Cực Phẩm Tiểu Nhị

Q.2 - Chương 32: Lạc Tiểu Nhất Điềm Đạm Đáng Yêu.



Chết rồi chết rồi! Ta bị truy sát!

Chết rồi, Lạc Tiểu Y ta thật đáng thương a, ta dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, thông minh cơ trí, tài hoa tuyệt thế, tại sao lại có thể khinh địch như vậy, bị người đàn bà chanh chua thất tình, yêu quá thành hận, dẫn theo một đám cao thủ chém thành tám khúc, kết thúc một đời lỗi lạc sao?

Nghĩ đến mình ngọc thụ lâm phong thế này lại như cây bị đốn hạ trừng mắt cá chết, biến thành tử thi lạnh lẽo. Gió đêm chỉ phe phẩy nhẹ nhàng, nhưng toàn thân Lạc Tiểu Y liền đổ mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên, hắn bổ nhào về phía trước, vọt tới trước người Lam Hòa nắm lấy vạt áo của hắn. Cùng lúc đó, nước mắt đã chuẩn bị xong, đang ở trong hốc mắt chuyển động.

Nào ngờ, hắn đột nhiên tránh về phía trước, thân thể Tiểu Y rơi vào khoảng không. Hai tay ôm cái chân bàn.

Mà ở bên cạnh, một thân áo lam nhạt đang lay động, thì ra Lam Hòa quay người lại né nàng.

Lúc Lạc Tiểu Y nhìn xung quanh tìm kiếm thì giọng nói bình tĩnh đạm mạc cuẩ Lam Hòa vang lên: “Lạc Tiểu Y, ngươi ôm cái chân bàn để làm gì?”

Hắc hắc hắc hắc.

Lạc Tiểu Y ngốc nghếch cười ngây ngô, chậm rãi đứng thẳng người. ***, tiểu tử này tự nhiên có thể tránh ta, thật là, công phu chuồn lẹ của hắn so với trước kia cao minh hơn nhiều!

Lam Hòa không nhìn Lạc Tiểu Y, mà giương mắt nhìn nóc nhà trên đầu, chậm rãi nói: “Nói với ngươi nhiều lời như thế, đồ ăn của bản công tử cũng lạnh rồi. Ngươi đem nó xuống đi, nói với Lý đại thúc một tiếng, làm thêm một phần. Bởi vì tối hôm nay Tiểu Nhất ngươi sẽ vất vả rồi, cho nên việc đưa cơm liền giao cho Lý đại thúc đi. Tốt lắm, ngươi ra ngoài đi.”

Hắn nói xong, sau đó phất ống tay áo một cái, tư thế cực kỳ duyên dáng làm một động tác tiễn khách. Lạc Tiểu Y còn một bụng lời chưa nói…, liếc mắt một cái,nước mắt đều chưa phát huy công dụng, liền như vậy hậm hực bị hắn đuổi ra.(Vô nguyệt: hey, đúng là bên tám lạng bên nữa cân mà)

Hắn nói xong, sau đó phất ống tay áo một cái, tư thế cực kỳ duyên dáng làm một động tác tiễn khách. Lạc Tiểu Y còn một bụng lời chưa nói…, liếc mắt một cái,nước mắt đều chưa phát huy công dụng, liền như vậy hậm hực bị hắn đuổi ra.(Vô nguyệt: hey, đúng là bên tám lạng bên nữa cân mà)

Ai ——

Thở dài một tiếng, Lạc Tiểu Y đang cầm hộp đựng thức ăn, vô tình cúi đầu đi tới. Đi được vài bước, liền nghe một giọng nữ thanh thúy truyền đến: “Di, là ngươi? Này, ngươi tới đây một chút!”

Nâng mắt lên, nhìn đến người nói chuyện, sắc mặt Lạc Tiểu Y vốn có điểm trắng lập tức lại trắng thêm ba phần, người tới nhan sắc chói lọi, Nguyệt Hồng hướng tới miệng nổi bão: “Này , tiểu nhị ngươi sao biểu tình lại như thế này? Chẳng lẽ muốn chết rồi sao?”

“Không, không không!” Lạc Tiểu Y vừa nghe đến chữ muốn chết, lập tức lắc đầu đến gãy cổ, hắn đổi giọng nói: ” Ra là Nguyệt Hồng tỷ tỷ a, tiểu nhân đang suy nghĩ vẩn vơ. Tỷ tỷ có việc cứ phân phó tiểu nhân!”

Nguyệt Hồng nghe thế sắc mặt hòa hoãn một ít, nàng thở dài một tiếng, kiêu căng nói: “Đúng rồi, chưởng quầy nhà ngươi khi nào thì trở về? Tiểu thư ta nhớ hắn.” Nói tới đây, thanh âm nàng giảm thấp xuống một chút: “Vừa rồi tiểu thư còn không bình tĩnh dùng đao đem cái bàn trong phòng chém nát vụn, ta đang muốn tìm một tiểu nhị mang cái bàn mới lên.

“Nguyệt Hồng tỷ, tỷ, tiểu thư bởi vì Lam công tử chưa về, đem cái bàn chém nát bét sao?”

Nghe vậy Lạc Tiểu Y khẩn trương đến giọng cà lăm, Nguyệt Hồng không kiên nhẫn nhíu lông mày dài nhỏ lại nói: “Chuyện này tính cái gì? Tiểu thư tâm tình không tốt đương nhiên như vậy. Người nàng đều giết nhiều vô số, cái bàn có là gì. Đúng rồi, cái bàn kia bao nhiêu ngân lượng ngươi chiếu theo đó khấu trừ là được.”

Vừa nói xong, Nguyệt Hồng liền nhìn thấy Lạc Tiểu Y rất kỳ quái. Chỉ thấy sắc mặt hắn lúc đầu còn trắng bệch, hai chân lung la lung lay như bị tiêu chảy. Chỉ chớp mắt lại thành hai mắt sáng lên, mặt mày hồng hào.

Lạc Tiểu Y giờ phút này quả thật là hai mắt vô cùng sáng ngời: wow, lại có thể kiếm được bạc rồi! Ha ha a, Lạc Tiểu Y a Lạc Tiểu Y, ngươi thật là đần a! ngươi sao không thừa cơ hội này kiếm ít bạc của mấy người đàn bà kia, rồi sau đó lập tức trốn đi?

Ai y , biện pháp này hay a! Quả nhiên là tuyệt không thể tả!

Ai y , biện pháp này hay a! Quả nhiên là tuyệt không thể tả!

Cơ hồ là lập tức, thân thể Lạc Tiểu Y trở nên nhẹ như chim Yến. Hắn vèo một tiếng vọt tới trước mặt Nguyệt Hồng, khuôn mặt tươi cười nói: “Nguyệt Hồng tỷ tỷ, không biết Tam tiểu thư đã hết tức giận chưa a? Tiểu nhân phải đi lấy cái bàn mới lại.”

Nguyệt Hồng liếc mắt thấy Lạc Tiểu Y trở nên dị thường hưng phấn, nâng cằm cao ngạo nói: “Tay chân lanh lẹ một chút.”

“Vâng!”

Nhìn đến thân ảnh Lạc Tiểu Y hưng phấn xông lên lao xuống , Lam Hòa hơi hơi cau mày lại, hắn phất phất tay, gọi Tiểu Quang ở dưới lầu đang bận việc lên hỏi : “Lạc Tiểu Nhất đang làm gì đó?”

TiểuQuang nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Y, cung kính hướng Lam Hòa nói: “Dạ, cái bàn ở phòng Giang Tam tiểu thư bị hỏng rồi, Lạc Tiểu Y ở đó thay cái mới .”

Vừa nghe đến tên Giang Tam tiểu thư, khuôn mặt tuấn tú của Lam Hòa hơi hơi nhảy lên, hỏi: “Hiện tại Giang Tam tiểu thư ở đâu?”

Tiểu Quang nói : “Vừa rồi nổi giận đùng đùng mang theo hai nha đầu nói đi lên phố.”

Gật gật đầu, vô tình thở dài nhẹ nhõm một hơi Lam Hòa đảo mắt lại nhìn về phía Lạc Tiểu Y. Nhìn một hồi, hắn không khỏi nhíu mày, thẳng qua sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Giang Tam tiểu thư phá cái bàn, trước ghi sổ lại. Nếu nàng trả tiền, liền phân phó xuống, trưởng quản trực tiếp đi thu, không thể để qua tay Lạc Tiểu Nhất.”

Tiểu Quang nghe có điểm không hiểu, nhưng vẫn cung kính nói: “Vâng, công tử.”

Lam Hòa hai mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng của Lạc Tiểu Y, khóe miệng chậm rãi hiện lên một chút tươi cười. Sau đó, thân mình hắn vừa chuyển liền biến mất ở nội viện .

Lam Hòa hai mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng của Lạc Tiểu Y, khóe miệng chậm rãi hiện lên một chút tươi cười. Sau đó, thân mình hắn vừa chuyển liền biến mất ở nội viện .

Một khắc đồng hồ sau, Lạc Tiểu Y co rụt lại thành một đoàn, tựa vào góc như bóng ma. Khuôn mặt nhỏ nhắn hắn khổ sở, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, nước mắt trong hốc mắt tuôn tuôn ưu thương nhìn cửa phòng Lam Hòa.

Nàng hiện tại ngồi đối diện với cửa phòng lam Hòa. Tùy thời tùy chỗ, chỉ cần cửa phòng Lam Hòa mở ra, là có thể nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn nghèo rớt mùng tơi của Lạc Tiểu Y.

Trông mong nhìn thấy phòng Lam Hòa mở ra, Lạc Tiểu Y lại trừng mắt nhìn, vừa nháy mắt, liền đem nước mắt thật vất vả mới bức đi ra thu hồi lại. Không được, lại chớp, trải qua một phen phấn đấu khắc khổ, Lạc Tiểu Y lại thành công đem nước mắt lại lần nữa đẩy ra.

Ai ya, Lam Hòa thật không phải anh hùng hảo hán, hắn tự nhiên dám trốn đi không nhìn ta! Hừ! Ta lần này càng muốn chiến đấu với ngươi tới cùng! Dám làm ta kiếm không được bạc, ta kiếm không được bạc liền không thể chạy, không thể chạy liền đối mặt với người đàn bà chanh chua kia, đối mặt đàn bà đó ta sẽ bị treo ở trên cây!

Oa oa nha, đại sự sinh tử tồn vong, ta chết cũng muốn làm cho ngươi thấy được ta liền khó chịu trong lòng!

Lạc Tiểu Y nghĩ đến đây, đem bả vai co lại, cánh tay ôm hai vai của mình thật chặt, cả người co lại thành một đoàn nho nhỏ. Như một chú chó lang thang làm cho người yêu thương .

Đặc biệt chó lang thang rất hợp với hắn, phối hợp với bộ dạng mắt to đen trắng rõ ràng càng thêm ba phần động lòng người.
Chương trước Chương tiếp
Loading...