Cực Hạn Thôi Miên

Chương 13: Bất Tử Bất Diệt!!!



Sáng hôm sau!

Tích! Tích! Tích!

Bỗng nhiên chuông điện thoại trền đầu tủ cạnh giường liền reo lên. Điều này khiến cho Phương Thanh Nguyệt tỉnh dậy. Nàng cố gắng ngồi dậy sau đó liền cầm lấy điện thoại!

“Alo! Ai đó!” Phương Thanh Nguyệt mệt mỏi nói!

“Là ta đây Thanh Nguyệt!” trong điện thoại liền vang lên giọng nói của một người đàn ông trung niên!

Phương Thanh Nguyệt nghe thấy âm thanh này thì liền ngồi dậy!

“Ông gọi cho ta để làm gì?” Phương Thanh Nguyệt lạnh giọng nói!

Phương Thanh Nguyệt nói chuyện khiến cho Lâm Thanh Thanh đang nằm ngủ bên cạnh Lâm Tiêu liền tỉnh dậy. Nàng ngáp một cái sau đó quay sang nhìn về phía phát ra giọng nói. Nàng liền nhìn thấy Phương Thanh Nguyệt đang nói chuyện điện thoại hơn nữa còn vẻ cảm xúc rất không ổn định.

Sau một lúc Phương Thanh Nguyệt nói điện thoại kết thúc thì Lâm Thanh Thanh liền lên tiếng hỏi:

“Mẹ! Là ai gọi vậy?”

Phương Thanh Nguyệt nghe Lâm Thanh Thanh hỏi thì liền nhỏ giọng trả lời:

“Là ông ngoại của con!”

“Hắn gọi mẹ để làm gì?” Lâm Thanh Thanh nghe vậy thì liền nhíu mày.

“Ông ấy muốn ta trở về Phương gia một chuyến.” Phương Nguyệt nhỏ giọng nói!

“Nguyên nhân?” Lâm Thanh Thanh hỏi!

“Bởi vì mẹ của ta tức là bà ngoại của con đang bị bệnh nặng và vô cùng không ổn nên ông ngoại của con muốn ta về thăm bà ngoại của con.” Phương Thanh Nguyệt nói!

“Hừ! Lại là chiêu này! Bọn họ chẳng qua là đang diễn kịch mà thôi. Mục đích duy nhất của bọn họ chỉ mà muốn kéo mẹ về Phương gia mà thôi.” Lâm Thanh Thanh nói!

“Nhưng mà lỡ như bà ngoại của con bệnh thật thì sao?” Phương Thanh Nguyệt lo lắng nói!

Lâm Thanh Thanh nghe vậy thì liền xoa cằm suy nghỉ. Sau đó nàng liền nói:

“Việc này con sẽ xin phép Papa! Nếu Papa cho phép thì con sẽ cùng với mẹ trở về.”

Phương Thanh Nguyệt nghe vậy thì liền vui vẻ nói:

“Cám ơn con Thanh Thanh!”

“Được rồi! Bây giờ mẹ hãy đi chuẩn bị bửa sáng đi! Con sẽ bồi Papa ngủ tiếp!” Lâm Thanh Thanh nói!

“Được! Bây giờ ta đi chuẩn bị bữa sáng ngay.” Phương Thanh Nguyệt cười nói. Sau đó nàng liền nhẹ nhàng xuống giường và đi ra ngoài.

Lâm Thanh Thanh tiếp tục nằm xuống nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tiêu và ngủ tiếp!

8 giờ sáng!

Lâm Tiêu chậm rãi mở mắt ra. Hắn nghiên người sau đó ngáp dài một cái. Hắn định ngồi dậy nhưng phát hiện trên tay của mình có vật nặng. Hắn quay sang thì thấy Lâm Thanh Thanh đang nằm trên tay của hắn mà ngủ.

“Thanh Thanh! Dậy đi! Trời sáng rồi.” Lâm Tiêu lay nhẹ Lâm Thanh Thanh gọi!

Lâm Thanh Thanh nghe Lâm Tiêu gọi thì liền mở mắt ra. Nàng nhìn thấy Lâm Tiêu thì liền cười nói:

“Papa! Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành! Bây giờ chúng ta cùng dậy thôi nào.” Lâm Tiêu cười nói!

“Vâng!” Lâm Thanh Thanh gật đầu nói!

Sau đó cả 2 liền đứng lên mặc quần áo vào và cùng đi vào toilet. Cả 2 cùng đánh răng rửa mặt sau đó đi xuống dưới. Lúc này Phương Thanh Nguyệt không hề đi làm mà là ngồi dưới phòng khách xem báo.

“Thanh Nguyệt! Hôm nay nàng không đi làm sao?” Lâm Tiêu đi xuống hỏi!

“Lão công! Việc ở công ty ta tạm thời giao lại cho người khác nên hôm nay ta không cần đi làm” Phương Thanh Nguyệt cười nói!

“Ừm! Nàng ăn sáng chưa?” Lâm Tiêu gật đầu nói!

“Ta chưa ăn! Ta định đợi lão công và Thanh Thanh xuống sau đó cùng ăn.”

“Vậy bây giờ chúng ta cùng đi ăn sáng thôi.” Lâm Tiêu nói!

Phương Thanh Nguyệt nghe vậy thì liền đứng lên đi vào bếp. Nàng cần hâm nóng lại thức ăn đã chuẩn bị. Lâm Tiêu và Lâm Thanh Thanh lại phía bàn ăn và ngồi xuống. Một lúc sau Phương Thanh Nguyệt cũng đã dọn đồ ăn lên!

“Con mời Papa ăn sáng!” Lâm Thanh Thanh hướng về Lâm Tiêu nói!

“Mời lão công ăn sáng!” Phương ThanH Nguyệt cũng lên tiếng nói!

“Ừm! Mọi người mau ăn sáng đi!” Lâm Tiêu gật đầu nói!

Sau đó 3 người bắt đầu ngồi ăn. Khi đã ăn xong thì Lâm Thanh Thanh liền lên tiếng nói:

“Papa! Con có chuyện muốn nói.”

“Con nói đi!”

“Đó là cho con xin phép để con và mẹ về Phương gia một chuyến.” Lâm Thanh Thanh lo lắng nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nhíu mày sau đó hỏi:

“Nguyên nhân là gì?”

“Thưa Papa! Đó là do bà ngoại bị bệnh nặng và mẹ muốn về thăm bà ngoại.” Lâm Thanh Thanh thật thà nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền hiểu ra. Hắn suy nghỉ một lúc sau đó nói:

“Được thôi! Nhưng bắt buộc phải có Như Nguyệt đi cùng.”

Lâm Thanh Thanh nghe vậy thì liền khó chịu. Nhưng cho dù nàng không muốn thì nàng vẫn phải nghe lời Lâm Tiêu. Bên cạnh Phương Thanh Nguyệt nghe được Lâm Tiêu cho phép thì nàng liền vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn sáng xong thì Lâm Tiêu liền gọi Lâm Như Nguyệt lái xe đến đón hắn. Lâm Thanh Thanh nói muốn đưa Lâm Tiêu về nhưng hắn liền nói không cần. Một lúc sau Lâm Như Nguyệt liền đến nơi!

“Papa đi bình an!” Lâm Thanh Thanh cúi đầu nói!

“Ừm! Con ở nhà chuẩn bị hành lí đi. Đừng để đến lúc đó làm mất mặt Lâm gia chúng ta!” Lâm Tiêu dặn dò nói!

“Con hiểu rồi thưa Papa!” Lâm Thanh Thanh nhu thuận gật đầu.

Sau đó Lâm Tiêu liền ngồi lên xe được Lâm Như Nguyệt mở cửa sẵn. Nàng đóng cửa lại sau đó liền tiến về phía lái chính mà ngồi xuống. Xe liền từ từ chuyển động và ra khỏi khu nhà của Phương Thanh Nguyệt.

Trên đường đi Lâm Tiêu liền hướng về Lâm Như Nguyệt nói:

“Như Nguyệt! Mấy ngày nữa con cùng với Thanh Thanh và Thanh Nguyệt đi về Phương gia thì con có nhiệm vụ ghi lại toàn bộ quá trình sau đó gửi cho ta. Trừ phi là ảnh hưởng đến danh dự của Phương gia chúng ta nếu không thì con không cần ra tay đâu.”

“Con hiểu rồi thưa Papa!” Lâm Như Nguyệt gật đầu nói!

“Gầy đây con đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi?” Lâm Tiêu hỏi!

“Thưa Papa! Phần mềm trí năng mà con tạo ra vô cùng được ưa chuộng. Hiện nay trên Hải Tinh có 15 tỷ dân số mà trong đó đã có 12 tỷ người sử dụng phần mềm trí năng của con rồi. Khi thu phí thì mỗi người đều mua gói sử dụng 1 năm đó là 1000 đồng quốc tế. Hiện nay con đã có thu nhập được hơn 12 ngàn tỷ rồi ạ.” Lâm Thanh Thanh nói!

“Giỏi lắm! Nói như vậy thì hiện nay Lâm gia chúng ta coi như là thuộc hàng giàu có rồi.” Lâm Tiêu gật đầu nói.

“Vậy tiếp theo Papa muốn con làm gì? Tiếp tục kiếm tiền hay sao ạ?” Lâm Như Nguyệt hỏi!

“Tiếp theo ta muốn con bỏ tiền ra để xây dựng một nhà trẻ mồ côi. Càng lớn càng tốt.” Lâm Tiêu nói!

“Con hiểu rồi Papa!” Lâm Như Nguyệt nói!

Sau đó Lâm Tiêu cho Lâm Như Nguyệt một số chuyện làm nữa nhưng đều là những việc không lớn. Một lúc sau Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt liền về đến nhà. Khi vào trong nhà thì Lâm Tiêu liền đi thẳng vào trong phòng của mình.

Hắn mở cửa ra thì thấy Ngô Cầm đang thay quần áo. Nhưng Lâm Tiêu vẫn không để ý đến mà đi đến đầu giường sau đó lấy ra một chiếc laptop. Hắn cần lên mạng tra một số tư liệu về Pháp Tắc. Khi Lâm Tiêu gõ hàng chữ Pháp Tắc vào thì hiện lên trước mặt hắn chỉ là những mẫu truyện tiểu thuyết mà thôi.

Lâm Tiêu tìm một lúc lâu nhưng vẫn không có kết quả gì. Cuối cùng liền quyết định ấn vào các loại tiểu thuyết xem thử. Kết quả là Lâm Tiêu liền phát hiện trong đây nói rất nhiều về Pháp Tắc. Trong đó có nói Pháp Tắc là quy luật của một thế giới. Hay nói cách khác là nắm giữ quyền điều khiển tối cao của thế giới đó.

“Thẻ thôi miên được hình thành từ hơn 10 loại Pháp Tắc. Nói cách khác ta đây đang nắm giữ quyền sinh sát của hơn 10 thế giới a!” Lâm Tiêu hưng phấn nghỉ.

Sau đó Lâm Tiêu càng nghỉ đến một chuyện khiến hắn càng hưng phấn hơn.

“Nếu như ta nắm giữ Pháp Tắc của thế giới khác thì có nghĩa là ta có thể tự do qua lại các thế giới sao?!” Lâm Tiêu lẩm bẩm.

Lâm Tiêu nghỉ đến đây thì quyết định thử một lần. Nhưng hắn không vội bắt đầu cuộc hành trình xuyên không ngay mà là phải làm chuẩn bị trước. Hắn giơ tấm thẻ lên trước mặt sau đó nói:

“Ta Lâm Tiêu là một kẻ bất tử. Ta nắm giữ linh hồn bất diệt. Cho dù thế giới có sụp đổ thì ta Lâm Tiêu vẫn sẽ không bị hủy diệt.”

Nói xong Lâm Tiêu liền cảm nhận trong cơ thể hắn liền xuất hiện một tia liên kết với thứ gì đó. Nhưng khi Lâm Tiêu cố gắng cảm nhận là thứ gì thì chỉ cảm thấy một mảnh hư vô mờ mịt. Lâm Tiêu quyết định xem mình có thật sự bất tử hay không.

Hắn đi ra khỏi phòng sau đó liền lên tiếng gọi:

“Như Nguyệt! Con mau ra đây! Ta cần con giúp một số thứ.”

Hắn vừa gọi xong thì Lâm Như Nguyệt liền từ trong phòng đi ra.

“Papa! Papa cần con giúp gì sao?” Lâm Như Nguyệt hỏi!

“Bây giờ con hãy đi theo ta đi lên sân thượng nào.”

Sau đó cả 2 liền đi ra và hướng về sân thượng khu nhà trọ đi đến. Khi lên đến nơi thì Lâm Tiêu liền cho Lâm Như Nguyệt dựng một kết giới không cho người ngoài phát hiện. Sau khi chuẩn bị xong hết thì Lâm Tiêu liền hướng về Lâm Như Nguyệt nói:

“Như Nguyệt! Bây giờ con hãy tấn công ta bằng tiên pháp đi.”

Lâm Như Nguyệt nghe vậy thì liền kinh ngạc. Nhưng cho dù nàng vô cùng phản đối thì cơ thể nàng vẫn phải làm theo vì Lâm Tiêu đây là đang ra lệnh!

Lâm Như Nguyệt tay phải đưa lên. Một luồn hỏa diễm liền xuất hiện trong tay của nàng. Nàng liền hướng về phía trước vung đi. Một hỏa cầu liền bay về phía Lâm Tiêu!

Bành!!

Hỏa cầu đánh lên cơ thể Lâm Tiêu thì liền phát sinh một tiếng nổ lớn. Sau một lúc khói bụi liền biến mất để lộ ra một thân thể đã bị cháy đen một một nữa và không nhìn ra hình hài.

“Papa!” Lâm Như Nguyệt kinh hoảng kêu lên!

Nhưng lúc này những lớp cháy đen liền bắt đầu rơi xuống. Phía dưới là một thân thể be bét máu. Dần dần những lớp thịt bắt đầu trồi ra. Sau một lúc thì Lâm Tiêu liền trở lại như lúc ban đầu.

“Quả nhiên là bất tử thật a! Ngay cả đau đớn cũng không có nữa.” Lâm Tiêu nhìn 2 tay hưng phấn nói!

Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Như Nguyệt thì thấy lúc này nàng đã 2 mắt đẫm lệ. Lâm Tiêu thấy vậy thì mỉm cười sau đó ngoắt Lâm Như Nguyệt. Lâm Như Nguyệt liền như một cơn gió lao về phía Lâm Tiêu và ôm lấy hắn nức nở nói:

“Papa! Papa có biết vừa rồi con sợ hãi lắm hay không! Vì sao Papa lại ra lệnh cho con làm như vậy chứ?!”

Lâm Tiêu nghe xong thì cảm thấy bản thân không giải thích rõ ràng với Lâm Như Nguyệt là hắn sai. Hắn liền an ủi nói:

“Xin lỗi con! Là ta không đúng! Ta quên nói với con rằng hiện nay ta là người bất tử bất diệt a!”

Lâm Như Nguyệt nghe vậy thì liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiêu nói:

“Papa nói là thật! Hiện nay Papa là nhục thân bất diệt hay sao?”

“Không chỉ thân thể mà linh hồn ta cũng sẽ bất tử bất diệt.” Lâm Tiêu nói!

“Thật sao! Papa không gạt con chứ?” Lâm Như Nguyệt mong đợi nói!

“Đương nhiên là thật a!” Lâm Tiêu cười nói!

Lâm Như Nguyệt nghe vậy thì lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Lúc này Lâm Tiêu tiếp tục hỏi:

“Như Nguyệt! Bây giờ con có thể sử dụng chiêu mạnh nhất để tấng công ta không?”

“Không được đâu Papa!” Lâm Như Nguyệt liền lắc đầu nói!

“Chả lẽ con còn không yên tâm với ta sao?” Lâm Tiêu cười khổ nói!

“Không phải đâu Papa! Mà là chiêu thức đó quá mạnh. Nó thậm chí có thể biến Hải Tinh trở hành một quả cầu lửa giống như mặt trời a!” Lâm Như Nguyệt nói!

“Mạnh đến vậy?!” Lâm Tiêu kinh ngạc nói!

“Đó là khi con sử dụng 1% sức mạnh mà thôi! Nếu con sử dụng toàn lực thì cho dùng là 10 hành tinh như Hải Tinh cũng sẽ bị đốt thành tro tàn.” Lâm Như Nguyệt nói!

“Không hổ danh là Hỏa nguyên tố bản nguyên a! Vô cùng mạnh!” Lâm Tiêu cảm thán nói!

“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây Papa!” Lâm Như Nguyệt hỏi!

“Không thử nghiệm nửa! Về nhà thôi!” Lâm Tiêu lắc đầu nói!

“Vâng!” Lâm Như Nguyệt liền gật đầu đồng ý!

Sau đó Lâm Như Nguyệt liền giải tỏa kết giới. Cả 2 người liền cùng nhau quay trở về nhà. Khi vừa về đến nhà thì Lâm Tiêu liền ra lệnh cho Lâm Như Nguyệt:

“Như Nguyệt! Bây giờ con hãy giúp ta tra ra 5 nhà khoa học giỏi nhất thế giới đi a!”

“Con biết rồi thưa Papa!” Lâm Như Nguyệt nói sau đó nàng liền tiến vào trong phòng!

Lâm Tiêu sau đó cũng đi đến Ngô Cầm ngồi trên ghế sô pa sau đó cởi quần nàng xuống và bắt đầu hành động!
Chương trước Chương tiếp
Loading...