Công Ty Cho Thuê Quỷ
Quyển 1 - Chương 19
Công Ty Cho Thuê Quỷ Tác giả: Khản Không Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ Chương 19: Lang yên sơ khởi biên thanh động Người dịch: Azure0z (Nhóm dịch Độc Cô Thôn) Biên dịch: No_dance8x Biên tập: Ksor Din Nguồn: Tàng Thư Viện Ung Bác Văn trở lại phòng bệnh thì thấy Elle Vân đang ngồi tựa ở đầu giường, chân gà vẫn cầm trong tay nhưng không ăn mà chỉ cau mày, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. "Ngươi đang nghĩ gì thế?" Lòng Ung Bác Văn có quỷ nên giả vờ bình tĩnh mà chào hỏi. "Không có gì." Elle Vân bình tĩnh lại rồi vỗ nhẹ vào chân bị đau, nói: "Chỉ cảm thấy phiền phức vì không thể đi được thôi." "Có gì mà phiền." Ung Bác Văn ngồi xuống bên giường, con mèo đen trong ngực liền nhảy vào trong ngực Elle Vân. Thừa dịp Elle Vân cúi đầu sờ soạng con mèo, hắn vội cất bình ngọc sau lưng vào trong ba lô, sau đó mới cười nói: "Tỷ muốn đi đâu... cứ nói với ta, ta cõng tỷ đi." "Thật không đứng đắn, sao ngươi không mua xe để chở ta?" Elle Vân bất mãn hừ một tiếng. Thả con mèo đen xuống giường, nàng lấy một cánh gà rồi đưa qua: "Ngươi cũng ăn một chút đi." Ung Bác Văn gượng cười nhận cánh gà, hắn vừa cắn vừa lầm bầm nói: "Việc này có gì khó đâu, chờ ta kiếm được nhiều tiền. Đến khi đó lại mua cho tỷ một chiếc trực trăng riêng là xong." Elle Vân khẽ cười nói: "Ngươi lại khoác lác, sao không đưa trâu lên trời, cho ta cưỡi trâu bay, mua làm chi cho tốn tiền." Hai người nói chuyện tào lao một hồi thì đồng hồ đã chỉ hai giờ đêm. Vì Ung Bác Văn quá mệt nên trong lúc nói chuyện đã ngủ thiếp đi. Cả ngày nay, do bắt quỷ mà hắn phải lăn lộn từ nội thành đến ngoại thành, từ sáng chạy đến nửa đêm nên bây giờ vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, cho dù người có làm bằng sắt cũng không nhịn nổi. Con mèo đen nhảy xuống giường, chạy đến trước ba lô, dùng móng vuốt bới bới, sau đó nhìn Elle Vân kêu hai tiếng nhỏ. "Ta biết rồi." Elle Vân lắc đầu, nàng vươn đôi tay vuốt ve bạn trai đang ngủ gà ngủ gật bên giường như sờ đứa trẻ. Nhưng khi đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua trên mặt hắn, đặc biệt là lúc chạm vào những dấu vết đọng lại khi đánh nhau tại trang viên nhà họ Phí, sắc mặt nàng phức tạp nhưng không nói được lời nào. Qua một lúc sau, nàng đưa tay trên không trung điểm nhẹ mấy cái, ánh sáng vàng kim lóe lên, một đóa hoa sen xuất hiện và nở dần trên không trung. Ngay sau đó, một luồng khí đen mờ nhạt chảy từ trên người Ung Bác Văn ra ngoài rồi cùng biến mất với hoa sen. Nàng kinh ngạc nhìn chỗ khí đen biến mất. Cuối cùng thở dài, lẩm bẩm: "Cái gì đến cũng sẽ đến, có cản cũng cản không được." Trong giọng nói có vẻ thất vọng xen lẫn đau thương vô bờ. Con Bông nhảy đến trên giường, chui vào trong ngực Elle Vân, nó kêu "Meo meo" thật nhỏ, hệt như đang an ủi nàng. Elle Vân vỗ vỗ con mèo đen, khóe miệng nhếch lên