Cống Phẩm Tiên Cơ: Bổn Vương Ăn Sạch Nàng

Chương 84: Khuynh Anh, đừng đi



“Cái… cái gì cũng không có!!” Khuynh Anh xoay người muốn trốn.

“Quay lại.” Giọng của hắn không cho cự tuyệt.

“…” Nữ nhân đã vọt tới cửa động dừng bước, sau đó run rẩy lui về phía sau lui.

“Quay đầu lại.”

“…” Không dám động.

Sau đó phía sau đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, cả người Khuynh Anh đều dựng lên, nàng cũng bất chấp mọi việc, vọt trở lại: “Ngài làm sao vậy?”

Sau đó chống lại ánh mắt của Lam Tranh.

Cười nhẹ, hắn ngước cổ, kéo tay nàng, nói: “Chúng ta đã làm?”

“Phụt —— “

“Không có làm?” Giọng điệu của Lam Tranh tựa hồ có chút tiếc hận, lại nói: “Vậy cũng tốt.”

“Cái cái cái cái cái cái gì gọi là vậy cũng tốt?!” Cũng không biết là ai cưỡng bức ai, thiếu chút nữa nàng đã không còn sinh mệnh rồi!!

“Bởi vì mỹ vị đó hẳn là nên giữa đến lúc tỉnh táo mới nếm, không thể lãng phí.” Lam Tranh nhìn nàng, buồn bã nói.

“… Mới… mới không phải…”

“Mới không phải cái gì? Hay là… Lúc nãy kỳ thực nàng đang muốn làm? Vì thế, ta tỉnh lại không phải lúc?”

“… Không phải! Không phải! Không phải! Không phải! Tuyệt đối không phải!!” A a a a, đây là cái logic gì!

“Nàng đỏ mặt.”

“Ai cần ngài lo! Ta… ta sắp đi ra ngoài!”

“Khuynh Anh.” Hắn đột nhiên kêu một tiếng, tay dùng lực, liền kéo nàng đến trước mặt của hắn: “Đừng đi.”

Lam Tranh nhích lại gần, sau đó ôm nàng vào lòng. Hắn tựa cằm lên đầu nàng, ngón tay tinh tế vuốt ve mái tóc đen kịt của nàng. Trái tim Khuynh Anh nhảy thùng thùng thùng, rõ ràng là vực sâu lạnh lẽo, hiện tại lại giống sôi trào bốc cháy lên.

Bầu không khí kiều diễm, trong không khí nhuộm đẫm một tầng trầm mặc ái muội.

Hắn dừng một chút, rốt cuộc nói: “Nàng mặc loại đồ xấu hoắc này, ta rất mất hứng.”

“…”

Lam Tranh loay hoay cởi áo cỏ quấn trên người nàng, loại cỏ này sờ lên rất mềm mại, cũng thật ấm áp, có thể che đậy thân thể. Nhưng nàng bọc quá kín, từ cổ đến đầu ngón chân, cả người nhìn tựa như một bù nhìn rơm mập mạp, làm cho tầm mắt của hắn không thoải mái nghiêm trọng.

“Quần áo của nàng đâu?”

“… Bị rách rồi…”

“Quần áo của ta đâu?”

“… Không… không biết…”

“Ngu ngốc.” Lam Tranh đưa tay muốn cởi ‘y phục cỏ’ của nàng: “Ta chuẩn bị cho nàng một lần nữa.”

Toàn thân Khuynh Anh cứng còng, vội vã giãy giụa: “Không cần, thực sự không cần, ta… ta sợ lạnh…”

Đáng tiếc đã muộn.

Ngón tay của hắn đã linh hoạt cởi lớp cỏ quấn trên cổ nàng ra, mà ở một khắc ánh mắt của hắn nhìn vào da thịt của nàng, mắt lập tức kết băng: “Ai làm?”

