Cool Boy Và Đầu Gấu
Chương 12: Quá Khứ
Cũng vào một buổi chiều như thế này,nhưng màu sắc của bầu trời lại đậm hơn và rực vàng vì nắng hạ.Hôm đó,là một chiều lộng gió.Cậu nhóc Kì Dương và cô chị của mình đứng ở ngã tư đợi mẹ đưa sang nhà ba chơi.Căn bản vì ba của Kì Dương là mafia,để tránh sự nguy hiểm thì phải sống tách riêng.-Bữa nay gió quá chị ha !Kì Dương nhăn mặt ôm mái tóc nâu ngắn đang rối tung vì gió.-Ừm,gió thật đấy!”Xoạch ”Chiếc nón rộng vành màu đỏ của Kì Duyên bị gió hất tung ra giữa con phố đang nườm nượp xe qua lại.-Để chị ra nhặt nó !Kì Duyên vừa nói với cậu nhóc vừa bước ra ngoài lòng đường.Xe cộ tất tả ngược xuôi.-Đừng!Bỏ đi chị! Xe nhiều lắm!!-Kì Dương hoảng hốt níu tay cô chị lại.-Không được!Đó là cái nón mà chị thích!Em đứng yên ở đây đi!Trên mặt cậu nhóc lộ ra một vẻ tiếc nuối xen lẫn những nỗi hoang mang vô hình.Không hiểu tại sao cậu nhóc lại có cảm giác nếu để chị bước đi rồi thì sẽ không bao giờ còn quay trở lại.-Đừng!Chị Duyên!!!!-Kì Dương hét lên thật to,nhằm mong muốn tiếng hét của mình có thể kéo chị gái vào lề đường.Nhưng không,đôi bàn chân nhỏ nhắn của Kì Duyên đang chậm rãi tung tăng trong con phố chiều ngập nắng,một buổi chiều nhẹ nhõm vô cùng…và ” rầm ”Cái thứ âm thanh kì quái đến rợn người ấy vang lên giữa muôn ngàn con mắt nhìn ngang ngổn…Cậu nhóc đã thấy.Máu.Rất nhiều máu.Máu loang dài trên mặt đường.Một màu máu đỏ tươi như màu của những bông hoa hồng đỏ thắm mà Hồng Nhung đang ôm trên tay.Cô ấy đã trở ra,và đã thấy….một cảnh tượng thật rợn ngợp lòng người…Kì Duyên nằm đó,bất động.Đứa con gái bé bỏng ngày nào đã bước vào thế giới khác,một thế giới……xa xôi.Chiếc nón đỏ rộng vành đã bị gió cuốn đi về nơi nào đó…Không biết cụ thể là ở đâu,nhưng cô ấy biếtđó cũng là một nơi rất xa…Buổi chiều vẫn nao nức lạ thường.Đông đúc.Ồn ào.Vội vã.Tiếng người xôn xao cả góc phố,tiếng còi xe cứu thương hú in ỏi,tiếng bàn tán xì xào,nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng khóc.Căn bản là họ không đủ tâm trạng đau buồn để khóc lóc nữa.Cả người mẹ xinh đẹp lẫn cậu con trai bé bỏng,họ đang rơi vào nỗi hụt hẫng kì dị,và dường như bây giờ còn chưa thấm bởi nỗi đau….Bàng hoàng và lặng người đi…Những bông hồng ánh lên một sắc đỏ kì lạ…nằm vương vã.i dưới chân người mẹ đáng thương….
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương