Công Giá

Chương 46: Không thiếu tiền



“Ứng Hiên, ngươi đây là ý tứ gì?”

Cùng Cung Trác Lương nhìn qua lẫn nhau, nụ cười thản nhiên trên mặt Kiều Ứng Trạch biến mất, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên.

“Ca, ngươi trước đừng nóng giận, những gì ngươi nói đệ đệ đều hiểu được, đệ đệ về sau cũng sẽ chắc chắn chiếu cố tốt cho cái nhà này, chỉ là phần áy này trong lòng đệ đệ như cũ khó có thể tan hết, đệ đệ cũng biết ca ca cùng tẩu tử không thiếu đồ vật gì, nhưng này thật sự là một mảnh tâm ý của đệ đệ, để cho đệ đệ lấy này làm an lòng đi.”

Kiều Ứng Hiên cũng không làm dáng vẻ trẻ con bi xuân thương thu, liền thản nhiên như vậy vừa đứng trước mặt Kiều Ứng Trạch, vừa nói lên cho y thấy thành ý của chính mình.

Kiều Ứng Hiên biết ca ca ở nhà thì bị tổ mẫu nuông chiều thành quen, trong mỗi tháng thuốc bổ dưỡng thân thể phải hơn mười hai bạc, khi ở nhà đều lấy trong công khố, hiện tại bọn họ phải đi ra sống một mình, ăn mặc chi phí đều phải dựa vào chính mình, ca ca tuy nói là cử nhân, nhưng lấy thân thể y cũng chỉ sợ con đường làm quan sẽ gian nan….

Nếu chỉ trông vào số gia sản bọn họ được chia mà sống qua ngày nhất định sẽ không thoải mái giống như trong phủ, bạc này là hiện tại chính mình coi như tặng lần đầu, lần sau cho nữa liền khó tránh khỏi ngại ngùng tiếp tế bố thí, đây là chuyện mà Kiều Ứng Hiên hết sức muốn tránh.

“Ứng Hiên, người nói cho ta biết trước, số tiền này lấy ở đâu?”

Kiều Ứng Trạch nhìn đệ đệ bộ dáng chân thành, khẽ dãn ra khẩu khí sắc mặt dịu đi một ít. Y biết đệ đệ này của mình, trong ngày thường thích nhất là gọi bằng hữu dẫn đi chơi náo nhiệt, bởi vì thân phận cao, tự nhiên lúc tiêu tiền mời khách là nhiều nhất, mỗi tháng tiền tiêu hàng tháng cũng không đủ cho hắn chơi vài ngày, mặt khác đều là mẫu thân phá lệ trợ cấp, mà bởi vì lo lắng hắn, cho nên toàn bộ tài sản riêng của hắn đều ở trong tay mẫu thân, như vậy hắn là từ nơi nào lấy tới một số lớn ngân phiếu như vậy?

“Đương nhiên là gia sản đệ đệ được chia a.”

Kiều Ứng Hiên mở trừng hai mắt, có điểm lo lắng không đủ mà nhìn nhìn ống tay áo của mình, kỳ thật ngân phiếu đó là lấy trong tủ quần áo của mẫu thân hắn, hắn nghĩ dù sao gia sản mình được chia đều là mẫu thân giữ, như vậy nếu mẫu thân hỏi, để nàng khấu trừ vào trong gia sản của mình là tốt rồi.

Kỳ thật Kiều Ứng Hiên thật sự suy nghĩ khác, hắn nếu thân là người thừa kế, như vậy gia sản hắn được phân liền tự nhiên được tính là sản nghiệp chung, ai trong nhà không có tự mình vận dụng quyền lợi, cho dù là Kiều phu nhân người nắm quyền sở hữu tài sản chung cũng không ngoại lệ, cho nên một vạn lượng  trước mắt căn bản là không thể ghi vào công trướng, chỉ có thể tính lên trên đầu Kiều phu nhân.

“………”

Cung Trác Lương vừa nghe lời này, mím môi đem tiếng cười của mình nuốt trở vào, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được cong lên, vội nương theo động tác uống trà mà che lại, nghĩ thầm thật sự đáng tiếc a, cơ hội một phen tự động đem bí mật của Kiều phu nhân đưa lên(? Chỗ này Hạ cũng không rõ lắm), cũng bị tiểu tướng công nhà mình không công bỏ qua.

Quả nhiên, Kiêu Ứng Hiên bên này vừa nói xong, Kiều Ứng Trạch đã muốn bất đắc dĩ khẽ thở dài, nhìn ánh mắt Kiều Ứng Hiên như vậy có cảm giác dỡ khóc dỡ cười.

“Ca?”

Kiều Ứng Hiên nhìn thấy biểu tình của ca ca cùng tẩu tẩu nhà mình, ý thức được hình như mình nói sai cái gì, không khỏi có điểm lo lắng đứng thẳng thân thể, ba ba nhìn về phía Kiều Ứng Trạch.

“Ứng Hiên, ngươi a…..”

Kiều Ứng Trạch rốt cuộc bị đệ đệ chọc cười, biết tiểu tử này là đang nghĩ chính mình hiển nhiên phải vậy, bất quá lại tưởng tượng hắn xưa nay không để ý tới chuyện gì, không rõ ràng quy củ lắm cũng là chuyện bình thường, lập tức liền chậm rãi đem quan hệ trong đó giảng giải cho hắn nghe.

“Mặc dù là như thế, đệ đệ đã muốn đem cho cái gì, cũng là tuyệt đối sẽ không thu hồi, một ít vật ngoài thân, ca ca không nên cùng ta đây khách sáo? Mẫu thân bên kia, đệ đệ sẽ đi giải thích!”

Kiều Ứng Hiên náo loạn đỏ cả mặt, nhưng vẫn kiên trì không chịu thu hồi, trong lòng cảm thấy mẫu thân có tiền như vậy, cũng luyến tiếc cho ca ca tiền riêng sao? Nếu là mẫu thân thật muốn truy cứu, vậy xem như chính mình thiếu nợ nàng là được rồi.

“Ứng Hiên, ca ca không phải ý tứ này.”

Kiều Ứng Trạch thấy đệ đệ này bộ dáng xấu hổ, lời nói cự tuyệt cũng có chút ngượng ngùng, không khỏi đem ánh mắt chuyển về phía Cung Trác Lương.

Y biết thủ đoạn kinh thương  của tiểu tức phụ nhà mình, hơn nữa cho dù không nhờ vào hiệu sách, đất vườn điền trang của bọn họ hàng năm đều có thu hoạch, cũng đủ cho bọn họ không lo áo cơm sống qua cả đời, cho nên đối với số bạc này, y một chút cũng không để ý đến.

“Đã hiểu tâm ý của nhị thúc, tướng công cũng không cần cùng nhị thúc khách sáo, chỉ là cũng không thể trắng trợn thu lễ vật lớn như vậy của ngươi được, bằng không, ngay tại nhà mới giữ lại cho nhị thúc một viện có được không?”

Thu được ánh mắt của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương làm bộ như uống trà mà câu lên khóe miệng một cái, lập tức đổi thành bộ dáng một bộ ôn hòa mở miệng đề nghị, rồi sau đó nửa câu còn lại là nhìn về phía Kiều Ứng Hiên mà nói.

Bởi vì Kiều phu nhân là mẹ đẻ của tiểu tướng công nhà mình, cho nên vì không để cho Kiều Ứng Trạch khó chịu, Cung Trác Lương chính là lại đối nàng có bất mãn, cũng không thể trực tiếp đối nàng làm cái gì, bất quá giống nhu bây giờ làm cho nàng đau thịt một chút, thì vẫn là có thể.

Mà Kiều Ứng Trạch ngồi bên cạnh sau khi nghe xong, không khỏi mỉm cười liếc nhìn Cung Trác Lương một cái, thầm nghĩ giữ lại cho nhị đệ cùng tam đệ một cái viện để ở, đây không phải là chuyện đã sớm thương lượng xong rồi sao, hắn hiện tại ngược lại lấy ra khoe mã.

Đối với đề nghị của Cung Trác Lương, trong lòng Kiều Ứng Hiên tự nhiên là tràn đầy vui mừng đáp ứng rồi, lúc sau hống cục cưng một hồi, lại ở trong phòng của Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương cọ cơm chiều, lúc này mới vô cùng cao hứng rời khỏi viện của bọn họ.

Vì buổi tối ăn có chút nhiều, Kiều Ứng Hiên cũng không trực tiếp trở lại chỗ ở của mình, mà là quẹo đến trong vườn đi dạo tiêu thực, tùy ý đi hai vòng, bỗng nhiên lỗ tai nhạy bén nghe được một trận khóc nức nở, Kiều Ứng Hiên nghe có chút quen tai, liền đi theo thanh âm đó đi tới bên cạnh núi giả, phát hiện một cái thân ảnh nho nhỏ đang lui vào trong núi giả khóc thút thít.

“Ứng Tử? Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Phát hiện người trốn ở đây khóc thút thít cư nhiên là ấu đệ Kiều Ứng Tử, Kiều Ứng Hiên theo bản năng tiêu sái đi qua đem nó bế ra, nhìn thấy cặp mắt kia đã muốn khóc đến sưng đỏ lên, trong lòng không khỏi toát ra một cỗ tức giận, nghĩ thầm là nô tài nào không có mắt hắn đã bảo không được khi dễ nó?

Từng trải qua giáo huấn của Kiều Ứng Trạch, thái độ của Kiều Ứng Hiên đối với thứ đệ này đã muốn chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, tuy rằng không phải rất thân cận, nhưng ít ra cũng thật tình thân cận nó, hiện tại nhìn thấy một người ở trong này khóc thành như vậy cũng không có người để ý, tức giận trong lòng thực tự nhiên đỗ lên người gia nhân.

“Nhị…… Ca?”

Kiều Ứng Tử bị động tác của Kiều Ứng Hiên làm hoảng sợ, nước mắt cũng lập tức nghẹn trở về, đợi ý thức được chính mình cư nhiên bị nhị ca ôm vào trong lòng, Kiều Ứng Tử không khỏi có chút ngơ ngác nhìn hắn đến quên phản ứng, nhưng một đôi tay bé nhỏ theo bản năng yếu ớt choàng qua vai của hắn.

“Như thế nào một người ở trong này khóc? Nói cho nhị ca, ai khi dễ ngươi?”

Kiều Ứng Hiên dùng tay áo thay Kiều Ứng Tử xoa xoa tiểu mặt hoa, nghĩ nghĩ sợ mẫu thân biết sẽ mất hứng, liền không có đem nó ôm trở về viện của mình, mà là ngồi ở trong một cái chòi nhỏ để ngắm cảnh, gã sai vặt phụ trách nơi này thông minh thay hắn bỏ thêm bỏ thêm bếp lò cùng trà nóng.

“Không có….. Mẫu thân không cho ta đi nhà của ca ca tẩu tẩu, nhị ca, về sau ngươi có thể mang ta đi không?”

Không biết là bởi vì trong phòng có bếp lò, hay là được Kiều Ứng Hiên ôm vào trong ngực, Kiều Ứng Tử cảm thấy cảm giác rét lạnh xung quanh mình vừa rồi không thấy nữa, nó vốn nhớ kỹ phân phó của mẫu thân không được trả lời, nhưng nhớ tới tẩu tẩu nói phải tin tưởng nhị ca, Kiều Ứng Tử vẫn là nhịn không được nước mắt lưng tròng nhìn về phía hắn.

Vốn Kiều Ứng Tử thật là cao hứng mẫu thân để cho nó cùng đại ca đại tẩu thân cận, nhưng hôm nay khi rời khỏi viện của bọn họ, chính mình hỏi mẫu thân khi nào thì lại có thể đến xem cục cưng, mẫu thân lại lạnh mặt nói không bao giờ cho phép gặp bọn họ nữa, trong lòng Kiều Ứng Tử khổ sở cực kỳ, nhưng là nó không dám khóc ở trước mặt mẫu thân, cho nên mới trộm chạy ra ngoài trốn tránh khóc.

“Hừ, không cần để ý nàng…. Ý nhị ca là, nhị ca sẽ mang ngươi đi đến nhà của ca ca tẩu tẩu, ngươi yên tâm đi.”

Nhắc tới con hồ ly mê hoặc kia làm Kiều Ứng Hiên tức giận, nhưng bận tâm đến cảm thụ của tiểu gia hỏa trong lòng này, hắn vẫn là đúng lúc dừng miệng lại, không trực tiếp nói mẫu thân nó không đúng.

Nói đến vấn đề xưng hô, Kiều Ứng Hiên không khỏi nghĩ đến, lúc trước Tôn di nương kia luôn miệng nói đem Ứng Tử nuôi ở bên cạnh mẹ cả, quay người lại lại cùng phụ thân khóc lóc kể lể không có đứa con sống không nổi, biến thành phụ thân đồng ý để nàng nuôi Ứng Tử, thậm chí không thay đổi miệng gọi là di nương, mà còn trực tiếp gọi nàng là mẹ, da mặt cũng thật dày!

“Thật vậy chăng? Cám ơn nhị ca!”

Kiều Ứng Tử vì câu trả lời của Kiều Ứng Hiên mà kinh hỉ nở nụ cười, miệng thiếu mất mấy cái răng lập tức có thể thấy được rõ ràng, thấy Kiều Ứng Hiên phù một tiếng cười theo, tiểu tử mẫn cảm kia ý thức được chính mình bại lộ, hai tay nhỏ bé vộ vàng che miệng lại, gương mặt lập tức hồng triệt để.

“Nhị ca đáp ứng rồi liền nhất định sẽ làm, mau đừng che miệng, trên tai rất bẩn”

Kiều Ứng Hiên bị chọc sang sảng cười to, thầm nghĩ hẳn là cũng có liên quan đến hài tử của mình, nếu không như thế nào càng xem càng thấy tiểu gia hỏa này thuận mắt như vậy?

Tại Kiều Ứng Hiên đưa ấu đệ đi xong liền thành thật quay về viện của mình ngủ, tại phòng của Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch mới từ viện của lão phu nhân trở về lại từ trong ngực móc ra một sấp ngân phiếu cùng khế đất, có chút trầm mặc giao cho Cung Trác Lương.

Cung Trác Lương vừa thấy số lượng kia khóe miệng lại co rút, thầm nghĩ này còn dữ hơn, trực tiếp là năm vạn hai a, quả nhiên là thân nãi nãi a!

“Trác Trác, này đó ít nhất là một nửa vốn riêng của tổ mẫu.”

Hốc mắt Kiều Ứng Trạch có chút đỏ lên, rõ ràng vừa mới khóc xong, y luôn luôn biết tổ mẫu rất yêu thương mình, lại không nghĩ rằng nàng còn muốn phải yêu thương chính mình thật nhiều thật nhiều, nhớ tới bộ dáng tổ mẫu lôi kéo tay của mình tinh tế dặn dò, Kiều Ứng Trạch đã cảm thấy thật sự là có lỗi với lão nhân gia nàng…. Kiều Ứng Trạch không phải cảm thấy lựa chọn của mình có gì sai, chính là đối với ân tình của lão nhân gia thật sự là vĩnh viễn cũng báo đáp không xong.

“Tướng công, ngươi yên tâm, một ngày nào đó, chúng ta có thể quang mình chính đại ở dưới gối tổ mẫu tẫn hiếu!”

Giúp Kiều Ứng Trạch ngồi xuống bên giường, Cung Trác Lương đứng ở trước người y, để cho y đem mặt chôn vào trong lòng mình. Ôn nhu khẽ vuốt lưng của Kiều Ứng Trạch, mà trong mắt Cung Trác Lương lúc này, tràn đầy nghiêm túc cùng kiên định không phù hợp với một đứa trẻ mười bốn tuổi nên có.

Thời gian rời khỏi Kiều gia so với kế hoạch của hắn sớm hơn một năm, cứ như vậy, hắn có thể càng thong dong tiến hành bước tiếp theo…….

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Bởi vì thời gian chuyển nhà rất gấp, sau vài ngày hai phu phu Cung Trác Lương đều bận rộn lên, bọn họ không muốn cùng nhà chính dây dưa quá nhiều, cho nên phương diện tôi tớ trừ bỏ vài người đáng tin bên người, sẽ không mang người nào trong Kiều phủ đi theo.

Mà theo ý niệm quản gia của Cung Trác Lương thì không nuôi người rảnh rỗi, trừ bỏ nha hoàn hầu hạ bên người cùng mười mấy gã sai vặt  mua lần trước cho Nhược Lam cùng Kiều Minh chọn mang qua, còn lại gia phó này nọ đều là chọn mua người thành thật, mà toàn bộ đều là mua dứt.

Đợi cho đến lúc bọn họ rốt cục có thể nghỉ ngơi, đã là sau vài ngày  chuyển nhà thật tốt, hai người hảo hảo ở nhà làm tổ hai ngày, mới đem tinh khí đều nuôi trở về.

Mà sáng sớm Kiều Ứng Trạch đã đem quà sinh nhật đưa cho Cung Trác Lương—— khi lấy ra bộ nam trang màu xanh nhạt hợp với dáng người của hắn, Cung Trác Lương mới nhớ tới hôm nay đã là mười lăm tháng hai, cũng là ngày y đưa ra kế hoạch của chính mình mà muốn Kiều Ứng Trạch nói ra thì phải có ‘phần thưởng’, vì thế Cung Trác Lương lập tức tỉnh táo.

Nếm qua thức ăn tinh xảo cùng ‘bữa tối dưới nến’ do Hàm Thư chuẩn bị, lại giúp Kiều Ứng Trạch hảo hảo tắm rửa sạch sẽ, Cung Trác Lương cũng tâm tình tốt ngâm nước tự tắm cho mình, sau đó dùng bố khăn lau tóc đi vào buồng trong, liền nhìn thấy Kiều Ứng Trạch dựa vào trên giường đùa giỡn cùng đứa nhỏ.

“Trác Trác, cục cưng ngày mai liền trăng tròn, tổ mẫu nếu ở nhà chính đã tổ chức tiệc rượu, chúng ta liền ở lại bồi tổ mẫu đi, không biết tổ mẫu đã quyết định đặt tên cho cục cưng chưa?”

Kiều Ứng Trạch đem đem y phục bao cục cưng lại ôm vào trong ngực, vui vẻ dùng ngón tay của mình chọt tay nhỏ bé lộ ra bên ngoài của bé, nhìn bé phản xạ cầm lấy ngón tay của mình không buông, Kiều Ứng Trạch không khỏi ý cười càng đậm.

Tiểu hài tử mới sinh ra quả nhiên đều cùng một dạng, lúc này mới một tháng, đã muốn cùng bộ dạng gầy teo lúc mới sinh hoàn toàn khác nhau, trắng trắng mềm mềm xinh đẹp cực kỳ.

“Được, nên là định tên, bọn họ nói lớp này trên gia phả là chữ Mẫn (Tác giả:Min ba tiếng), nhưng thật ra cũng Mãn cũng không tồi.”

Cung Trác Lương đem bố khắn vắt qua một bên, đi đến bên giường ngồi xuống, tẩy đi lớp trang điểm lộ r dung nhan thật, đã không còn nét trẻ con tinh xảo ôn nhu.

Thiếu niên tuấn tú góc cạnh càng thêm rõ nét, mà cùng với thói quen giơ lên khóe môi một nụ cười xấu xa của hắn, có vẻ hơi có hương vị hấp dẫn.

“Ân……”

Ánh mắt chuyển qua gương mặt của Cung Trác Lương nhất thời có chút dời không ra, Kiều Ứng Trạch cảm thấy được trong cơ thể có một cổ nhiệt lưu chạy tán loạn, y theo bản năng nhẹ nhấp đôi môi khô khốc.

“Tướng công, ta nghe nói a, tiểu bảo bảo cùng với thân nhân tiếp xúc thân thể càng nhiều, sau khi lớn lên liền cùng đối phương đặc biệt thân cận.”

Chú ý tới tầm mắt mê luyến của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương câu lên khóe miệng, thân thủ đem tiểu bảo bảo lột sạch sẽ, sau đó kéo vạt áo ngủ Kiều Ứng Trạch, để cho tiểu bảo bảo nằm úp sấp trong lòng lòng ngực trắng noãn của y, còn cố ý đem mặt cục cưng nhắm ngay trên điểm phấn nộn trên ngực y.

“Trác Trác, nó sẽ bị cảm lạnh.”

Kiều Ứng Trạch vội vàng một tay ôm tiểu tử kia, một tay kia kéo y phục qua bao bé lại, lại không biết vừa mới động điểm này đã va chạm vào môi của bảo bảo, nhưng lại khơi dậy bản năng bú sữa mẹ, cái miệng nhỏ nhắn hàm chứa hạt đậu đỏ đã dựng thẳng lên, sau đó không là bởi vì không có sữa hay là đậu đỏ nhỏ không ngậm được, dù sao tiểu tử kia cũng bất mãn nhắm mắt lại khóc lên, vừa thẹn đỏ mặt vừa tức giận Kiều Ứng Trạch dùng chăn nhỏ lung tung gói kỹ lại đưa cho Cung Trác Lương.

“Tướng công không nên tức giận, tiểu gia hỏa kia không biết mỹ vị nơi này của tướng công, chỉ có nương tử đây mới biết mà thôi”

Đem tiểu bảo bảo ôm ra ngoài để Nhược Lam ôm ra ngoài tìm bà vú, Cung Trác Lương chịu đựng nhẫn cười ngồi trở lại bên người Kiều Ứng Trạch, lại kéo vạt áo người nọ, đem môi của mình tiến đến viên thịt phấn nộn đã đứng thẳng…..
Chương trước Chương tiếp
Loading...