Khuynh Anh cứng đờ, vuốt cái ót, pha trò: “Không có gì, ta bị sâu cắn, ta còn tự bắt nó ra…”

“Nàng gạt ta.” Mắt Lam Tranh sắc bén lên: “Rõ ràng là bị người cào.”

“Ta… ta…”

Hắn thình lình hung ác, bàn tay to đã phá hủy y phục cỏ trên người nàng, lộ ra một mảng lưng sưng bầm ghê người.

Như là bị gặm cắn, hoặc như là bị hôn, còn có vết máu chưa khô, loang lổ, ánh vào mắt hắn, làm àu sắc của con ngươi hắn cũng trở nên khiến cho người ta sợ hãi, không khí xung quanh lại nguy hiểm, ngưng trệ.

“Không nên nhìn, ngày hôm qua ta đi săn thú, không cẩn thận bị yêu thú đánh lén, mới bị thương.”

Nửa ngày hắn không phát ra một tiếng động.

Khuynh Anh có chút chột dạ, lại nói lấy lòng: “Ngài không nên nhìn chằm chằm ta như thế, hôm nay trời lạnh, ta lạnh…”

Hắn đột nhiên ôm chặt nàng.

“Nàng gạt ta.”

Hắn mộng.

Trong mộng hắn hung hăng dằn vặt nàng, thân thể như tuyết trắng của nàng bày ra ở trước mắt hắn, bởi vậy hắn không ngừng cắn xé nàng, làm đau nàng, rõ ràng thấy nàng rơi lệ, lại không không muốn dừng lại chút nào.

Trong mộng, hắn kìm lòng không đậu muốn phá hủy sinh mệnh nhỏ bé này, hắn đưa tay bóp cổ của nàng, muốn cứ như vậy bẻ gãy cổ nàng, giết chết nàng. Muốn dùng máu tươi nhuộm đỏ da thịt nàng, làm cho nàng giống một con búp bê sứt mẻ, ở lại thế giới của mình.

Mà bây giờ, tất cả trở thành sự thật.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa.

Hắn thực sự sắp giết nàng.

“Ai, ta lừa ngài chỗ nào, ngài hôn mê nhiều ngày, ta vì thu thập dược liệu cho ngài, lên núi đao xuống biển lửa, mấy vết thương nãy cũng là do bị té, ngài phải bồi thường cho ta đi.”

Những lời giả vờ của Khuynh Anh làm hắn đau nhói.

Hắn ôm lấy nàng. Nhặt cỏ nhung trên rơi lả tả mặt đất lên, quấn nàng lại, nhưng không nói lời nào.

Hắn dường như rơi vào trầm mặc lâu dài.

Khuynh Anh rất sợ hắn phát hiện cái gì, cũng không dám lộn xộn, yên tĩnh chờ đợi.

Đến khi cửa động truyền đến tiếng ho khan xấu hổ, không biết lúc nào Mộc Hi đã trở về. Hắn đứng ở cửa động đưa lưng về phía hai người, khoát tay áo, nói: “Khuynh Anh, Nửa Xu và ta đều đói bụng.”

“A! Ta lập tức đi làm ngay!” Khuynh Anh như được đại xá, vội vã giãy giụa đứng lên.

Mộc Hi biến mất ở cửa động, Giọng điệu Lam Tranh lại có vẻ không thiện cảm: “Hắn chính là người cứu nàng?”

Khuynh Anh gật gật đầu, lại dời chủ đề: “Không có y phục, đành dùng tạm cái này…”

“Các người ở chung một chỗ?” Bốn phía đột nhiên toát ra vị chua.

“Chỉ có một cái sơn động à…” Mắt thấy mặt của hắn càng ngày càng đen, Khuynh Anh vội vã giải thích: “Ngài nghĩ sai lệch!! Hơn nữa Mộc Hi chưa bao giờ ngủ, thông thường hắn đều ở bên ngoài…”

“Mộc Hi?” Lam Tranh giật mình, tựa hồ ở trong đầu lục lọi cái tên này, phút chốc, sắc mặt của hắn chìm xuống: “… Sao có thể!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...