để nở nụ cười, nhưng không biết tại sao khóe mắt lại chảy xuống hai dòng lệ. Nước mắt cứ như thế lướt qua gò má mềm mại, nhẵn bóng như sứ, rồi lóe lên và biến mất trong màn đêm. Cao nguyên Thanh Tàng, một nơi thật sâu trong dãy núi Himalaya. Nơi đây rất gần bầu trời, có nhiều khu vực bí ẩn mà nền văn minh hiện đại chưa thể phát hiện. Trong một thung lũng rộng lớn, mặc dù xung quanh được núi tuyết trùng điệp bao phủ nhưng bên trong thung lũng lại toàn cỏ xanh, hoa rừng nở rộ, sắc xuân đậm đà. Trên trời có mây che quanh năm, cho dù có rất vệ tinh vũ trụ nhưng cũng không có cách nào nhìn xuyên qua đám mây để phát hiện nơi này. Thung lũng này có một ngọn núi màu trắng cao chọc trời, nhìn từ xa hệt như lưỡi kiếm xuyên thẳng mây xanh. Bốn vách núi cực kỳ hiểm trở, dường như được đẽo gọt từ trên xuống dưới, không có bất kỳ lối đi. Ngọn núi không có đường lên này lại không có mũi nhọn như các ngọn núi khác, ngược lại trên đỉnh núi bằng phẳng vô cùng, chẳng khác nào bị một chiếc búa lớn liếm qua. Trên đỉnh núi có một ngôi chùa bề thế. Ngôi chùa này tầng tầng lớp lớp, cung điện mọc cheo leo trên đỉnh núi, khí thế hùng vĩ. Cộng với đỉnh núi sừng sững và khí thế của thung lũng xung quanh, tạo nên một khung cảnh nên thơ, tráng lệ. Toàn bộ ngôi chùa được bao phủ bởi một loại ánh sáng mờ ảo, xa xa nhìn lại mới biết toàn bộ ngọn núi đều chỉ có thể làm nền cho ngôi chùa, nhờ đó mới làm cho người ta mới cảm thấy sùng bái từ trong đáy lòng. Ở gian phòng tại tầng cao nhất trong chùa, chỉ cần đứng trước cửa sổ thì có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ thung lũng. Lấy nơi này làm trung tâm, xung quanh chia làm tám khu vực, trông như là tám cánh hoa sen nở rộ vây quanh ngôi chùa trên ngọn núi cao và hiểm trở. Mỗi khu vực đều có sắc thái khác nhau, trong đó có các nơi phòng xá thấp bé, có thể thấy bóng các vũ khí cổ quái vụt qua vụt lại hoặc bay vút lên trời và hạ xuống. Gian phòng trước mắt rộng hơn ngàn mét vuông, bốn vách tường đều vẽ các bức tranh với đầy sắc thái diễm lệ. Nhưng nội dung bức tranh lại không phải là những sự tích Phật giáo như thông thường, mà thay vào đó là cảnh các cuộc chiến tranh thảm thiết với cảnh tượng tàn khốc, nội dung máu me. Với nét vẽ rất thật, bức tranh này đủ làm người thấy có cảm giác sợ hãi như đang ở chốn Tu La Địa Ngục. Ở phía đông có một bức tượng cao ba mét. Bức tượng không phải là Bồ Tát Kim Cương La Hán gì cả, mà là một lão già mặt trắng mũi cao, mắt sâu râu quặm, mặt nửa bên trái lộ vẻ hiền lành, mặt nửa bên phải lộ vẻ hung tợn, quả thật rất kỳ dị. Lão già đội vương miện trên đầu, người mặc chiến giáp, tay trái cầm kinh thư, tay phải cầm kim luân, trên đó dính đầy máu, có nơi còn đọng thành vũng, hệt như sắp chảy xuống. Phía trước lão già còn có một bức tượng phái nữ khỏa thân, dáng người cô gái này mượt mà, đầy đặn, nhìn sơ qua cảm thấy rất sống động. Bức