Công Tử Nhà Giàu Lấy Kiều Lang
Chương 12: Bất thình lình hôn môi
Bạch Tấn Vân dùng sức cầm cổ tay Thái Sinh, cường ngạnh kéo hắn xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới một nơi giấu kính, nơi này ba mặt đều được tường vây quanh, chất đống một số đồ linh tinh, ngày thường rất ít có người đến.Bạch Tấn Vân dùng sức kéo, đẩy Thái Sinh đi vào, bởi vì lực đạo quá lớn Thái Sinh mặc váy cũng không thuận tiện linh hoạt, lập tức đụng vào vách tường, nhất thời cảm thấy cánh tay bị đụng đau.Bởi vì cổ tay bị Bạch Tấn Vân nắm, hiện tại đã bắt đầu đau.Thái Sinh xoa cánh tay và cổ tay, sợ hãi đứng ở góc tường cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Bạch Tấn Vân.Những lời hắn nói với Bạch Tấn Uy chắc chắn là bị hắn nghe được, bằng không tại sao là phát lớn cơn tức như vậy, ngay cả đêm tân hôn bị hắn phát hiện là than nam nhi, cũng không tức giận như vậy nha.Hay là nên giải thích một chút……“Đại thiếu gia ,ngươi nghe ta nói……” Thái Sinh ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tấn Vân, vừa mới mở miệng đã bị hắn cắt đứt ,“Lời nói của ta ngươi xem như gió thoảng bên tai sao? Ba ngày cái gì cũng không nhớ rõ , xem ra ta phải giáo huấn ngươi nhớ kỹ cái gì là quan trọng!”“Cái gì?” Lần này đến phiên Thái Sinh ngây ngẩn cả người, Bạch Tấn Vân nói cái gì bị hắn quên nha?“Xem ra ngươi thật sự không nhớ rõ !” Bạch Tấn Vân từng bước nhích tới gần Thái Sinh, Thái Sinh theo bản năng lui về phía sau, lui về phía sau cho đến khi đụng phải vách tường,mới hết đường thối lui .“Ngươi nói cho ta biết, ngươi hiện tại là thân phận gì?” Đứng ở trước mặt Thái Sinh, hắn trên cao nhìn xuống rồi đưa tay nắm lấy cằm hắn, nâng đầu hắn lên cao, áp bức con ngươi đang nhìn chung quanh lảng tránh mình.“Ta là…… Ta là Thái Liên……” Thái Sinh không biết vì sao hắn lại sợ Bạch Tấn Vân, mỗi lần thấy hắn đều khẩn trương,nhưng mà không có ỷ lại vào hắn, thật giống như lần đó phụng trà, hắn quỳ gối trước mặt Bạch phu nhân, là Bạch tấn vân giải vây cho hắn.“Còn có gì nửa?” Khẩu khí của Bạch Tấn Vân bỗng nhiên nâng lên, hơi cúi thấp thân mình, mặt hai người cứ như vậy kéo gần lại khoảng cách.Hơi thở ấm áp của Bạch Tấn Vân phả vào trên mặt Thái Sinh làm tim hắn mãnh liệt kinh hoàng.Hắn bản năng còn muốn trốn nhưng dù thế nào vẫn kề sát vách tường, hắn đều không thể né Bạch Tấn Vân.“Là……là thiếu phu nhân…..” Thái Sinh cảm thấy mỗi lần đối mặt Bạch Tấn Vân, hắn không thể nói chuyện bình thường, tim hắn giống như muốn nhảy ra ngoài.Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, là sợ hãi hay sao? Hắn hoàn toàn không biết……“Tốt lắm, biết chính mình là thiếu phu nhân, sau này nên tuân thủ phép tắc nữ nhân không được thân mật tiếp xúc với Bạch Tấn Uy!” Con ngươi Bạch Tấn Vân quét qua khuôn mặt Thái Sinh, khuôn mặt này giống như ánh mặt trời phát ra ánh sáng làm cho người ta động tâm.“Đại thiếu gia,thiếu gia hiểu lầm ,hãy nghe ta giải thích…… A ưm ưm……”Thái Sinh vừa muốn giải thích, môi hắn không chút dấu hiệu bị Bạch Tấn Vân hôn lên.Hắn kinh ngạc trừng lớn hai mắt, theo bản năng đưa tay muốn đẩy thân thể Bạch Tấn Vân ra.Bạch Tấn Vân lúc này đang nâng cằm Thái Sinh, tay kia thì vòng qua thắt lưng ôm chặt hắn, dùng sức ép hắn dựa vào người mình.Thân thể hai người cứ như vậy dán chặt với nhau.Thái Sinh đẩy cánh tay Bạch Tấn Vân,hắn dần dần mất đi khí lực phản kháng……
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương