Cực Phẩm Tông Sư
Chương 3: Lá Chắn
Ở cửa lớp, khi bóng dáng xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đó xuất hiện, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Nhìn từ xa, thấy dáng cô gái cao ráo, khoảng một mét bảy, nước da trắng ngần, lông mày đẹp như tranh vẽ. Dù khoác trên mình bộ đồng phục học sinh rộng rãi bình thường cũng không thể che đi vẻ đẹp tự nhiên, đơn giản mà tươi sáng như bông hoa râm bụt vừa vươn mình ra khỏi làn nước. Càng quan trọng hơn là, trong cử chỉ toát ra khí chất tao nhã giống như tiên nữ không vướng bụi trần, khiến cho người ta không thể rời mắt được. Cho dù đã không phải lần đầu tiên gặp được hoa khôi của trường Sở Mai Dung, nhưng tất cả mọi người đều sốc trước vẻ đẹp của cô. Tuy nhiên càng khiến mọi người kinh ngạc hơn là lời mà Sở Mai Dung vừa nói. Cô... cô tới tìm Diệp Phong sao? Chuyện này sao có thể chứ! Đúng lúc này, Tô My vừa nãy vẫn còn kiêu căng ngạo mạn, cơ thể mỏng manh lúc này bất chợt run lên. Cô ta không thể ngờ được, mình vừa mới mạnh mồm được vài phút, Sở Mai Dung lại lập tức chạy tới tận cửa, như một cái tát vô hình giáng mạnh vào mặt cô ta. Nhớ tới lời cá cược vừa rồi với Diệp Phong, cô ta vội vàng giấu điện thoại của mình đi. Sở Mai Dung không nhận được câu trả lời lại nhìn về phía mọi người bằng ánh mắt trong veo như làn nước, lên tiếng: “À... bạn học Diệp Phong có ở đây không? Tôi có chuyện muốn tìm cậu ấy!” Nếu là trước đó học sinh của lớp 12-6 còn đang nghĩ là mình bị ảo tưởng thì lời tiếp theo này của Sở Mai Dung giống như một cơn chấn động khiến cho tai bọn họ bùng nổ, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ khó tin. Mà trong lòng Tô My càng dậy sóng. Cô ta vốn nghĩ rắng Diệp Phong đã tốn một số tiền lớn mới có thể mời được anh Hào giúp cậu diễn một màn, giả bộ trước mặt mọi người. Nhưng một cô gái kiêu hãnh như Sở Mai Dung tuyệt đối không thể dùng tiền để đả động được! “Soạt!” Giây tiếp theo, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về người Diệp Phong. Lúc này, Diệp Phong trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý, đương nhiên không thể trốn tránh được, đành bất lực đứng dậy, nhìn Sở Mai Dung ở cửa phòng học, hỏi: “Bạn học Sở, tôi là Diệp Phong, cậu tìm tôi có việc gì thế?” Sở Mai Dung nghe thấy vậy, trong sự chú ý của tất cả mọi người, bước thẳng tới trước mặt Diệp Phong, nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, cậu đi với tôi!” Vừa dứt lời, Sở Mai Dung hoàn toàn không đợi Diệp Phong phản ứng lại, làm ra một hành động khiến tất cả mọi người đều không thể ngờ được. Cô vươn bàn tay ngọc ngà của mình ra, nắm lấy cánh tay của Diệp Phong và kéo cậu ra khỏi phòng học. Diệp Phong không kịp phản ứng lại, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, vô thức đi theo cô ra bên ngoài, chỉ để lại bóng lưng dài. ... Yên tĩnh! Sự im lặng chết chóc! Toàn bộ phòng học im lặng đến đáng sợ, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi. Mãi cho đến khi hai người Sở Mai Dung đi xa, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bọn họ mới có người hoàn hồn lại, tiếng cảm thán vang lên: “Trời ơi... Hôm nay có phải cá tháng tư không? Hoa khôi Sở Mai Dung lại tới tìm Diệp Phong, hơn nữa còn chủ động nắm lấy cánh tay của Diệp Phong, chuyện này sao có thể được chứ?” Cho dù hôm nay mặc áo dài tay nhưng vừa rồi khi Sở Mai Dung nắm lấy cánh tay của Diệp Phong thì ít nhiều cũng có chút cảm giác. Nhưng hoa khôi Sở Mai Dung trước giờ vẫn không động lòng với nam sinh, bây giờ lại làm ra hành động táo bạo như vậy thực sự quá khó tin rồi”. Nếu như truyền ra ngoài nhất định sẽ trở thành tin tức chấn động toàn trường, Diệp Phong sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ nam sinh! “Sở Mai Dung gấp gáp tới tìm Diệp Phong như vậy, còn nói rằng chỗ này không tiện nói chuyện, chẳng lẽ là muốn tỏ tình với Diệp Phong sao?”, có người nghi ngờ hỏi. “Đùa cái gì vậy, Sở Mai Dung không chỉ xinh đẹp, gia thế còn xuất chúng, nghe nói mỗi ngày đều có tài xế lái xe Bentley chở cô ấy đi học đấy! Đến cả Hoa Anh Kiệt cũng bị cô ấy từ chối, làm sao cô ấy có thể nhìn trúng loại cặn bã như Diệp Phong được chứ!” “Không chắc, mọi người không thấy vừa nãy, đến cả đại ca anh Hào cũng gọi Diệp Phong một tiếng anh Phong sao? Hơn nữa Diệp Phong hôm nay có gì đó khác lắm... Giống như quay về một năm trước đây không!” “Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy thế, đặc biệt là sáng nay, khi cậu ta cãi nhau với hot girl của lớp, ngầu đét luôn!”, một nữ sinh ngưỡng mộ nói. “Suỵt... Hề Hề, nhỏ tiếng thôi!”, có người kéo gấu áo của cô bạn đó, sau đó khẽ quay đầu liếc nhìn Tô My một cái. Lúc này sắc mặt Tô My đã khó coi đến cực điểm. Quay về một năm trước, sau khi thành tích của Diệp Phong tụt dốc không phanh, cô ta liền đá cậu không chút do dự, lao vào lòng của Hoa Anh Kiệt. Cũng có người cảm thấy cô ta quá đáng, nhưng đây là quy luật sinh tồn của Tô My, người không còn giá trị lợi dụng, cô ta sẽ vứt bỏ như rác. Nhưng cô ta không thể nào ngờ được, Diệp Phong lại có ngày lật mình như vậy! Càng khiến cô ta khó chấp nhận là người ở bên Diệp Phong lại là người mà cô ta không thể nào so bì được! Hơn nữa đối với Tô My, người luôn cao ngạo như Sở Mai Dung, đến cả Hoa Anh Kiệt cũng không để trong mắt, lúc này lại lựa chọn Diệp Phong đồng nghĩa với việc trong lòng Sở Mai Dung, Diệp Phong ưu tú hơn so với Hoa Anh Kiệt! Việc này khiến cho cô ta cảm thầy sự hối hận trào dâng, nhưng cô ta không hề biết rằng, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Khoảnh khắc cô ta vong ơn bội nghĩa, phản bội Diệp Phong đã xác định là phải nhận kết cục bi thảm rồi. ... “Lá chắn?” Trong phòng học âm nhạc rộng lớn, Diệp Phong nhìn Sở Mai Dung trước mặt, kinh ngạc nói. Vừa nãy trên đường đi cậu vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Mặc dù học cùng khóa, nhưng vì tính cách cao ngạo lạnh lùng của Sở Mai Dung, cộng thêm dung mạo khí chất đều mang lại cho người ta cảm giác xa tầm với, vì vậy cho dù là nam sinh cùng lớp với cô đa số đều chưa từng nói với cô một câu nào. Cho dù là một năm trước khi Diệp Phong đang ở thời kỳ đỉnh cao cũng không có bất cứ qua lại nào với Sở Mai Dung, vì vậy cậu không thể đoán được Sở Mai Dung rốt cuộc định làm gì, chỉ đành đi theo cô đến đây. Diệp Phong biết rằng Sở Mai Dung từ nhỏ đã học đàn piano, đã đạt được thực lực ở trình độ biểu diễn, thậm chí còn giành được giải thưởng trong nhiều cuộc thi quốc tế. Vì hỗ trợ cô luyện tập, giáo viên âm nhạc đã đặc biệt đưa cho cô chìa khóa của phòng học này, để cô có thể đến đây luyện tập khi rảnh rỗi. Tuy nhiên ngay khi bước vào trong phòng học, Sở Mai Dung đã bảo Diệp Phong giúp cô một việc, làm lá chắn cho cô, thực sự khiến Diệp Phong không hiểu gì hết. Nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ của Diệp Phong, Sở Mai Dung tiếp tục nói: “Diệp Phong, thực chất tôi đã nghe được tin tức về cậu từ chỗ bạn học Chu Hào”. Chu Hào, chẳng phải là tên thật của đầu gấu anh Hào đó sao? “Khụ khụ... bạn học Sở, tôi không hiểu ý cậu cho lắm, làm lá chắn gì cơ?”, Diệp Phong hỏi. “Thực chất là như này...” Sở Mai Dung do dự một hồi rồi nói: “Có một bạn nam, được coi là thanh mai trúc mã của tôi, hơn nữa quan hệ của hai nhà trước giờ vẫn luôn rất tốt, vì vậy gia đình tôi hi vọng sau khi tôi thi đại học xong thì sẽ đính hôn với cậu ấy!” “Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn coi cậu ấy là anh trai của mình, không có tình cảm nam nữ! Vì vậy tôi liền nói dối rằng mình đã có người trong lòng rồi, không thể ở bên cạnh cậu ấy được!” “Không ngờ rằng sau khi biết tin này cậu ấy đã nổi trận lôi đình, còn nhất quyết nói rằng sẽ bảo ông nội cậu ấy gây áp lực cho nhà họ Sở! Nhà họ Sở bọn tôi không sợ bọn họ, nhưng hai nhà vì vậy mà đoạn tuyệt quan hệ cũng không phải điều tôi mong muốn!” “Sau đó cậu ấy đưa ra một thỏa hiệp, chỉ cần người bạn trai của tôi có thể đánh bại cậu ấy trên võ đài, thì cậu ấy sẽ không bao giờ đến quấy rối tôi nữa!” “Buổi sáng tôi nghe tin bạn học Diệp Phong một đấm đánh bay anh Hào bảy tám mét, vì vậy muốn nhờ bạn học Diệp đây làm lá chắn giúp tôi!” Nói xong những lời này, Sở Mai Dung chớp đôi mắt trong như ngọc, tràn đầy mong chờ nhìn Diệp Phong. Trước yêu cầu của người đẹp e là phần lớn nam sinh đều không thể thốt ra từ ‘không’ được. Tuy nhiên Diệp Phong biết rằng, mình có thể đánh bại được Chu Hào hoàn toàn không phải dựa vào sức lực của bản thân mà là nhờ mà thần uy của Ngụy lão. Lúc này Ngụy lão đã tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, nếu như cậu không tìm được những nguyên liệu quý hiếm như nhân sâm, linh chi, Ngụy lão sẽ không tỉnh lại. Trầm tư một lúc, Diệp Phong hỏi Sở Mai Dung: “Thanh mai trúc mã đó của cậu có phải rất mạnh không?” “Ừm!”, Sở Mai Dung không hề do dự gật đầu. “So với anh Hào thì sao?”, Diệp Phong hỏi tiếp. “Ừm...”, Sở Mai Dung do dự một chút, nói: “Mười anh Hào cộng lại e là miễn cưỡng có thể trở thành đối thủ của cậu ấy!” Đậu má! Nghe thấy câu này Diệp Phong liền chửi thầm một câu. Anh Hào đã là thành viên chủ lực của đội Sanda của tỉnh, đừng nói là trường trung học Tô Hành, cho dù là toàn bộ trường cấp ba trong thành phố này, không ai có thể đánh bại hắn. Tính như vậy thì thanh mai trúc mã đó của Sở Mai Dung rõ ràng là sự tồn tại không thể động vào được! Nếu như không có sự giúp đỡ của Ngụy lão, nếu cậu liều mạng đánh với hắn thì khác gì tự nộp mạng đâu! ... Thấy dáng vẻ do dự của Diệp Phong, Sở Mai Dung lo lắng nói: “Bạn học Diệp Phong, tôi biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng tôi thực sự không còn cách nào nữa rồi! Nếu như cậu không đồng ý giúp tôi, tôi đành phải lấy người mà tôi không thích, sống khổ cả một đời, vì vậy cậu nhất định phải giúp tôi!” Trong lúc cấp bách, Sở Mai Dung lo lắng nắm lấy cánh tay của Diệp Phong. Cảm nhận được bàn tay mảnh mai mềm mại, Diệp Phong không khỏi choáng váng. Đột nhiên, cậu nhìn ra được những giọt lệ trong mắt Sở Mai Dung, cô sắp khóc đến nơi rồi. Lúc này, Diệp Phong đã mềm lòng, nói: “Giúp cậu cũng được, nhưng tôi không thể bảo đảm với cậu rằng nhất định sẽ thắng!” “Không sao cả! Bạn học Diệp Phong đồng ý giúp đỡ, tôi đã rất cảm ơn cậu rồi”, Sở Mai Dung vội nói. “À đúng rồi” Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, nói tiếp: “Bạn học Diệp Phong, tôi nghe nói gia cảnh của bạn không tốt lắm, nếu cậu không để ý, tôi có thể giúp cậu một chút”. Cũng có thể là sợ động vào lòng tự trọng của Diệp Phong, giọng điệu của cô cẩn thận dè dặt, thi thoảng lại ngước lên nhìn biểu cảm của Diệp Phong. Diệp Phong nghe xong khẽ ngây ra, cậu đương nhiên hiểu được lời của cô nói. Nếu như cậu chấp nhận thì giống như một kẻ đào mỏ vậy, nhưng nghĩ tới những nguyên liệu để luyện chế đan dược, cậu không suy nghĩ nhiều nữa, cùng lắm thì sau này nghĩ cách trả lại gấp đôi cho Sở Mai Dung là được rồi. “Bạn học Sở, con số này có được không?”, Diệp Phong giơ ngón tay về phía cô. “Một triệu sao? Không thành vấn đề!”, Sở Mai Dung cười nói. “Soạt!” Diệp Phong nghe xong hít sâu một hơi, cậu chỉ định nói một trăm nghìn, không ngờ Sở Mai Dung lại nâng lên con số tận một triệu. Càng quan trọng hơn là, giọng điệu của cô giống như một triệu đối với cô chẳng khác gì một trăm tệ vậy! Đây... đây đúng là nữ đại gia trong truyền thuyết mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương