Cục Cưng Phúc Hắc Siêu Ngang Ngược: Cha, Con Muốn Trả Hàng!

Chương 14-1: Tường vi vẫn như cũ, người và vật đã không còn (1)



Thành phố A, Trác gia.

Trác Nhất Phong lúc còn nhỏ đã từng sống ở Đại Viện của Trác gia, nay trở lại đây lần nữa, phút chốc hồi tưởng lại tất cả kỉ niệm trong quá khứ.

Quản gia Ba Nã Ba cầm hành lí đi đầu bước vào gian phòng, ba người Trác gia đứng trong vườn hoa, tay Trác Nhất Phong chỉ lên chính giữa tường rào - nơi những bông Tường vi màu hồng phấn đang lúc tươi đẹp nhất, quay đầu nhìn An Bảo Bối nói, "Những thứ ở đây đều là do mẹ con tạo nên, cha vẫn luôn cho người quản lí nơi đây."

An Bảo Bối theo hướng tay Trác Nhất Phong chỉ thì nhìn sang, chỉ cần xem hình dáng nở rộ, tình hình dinh dưỡng của những đoá hoa đó là có thể biết người trồng trọt cùng với người quản lí nó tốn bao công sức.

Cô khẽ mỉm cười, cô đối với chuyện của mẹ ruột mình biết rất ít, đợi đến khi cô có thể nhận biết, hiểu được thế giới xung quanh thì lúc đó đã ở cô nhi viện rồi.

Những người bạn ở Cô Nhi Viện của cô tất cả đều hận ba mẹ của mình, tại sao đã sinh ra bọn họ được mà không nuôi dưỡng được, còn đem bọn họ vào cô nhi viện, nhưng trong tất cả chỉ số đó chỉ có An Bảo Bối biết ơn mẹ ruột của mình.

Bởi vì cô biết, mẹ cô không phải không muốn ở bên cô, không phải muốn vứt bỏ cô mà là vì khi đó mẹ bệnh nặng, không có khả năng nuôi dưỡng cô cho nên mới phải đem cô gửi gắm viện trưởng cô nhi viện, bà còn đem tiền trị bệnh để nuôi dưỡng cô, và tự mình thì rời đi.

Cho nên đến tận bây giờ cô đối với mẹ mình ngoại trừ cảm giác biết ơn vẫn là biết ơn, biết ơn vì đã sinh ra cô, cho cô một sinh mạng, biết ơn vì cho cô một cái tên thật đẹp.

Bảo Bối, Bảo Bối, đối với An Tường Vi khi còn sống cô yêu thương nhất là Bảo Bối.

"Xin lỗi.... ..." Trác Nhất Phong cúi đầu, khuôn mặt thể hiện rõ sự hổ thẹn.

Khoảng thời gian từ khi về nước đến khi tìm được An Bảo Bối, hầu như khi ở trước mặt cô ông đều nói ba chữ này. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt cô ông cảm giác như được thấy khuôn mặt của Tiểu Tường Vi - khuôn mặt ông đã khắc sâu trong lòng.

An Bảo Bối quay đầu về phía Trác Nhất Phong cười, tiếng cười như chuông bạc, thỉnh thoảng lại che mắt của ông để ông đoán xem mình là ai.

"Cha.... ......" An Bảo Bối lồng ngực phập phồng một lát, cô không có cách nào hận ông, cũng như cô không thể hận Vinh Ninh vậy, có thể là lúc trước mẹ của cô - An Tường Vi đã tự mình đem cô bỏ trốn nên cũng không có hận ông.

Bởi vì yêu một người, nếu không thể ở bên hắn thì cũng phải làm cho hắn hạnh phúc.

" Con nghĩ mẹ rất yêu cha nên cũng sẽ không hận người, về phần con.......hiện tại người đã tìm thấy con, cho con một gia đình hoàn mỹ hạnh phúc, bởi vậy con sẽ càng yêu người hơn." Cha ruột, loại huyết thống thân mật này cả đời đều sẽ không phai.

Nhiều năm như vậy đã trôi qua, năm đó ai đúng ai sai liệu giờ có cần thiết không?

Con người khi còn sống có lẽ toàn bộ tình cảm chỉ có hai chữ yêu và hận, hận một người rất mệt mỏi, cũng rất lãng phí tâm tư, cô cùng An Tường Vi chính là hai người ngu ngốc, tại sao lại dùng cả đời để hận một người chứ?

Trác Văn Dương hai tay bỏ vào túi quần, suy nghĩ, từ khi còn là một đứa trẻ anh đã biết cha anh không yêu mẹ anh vì thật sâu trong lòng ông lại cất giấu bóng hình của người phụ nữ khác nhưng anh không thể hận, không thể giận ông.

Anh biết hận cái gì? Giận cái gì?

Ông là người cha tốt, cũng chính là người chồng tốt, cho dù mẹ anh khi còn sống trên đời không được ông yêu nhưng ít nhất khi qua đời bà vẫn mang nụ cười trên môi.

Dựa vào quyền lực của Trác Nhất Phong, dựa vào địa vị ở Trác gia của ông, lúc mẹ mình vừa chết ông hoàn toàn có thể lấy vợ mới nhưng ông lại không, Trác Nhất Phong đối với mẹ của Trác Văn Dương thật sự rất áy náy, bởi vì ông không yêu bà. Trác Nhất Phong đối với mẹ của An Bảo Bối cũng là áy náy, ông yêu bà nhưng lại không thể cho bà một gia đình hoàn chỉnh.

Trong cuộc đời của một người đàn ông luôn có hai người phụ nữ, một là yêu mình và một là được mình yêu.

Mặc dù anh là con trai của Trác Nhất Phong nhưng ông chỉ yêu An Tường Vi cùng An Bảo Bối, tuy vậy nhưng anh không cách nào hận ông, thời gian để tang mẹ vừa xong cũng chính là lúc anh lên đại học, anh lại lén lút về nước tìm người phụ nữ ông yêu thương.

Chính khi đó lại làm cho anh không thể tiếp nhận nổi, sau này khi chân chính tìm tới An Bảo Bối,lúc một nhà ba người ở chung anh mới đem thứ tình cảm đó huỷ bỏ.

Đều là người một nhà hà tất phải nói hai lời như thế, mở rộng lòng mình, giúp đỡ, quan tâm đến nhau. Đó chính là đạo làm người hoàn mỹ nhất.

"Nhìn 2 người kìa." Trác Văn Dương xoa xoa hai cánh tay của mình, vẻ mặt sợ hãi: "Chua a chua a, người một nhà nói hai lời, người khác không biết còn tưởng nhà chúng ta bị làm sao."

"Đúng đúng đúng......" Trác Nhất Phong vẻ mặt già dặn suýt chút nữa rơi lệ, "Người một nhà không nên nói hai lời, Bảo Bối cha đưa con đến nơi mẹ con từng ở, nếu như thích chỗ đó, cha sẽ bảo Quản gia dọn dẹp lại cho con ở."

"Ừ.... ...."

Trác Nhất Phong đi đằng trước, An Bảo Bối vừa đi vừa quay đầu nói với em trai cùng cha khác mẹ với mình, "Cảm ơn."

Ba chữ kia tuy đã nói ra rất nhiều lần nhưng cô vẫn muốn cùng với Trác Nhất Phong nói với Trác Văn Dương.

"Cám ơn em đã không trách cha, cả ơn em đã bỏ qua hiềm khích mà đi tìm chị, cảm ơn em đã chấp nhận làm em của chị, cảm ơn.... ...." An Bảo Bối vừa nói vừa rơi nước mắt, cô đưa tay gạt nước mắt, làm như thắc mắc: "À? Chị làm sao lại khóc?"

"Chị.... ..." Trác Văn Dương khoé miệng nở nụ cười dịu dàng, " Em đã nói rồi mà, chị đúng là đứa ngốc, em đã nói người một nhà không nói hai lời, chị là chị của em, bây giờ là vậy và sau này cũng là vậy, em sẽ không hận chị, sẽ không trách chị, càng sẽ không chấp nhận lời cảm ơn của chị."

"... ...... ..." An Bảo Bối vẫn còn muốn nói nhưng kết quả thân thể lại lại bị Trác Nhất Dương kéo đi, anh xoay người bước đi, "Đi thôi, cha còn muốn đưa chị đến chỗ bác gái đã từng ở trước đấy, em đã xem qua, quả nhiên có phong cách Bảo Bối của chị."

"Hả, thật như vậy sao?"

"Tất nhiên, cha đã già nên bước đi chậm, chúng ta là người trẻ tuổi thì nên đi nhanh một chút, tốt nhất nên đến chỗ đó trước cha."

"Em nha.... ....."

Trác Nhất Phong nhìn phía trước - nơi có bóng của một nam một nữ, nở nụ cười yêu thương.

Ông là tội nhân, đời này được hai người phụ nữ yêu sâu đậm, họ cũng đã sinh cho ông con trai, con gái tốt như vậy.... ...Ông vì sao lại có thể có nhiều như vậy?

Sau khi đến chỗ An Tường Vi đã ở An Bảo Bối mới có thể hiểu rõ tại sao Trác Văn Dương đã nói nơi này rất có phong cách Bảo Bối của chị.

Gian phòng trang trí rất mộc mạc, không gian vừa đủ, không lớn không nhỏ, có thể bày đồ đạc gọn gàng, nhìn tổng quát cũng không có cảm giác chật hẹp, ngay cả ga trải giường cũng làm bằng bông, An Bảo Bối sờ ga trải giường, cảm giác thật mềm mại.

"Cha mỗi hai ngày đều sẽ gọi điện thoại cho người đến dọn dẹp thật sạch sẽ, đặc biệt là căn phòng của bác gái, căn phòng đó không có lấy chút bụi, tất cả đồ đạc ở đây đều là của bác gái, chúng ta không được chạm vào."

Tay Trác Văn Dương chỉ cái bàn học, "Đây là máy tính em chuẩn bị cho chị, em biết chị rất tiết kiệm vì đó ở đây có thêm Internet và một cái giá sách, tất cả đều rất tiện nghi, máy tính và giá sách coi như là quà của em dành cho chị."
Chương trước Chương tiếp
Loading...