Tĩnh Vương tao nhã cười: “Mẫn Nhi, phải thay Quân gia trông chừng thật kỹ sơn hà không dễ lấy được này.”

Quân Mẫn Tâm nghẹn ngào, nhào vào trong ngực Tĩnh vương.

Sau khi ban thưởng công thần lục tục đến từng nơi, tin tức Tĩnh Vương muốn truyền ngôi cho Quân Mẫn Tâm lan nhanh truyền xa. lêquýđôn Mà tin tức nữ hoàng tương lai của Tĩnh quốc sắp thành thân cùng An vương càng truyền xa hơn nữa, dư luận sôi nổi, nhất thời cả Vương thành sôi trào hừng hực, người đến chúc mừng gần như đạp phá Vương cung, vô cùng vui mừng.

Các cung nữ đưa hỉ phục của nữ hoàng tới, đồ cưới thay đổi dựa theo ý muốn của Quân Mẫn Tâm, nền hồng hoa văn đen, áo bào bách điểu triều phượng rộng rãi, nền thắt lưng thêu màu vàng, váy mẫu đơn đỏ chói thêu hoa văn tối màu, giản đơn đại khí, trang nghiêm mà không mất nhu mỹ.

Ngày hôm đó, Quân Mẫn Tâm vừa thử đồ cưới xong thì thấy Cơ Linh trầm mặt xông vào đại điện, thị vệ khó xử theo sau lưng cố gắng ngăn cản: “Cơ tướng quân, Cơ tướng quân chậm đã! Điện hạ đang có chuyện bề bộn, nếu không ngài đến Thiên Điện đợi một lúc?”

Người này, vẫn luôn làm theo ý mình.

Quân Mẫn Tâm giơ tay ra hiệu cho hạ nhân lui, lúc này nàng mới không nhanh không chậm cười nói: “A Linh gấp gáp tới đây như vậy, có chuyện gì gấp sao?”

Cơ Linh không mặc áo bào đỏ thẫm như máu của ngày xưa nữa, trên người hắn là quan bào nhị phẩm màu xanh, lộ vẻ vừa bãi triều đã vội vã tới đây. Gương mặt tuấn tú của hắn lạnh lẽo, đôi mắt phượng hẹp dài cau lại nhìn Quân Mẫn Tâm đăm đắm, hồi lâu mới hờ hững phun ra mấy chữ không có độ ấm: “Nàng, thành thân cùng Trần Tịch?”

Quân Mẫn Tâm nhìn hắn, chậm rãi cười. Đang nghĩ nên chọn từ trả lời như thế nào, đã thấy Cơ Linh dùng giọng điệu đập nồi dìm thuyền, cắn răng nói: “Ta muốn thành thân với nàng, đây là nàng nợ ta.”

Một câu nói như sét đánh xuống đỉnh đầu, Quan Mẫn Tâm ngạc nhiên, trong lúc nhất thời cảm thấy nhức đầu, cười khổ nói: “A Linh, phu quân của ta là Trần Tịch, ta yêu chàng, cũng chỉ yêu mình chàng.”

Sắc mặt Cơ Linh trắng bệch, có vẻ khó chịu, lại quật cường không chịu thua: “Nàng sắp trở thành nữ hoàng, hậu cung không thể chỉ có một nam nhân là hắn. Vì sao ta không thể?”

Lời nói hoang đường như vậy khiến Quân Mẫn Tâm kinh ngạc trợn to mắt, nhất thời lại không biết nên nói gì mới tốt.

Hai tay Cơ Linh nắm chặt thành nắm đấm, cho rằng nàng đang do dự liền hạ thấp tâm tình, cắn môi thầm oán hận: “Dù cả ta và Trần Tịch cùng nhau ở cạnh nàng, ta cũng không ngại.”

Quân Mẫn Tâm bị đả kích, lúc lâu mới phục hồi tinh thần, lắc đầu cười khổ: “Nếu quả thật như vậy, Cơ Linh, đây không phải tình yêu. Ngươi mới hai mươi tư, phong hoa tuyệt đại, vì sao luôn u mê không chịu tỉnh ngộ? Trên đời cô nương tốt còn nhiều như vậy, vì sao phải khổ sở cố chấp với người không có khả năng nhất?”

Dừng một lúc, nàng chỉ ngực mình nói: “A Linh, chỗ này của ta không chứa nổi người thứ hai.”

Trong phút chốc đó, sắc mặt Cơ Linh hết xanh rồi trắng, dáng vẻ hết sức khó chịu. Nam nhân cao ngạo kia dẫu tự hạ thấp tư thái xuống tận bụi bặm cũng không níu được một chút lưu luyến của nàng. Một khắc kia hắn thật muốn bóp chết nàng, mang nàng chết chung!

Thế nhưng, hắn không làm vậy.

“Ta biết rồi.” Hắn cười gằn, ánh mắt âm trầm, lặp lại lần nữa: “Ta biết rồi.”

Ngày hôm sau, Cơ Linh chủ động xin đi đánh giặc tại đại mạc Tây Bắc, dứt khoát ra đi.

Còn năm ngày nữa là đại điển Quân Mẫn Tâm lên ngôi và thành thân, chuyện vui ngàn năm một thuở, trong cung bận tối mày tối mặt. Thế nhưng khiến Quân Mẫn Tâm khó chịu chính là giờ dậu mỗi ngày sẽ có đại cung nữ trông nom chuyện trăng hoa đúng giờ tới dạy nàng chuyện phòng the.

“Điện hạ vẫn là xử nữ sao?”

Quân Mẫn Tâm đỏ mặt, nhìn đại cung nữ vẻ mặt nghiêm chỉnh hồi lâu mới bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Đại cung nữ không đổi sắc mặt, soàn soạt mở một bức xuân cung đồ, chỉ vào đôi nam nữ đang trần truồng dây dưa lấy nhau, nói: “Nếu Điện hạ là lần đầu tiên, vậy dùng tư thế này mới không dễ bị thương. Khúc dạo đầu trước khi sinh hoạt vợ chồng phải làm cho tốt, đợi sau khi ra âm lưu…”

“Dừng! Dừng một lát!”

Bức tranh thẳng thắn chân thật như vậy, ngôn ngữ phổ biến dễ hiểu như thế… Cuối cùng Quân Mẫn Tâm không chịu được nữa, vừa xấu hổ vừa lúng túng, gương mặt thanh tú đỏ lên vội vàng cắt đứt lời nói của đại cung nữ, quay đầu muốn đi.

Đại cung nữ đúng lúc bắt được tay áo Quân Mẫn Tâm, nghi hoặc nói: “Vẫn chưa đến giờ mà, sao Điện hạ lại đi? Nếu nô tỳ nói không đủ dễ hiểu, ở đây vẫn còn tượng đá.”

Dứt lời, đại cung nữ mặt không biến sắc giơ lên một đôi tượng đá nam nữ trong tư thế hoan ái, đưa tới trước mặt Quân Mẫn Tâm. Quân Mẫn Tâm nhìn chằm chằm vật thể chen vào bên dưới cô gái hồi lâu, không biết vì sao mê muội một trận, hất đại cung nữ tông cửa xông ra.

Ngoài phòng gió lạnh thổi tới, dần dần xua tan khí nóng trên mặt. Quân Mẫn Tâm đi vài bước đột nhiên trong phòng đối diện cũng có một người cúi đầu tông cửa xông ra, sau lưng có một quan nội thị giơ thứ gì đó đuổi tới, hét lên từ đằng sau: “An Vương gia, tiểu nhân còn chưa nói xong! Còn nhiều tư thế…”

Quân Mẫn Tâm sửng sốt, người nọ không phải Trần Tịch thì là ai?

“Không cần!” Trần Tịch trầm giọng nói, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Quân Mẫn Tâm đứng trước mặt mình. Không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt tuấn tú của Trần Tịch ửng hồng.

Quân Mẫn Tâm chậm rãi chuyển tầm mắt qua vật trong tay nội thị, nàng đứng hình… Quả nhiên! Lại là tượng đá trắng trợn kia!

Quân Mẫn Tâm và Trần Tịch lúng túng chống lại ánh mắt của nhau, trong giây lát cùng đỏ mặt, máu nóng không tự chủ xông lên đầu. Quân Mẫn Tâm nhìn chằm chằm tượng đá một lúc, lại nhìn dáng vẻ lúng túng của Trần Tịch, không nói gì nhìn thẳng mắt hắn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cười ha ha đến gãy cả lưng.

Chương sau có thịt =))

- Hết chương 62 -
Chương trước Chương tiếp
Loading...