tượng cô gái đang quỳ ở trước người lão già, ngẩng mặt nhìn lão bằng ánh mắt chăm chú, sắc mặt tràn ngập vẻ thần thánh, nghiêm túc xen lẫn trang trọng. Nếu nhìn cẩn thận xuống phía dưới, còn có thể thấy lão già đang dẫm một cái đầu người dưới chân, máu tươi từ trong cổ phun ra khiến nền đất bên dưới đỏ thẫm. Giữa gian phòng có một chiếc giường lớn, sáu bảy cô gái có dáng người xinh đẹp khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, đang trần truồng nằm trên giường. Họ giúp nhau vuốt ve hôn môi, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc... rung động tâm hồn vang lên không dứt, làm cho gian phòng âm trầm quỷ dị lại có thêm một tầng dâm đãng. "Phịch", một tiếng động khẽ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra. Một gã đàn ông trung niên mặc áo bào Lạt Ma đỏ thẫm vừa thở hồng hộc vừa chạy vào. Đến khi vọt tới phía trước cửa sổ, gã quỳ rạp trên mặt đất, làm một tư thế đại lễ, rồi trầm giọng nói: “Lạt Ma, linh tháp chảy máu!" Âm thanh hơi run rẩy, có vẻ như đang kìm nén kích động. Có một người đàn ông khác ở đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không rõ khuôn mặt, cơ bắp trên lưng nổi lên từng thớ, tứ chi thon dài, làn da trắng tinh như ngọc, ẩn hiện vẻ hồng hào. Hắn không chuyển động mà chỉ đứng chắp tay, uy nghiêm to lớn vô biên. Người này cũng không quay lại, vẫn nhìn chăm chăm cảnh vật ngoài cửa sổ, miệng hỏi một cách thản nhiên: "À, mấy tầng?" "Toàn bộ chín tầng!" Khi gã Lạt Ma kia nói ra những lời này, cả người run run: "Lúc đó, tất cả chín tốp hộ vệ đều bị hút vào." "Ha ha ha..." Người đàn ông cười, âm thanh trầm thấp mà âm tà: "Cuối cùng đã đến thời của chúng ta." "Đúng, đúng..." Lạt Ma thấp giọng vâng dạ, trong lúc đó, mặt gã vẫn dán chặt trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên. "Mau đi thông báo cho Tứ Đại Hộ Pháp và các Tôn Giả!" Người nọ ngừng cười, giọng nói đột ngột trở nên lạnh lẽo khiến nhiệt độ toàn bộ gian phòng thoáng chốc đã giảm xuống rất nhiều. Lạt Ma không nói một tiếng, hắn khom người, cúi đầu lùi lại. Đến khi lui ra ngoài cửa thì lập tức biến mất, không còn nhìn thấy bóng dáng. Âm thanh dâm đãng xung quanh vẫn đang vang lên, thân thể mê người giãy dụa vào nhau như trước, nhưng lúc hai người nói chuyện lại không hề nhìn lên trên chiếc giường lớn, hệt như những cảnh tượng đó đều chỉ là hư ảo. Huyện Hòa Ca, núi Cao Dã. Lúc Đông Mật Chân Ngôn Tông tiến vào xã hội hiện đại thì chùa Kim Cương Phong đã trở thành thánh địa du lịch, không còn cảm giác thần bí như trước kia nữa. Thánh địa Phật giáo vốn trang nghiêm giờ đây đều nghênh đón du khách dính đầy tục khí và hơi tiền, linh khí từ từ biến mất, và rồi không còn để lại chút tăm hơi. Giờ đây rất khó tìm ra một hòa thượng hoàn toàn tịnh tâm hướng phật. Cho dù theo phương diện nào, khi Chân Ngôn Tông tiến vào thời đại inte, họ cũng không thể không lâm vào cảnh túng quẫn như mặt trời sắp lặn. Nhưng đây chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi. Nếu người nào có cơ hội đi qua chùa Kim Cương Phong vào lúc nửa đêm thì sẽ phát hiện phía sau núi trong rừng vốn không có người đi lại bỗng xuất hiện đường mòn. Đi dọc theo đường mòn về phía trước, nếu là có khả năng lướt qua pháp trận mê hồn sẽ có thể nhìn thấy chỗ phòng xá. Đây chỉ là vài căn nhà gỗ thấp bé trên rừng cây cao lớn, nếu là từ trên nhìn xuống, ngoại trừ thân cây rậm rạp sẽ không còn nhìn thấy bất kỳ vật gì khác. Đây mới thật sự là tổng đàn của Chân Ngôn Tông, cũng là nơi Đông Mật ảnh hưởng đến những nơi xung quanh. Tuy nhiên, truyền tụng là thế nhưng vẫn không có cách nào chứng minh sự tồn tại của bọn họ ở bên trong núi Cao Dã. Đúng là lúc bầu trời u ám nhất trong ngày, giữa rừng rậm là một mảnh đen kịt. Trong cảnh tượng tĩnh mịch, đôi lúc có cơn gió nhẹ thổi đến, cành lá lắc lư nhẹ nhàng, giống như ngàn vạn cánh tay quỷ quái dang tay. Trường minh Phật đăng lắc lư nhẹ nhàng trong gió, toàn bộ đại đường sáng tối bất định, ở trong nội đường, sắc mặt pháp tượng Không Hải rất sống động, hệt như sống lại lần nữa. Phía trước pháp tượng có một lão hòa thượng nhắm chặt hai mắt. Hòa thượng này khô gầy, tóc bạc trắng. Trong lúc ngồi xếp bằng, áo cà sa bay phần phật, chuỗi Phật châu đen nhánh trong tay chuyển động không dứt, miệng lẩm nhẩm không thành tiếng. Thật sự là một hình ảnh cổ xưa, nếu người không biết mà đi tới, có lẽ sẽ tưởng mình đã xuyên việt về tới thời cổ đại. Trường minh Phật đăng đang yên tĩnh bỗng nhiên nổ vang, ngọn lửa theo âm thanh bốc lên cao. Trong chớp mắt, toàn bộ Phật đường sáng rực, cho dù thắp lên một trăm bóng đèn cũng không sáng bằng lúc này. Trên pháp tượng Không Hải lấp lánh ánh sáng năm màu, luồng sáng hệt như khói lửa từ bay lên. Tại vị trí trước mắt pháp tượng Không Hải bỗng nổ tung rồi hóa thành một đầy trời. Ngay lúc này, một lão hòa thượng từ từ rơi xuống, hệt như thiên nữ tán hoa. Lão hòa thượng hô lớn một tiếng Phật hiệu, sau đó mở mắt, trong ánh mắt rất bình thản, cứ như giếng cổ tĩnh lặng. Tất cả dị tượng ở Phật đường đều biến mất ngay khi lão mở mắt. Mọi thứ đều bình thường như trước, có lẽ một màn kỳ lạ vừa rồi chỉ là ảo giác. Lão hòa thượng thở dài, buông Phật châu, tay làm thủ ấn, lẩm nhẩm tụng Kim Cương Tát Đóa Tâm Chú, rồi khẽ quát một tiếng "Lâm"! Bóng dáng lão lão lắc lư rồi đột ngột dừng lại, thời gian cũng ngừng trôi. Sau đó, lão chậm rãi đứng dậy, rời khỏi Phật đường. Đến khi đến trước cửa, lão ngẩng đầu nhìn lên. Trước mắt cành lá cổ thụ dày đặc, che khuất bầu trời. Nhưng lúc lão hòa thượng nhìn lên, cành lá liền di động, một lát sau ở nơi đây hiện ra một lỗ hổng. Bầu trời đầy sao hiện ra trước mắt, lão hòa thượng nhìn thoáng qua, rồi chậm rãi chợp mắt. Ngay sau đó, lão không nhúc nhích, hệt như biến thành tượng đất. "Lão già, ngươi nhìn thấy gì sao?" Giọng nói láu cá vang lên sau lưng lão hòa thượng, một cái bóng người mờ ảo như quỷ mị hiện ra trên không trung, thì ra là một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi. Hắn mặc quần đùi hoa, áo sơ mi rộng rãi, tóc nhuộm vàng, lỗ tai trái treo bảy tám cái vòng nhỏ, miệng đang cắn cây kem. Cách ăn mặc của thiếu niên thật chẳng ra gì, giống như là cố tình giả dạng thành một tên bất lương, nhưng không được như hắn muốn, kết quả lại trở thành dáng vẻ hai lúa học đòi. Lão hòa thượng Bát Diệp Khô Mộc không quay lại, mắt vẫn nhắm. Đến khi hai tay lão kết thành chữ thập, lão bỗng trả lời: "Tâm động mà thôi." "Hả?" Thiếu niên ngạc nhiên buột miệng: "Không phải ngươi đã luyện hóa tâm cảnh rồi sao? Nếu vẫn còn động, đây thật đúng là sự kiện lớn đó nha. Chậc chậc, nhỡ để cho đám đồ tử đồ tôn của ngươi biết, e rằng chúng sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán." "Động hay không đều không phải trong tâm, mà ở sự tình." Giọng nói của Bát Diệp Khô Mộc vững vàng, thái độ lơ đễnh. Thiếu niên nheo mắt, có vẻ hiếu kỳ: "Sự việc có thể làm ngươi động tâm. Hơn nữa còn nhớ mãi không quên, cũng chỉ có một. Chẳng lẽ là..." "Đúng vậy, cơ hội đã đến gần." Lão hòa thượng mở mắt, vẻ bình thản trong lập tức ngập tràn lửa đỏ. Bởi vì đèn lồng phía trước bỗng nổ tung, ngọn lửa nhỏ yếu trở nên sáng rực. không thể nhìn thẳng. Pháp trượng Không Hải vốn đang âm u bất định, chuyển thành một mảnh xanh trắng. New York, 4:36 AM... Khí thải nồng nặc bao phủ đô thị phồn hoa nhất thế giới. Nếu đứng trong một căn phòng tại tầng 133, từ cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy rừng cao ốc mọc lên san sát đang lấp ló trong mây mù thưa thớt, hệt như từng dải đá ngầm trên mặt biển. Mặt trời vừa lên hé ra khỏi màn sương, ánh sáng màu vàng ở trên và màu xanh da trời ở dưới đối lập với nhau, sau đó lặng lẽ chuyển động, hệt như hai con mãng xà trên trời và dưới đất đang đưa mắt nhìn nhau. Ánh mặt trời sáng mai chiếu qua cửa sổ, rồi xuyên vào trong căn phòng. Tính theo diện tích, đây hẳn là một căn phòng tổng thống xa hoa. Thế nhưng trong phòng lại không trang trí xa hoa như một căn phòng cao cấp. Thật ra, căn rộng rãi phòng này ngoại trừ sàn nhà ra, không có bất kỳ vật trang trí gì cả. Thoạt nhìn, nó giống như là căn phòng mới tinh vừa xây xong, còn chưa lắp đặt các thiết bị. Giữa gian phòng, một thiếu nữ trần truồng đang uốn éo đón nhận ánh nắng buổi sáng. Thiếu nữ khi thì dùng tay chống đất, thân thể cùng mặt đất song song, hai cái chân lật qua lại; khi thì cuộn lại đầy đất, thân người co lại, hai tay ôm lấy tai, tuy nhiên từng tư thế đều cực kỳ quái dị, tứ chi của người bình thường không thể nào làm nổi, mà động tác của thiếu nữ hoàn toàn trôi chảy, không hề vướng víu, hệt như là cơ thể nàng không hề có xương vậy... Từng đốt ngón tay cũng có thể gập lại tùy theo ý muốn, từng bộ phận đều có thể uốn cong. Ánh mặt trời chiếu vào thân thể trắng như ngọc, không tỳ vết của thiếu nữ. Xung quanh người nàng nổi lên một vầng sáng nhàn nhạt. Dưới cảnh tượng lung linh, thân thể nàng gợi lên một cảm giác cực kỳ thánh khiết. Cánh cửa đột nhiên mở ra, một cô gái chừng ba mươi tuổi cầm điện thoại chạy vào, há mồm định thông báo, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt liền lập tức dừng bước lại, cung kính đứng chờ trước cửa ra vào. Lúc này, thiếu nữ kia vừa mới hoàn thành động tác cuối cùng, cả người mở rộng hết cỡ thành tư thế nằm nghiêng, thân thể treo trên không trung, cách mặt đất ba thước, toàn bộ nhàn nhạt vầng sáng trên người thu liễm trong cơ thể. Gian phòng rộng rãi lập tức tối sầm lại, toàn bộ ánh mặt trời đều tập trung trên người thiếu nữ! Thiếu nữ nằm nghiêng trên không trung chừng năm phút đồng hồ mới khoanh chân ngồi dậy, chậm rãi rơi xuống đất, hai tay hướng lên trên không, ánh mặt trời như mất đi khống chế và mãnh liệt tản ra khắp nơi rồi trải đầy toàn bộ không gian. Cả căn phòng lại ngập tràn ánh sáng. Thiếu nữ đứng lên, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì?" Cô gái đến thông báo mặc trang phục cũ kỹ, đeo một cặp kính cận có vẻ trí thức. Chỉ thấy nàng khẽ trả lời: "Vừa mới nhận được thông báo, theo vệ tinh giám sát và điều khiển, đêm qua ở giữa 43°05′~45°15′ thuộc vĩ độ Bắc và 124°18′~127°02 thuộc kinh độ Đông phát hiện dấu hiệu nhưng vô cùng yếu ớt, không thể hoàn toàn xác định." Thiếu nữ cầm chiếc áo rộng thùng thình trong góc gian phòng rồi mặc vào, sau đó nhìn về cô gái trí thức, khẽ cười nói: "Chỉ sợ có người ngủ không yên rồi." Cô gái tri thức chần chờ hỏi: "Tiểu thư, chúng ta..." Thiếu nữ trên mặt lộ vẻ cổ quái: "Cổ tiên sinh nói như thế nào?" "Cổ tiên sinh đã bế quan từ giữa trưa hôm qua. Hắn nói rằng muốn tìm hiểu Thiên Đạo, thân thể chuẩn bị thành Phật phá toái hư không..." Cô gái tri thức càng nói âm thanh càng thấp, nói xong liền nhìn thần sắc thiếu nữ. "Cái thằng già này thật dối trá." Thiếu nữ bất mãn lắc đầu: "Mau thông báo để bọn họ chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta về nước." "Vâng, tiểu thư." Cô gái tri thức mừng rỡ lên tiếng, rồi quay người rời khỏi. Thiếu nữ đột ngột thở dài, đi đến trước cửa sổ, nhìn sương mù đang tản ra và để lộ đô thị phồn hoa, hai tay ở trước ngực nàng liền kết một ấn pháp kỳ lạ, sau đó hai tay hướng ra phía ngoài, một ánh sáng nhàn nhạt tách ra như hoa tươi, cũng như cây con mới sinh trưởng. Trong nháy mắt, ánh sáng biến thành một cây hoa thụ, cành phân chín nhánh, mỗi nhánh đều nở rộ hoa sen năm màu. Một chút ánh sáng tản ra từ nhụy hoa rồi bay khắp phòng, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. "Lần này chắc là đúng rồi." Thiếu nữ nhìn chín cái hoa sen, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc ngày này đã tới."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương