Cùng Chàng Tiêu Dao
Chương 19: Bán dược, tình huống xấu hổ
An Bình vừa nói vừa nâng mắt đánh giá người quản sự trước mặt này. Mấy lần trước đến mua dược, nàng cũng chỉ tiếp xúc qua với dược đồng, chưa có cơ hội gặp gỡ người này. Hiện tại vừa nhìn, An Bình vô thức nhếch nhẹ môi. Ánh mắt trung quảng sự loé lên, cũng cẩn thận đánh giá An Bình, chợt ông hơi chút kích động nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của nàng, ánh mắt hơi mở to. Ông là một quảng sự, nhưng thật chất ông là một dược sư. Từ nhỏ ông đã có hứng thú nghiên cứu thảo dược, sau đó may mắn được một vị cao nhân chỉ điểm, cho nên ông mới trở thành một dược sư như bây giờ. Tuy so với một số người ông vẫn còn rất non tay, nhưng mà, với tuổi tác và trình độ hiện tại của ông có thể nói đã xếp ở vị trí thứ mười trong tất cả các dược sư ở trên đất nước này. Đã là người trong nghề, cho nên người nào là dược sư ông chỉ cần nhìn sơ một cái đã có thể đoán được. Chỉ nhìn vào đôi tay của họ, nhìn vào độ chai và mùi vị trên người họ ông đã đoán được người đó có phải là dược sư hay không. Hiện tại nhìn tiểu cô nương trước mắt này, tuy tuổi hơi nhỏ một chút, nhưng mà đôi tay kia nhìn thấy nào cũng giống như một người đang học chế dược. Nhìn độ chai rộp trên đầu các ngón tay, Trung quảng sự thật sâu kính trọng. Chỉ một đứa bé lại có thể chịu được cực khổ này. Sao dược a, nó không phải công việc mà một đứa trẻ bình thường có thể làm nổi. Lúc dược nằm ở trong chảo trên bếp, phải là dùng tay để sao, không được dùng đũa, không được dùng các vật khác để sao, mà phải dùng chính đôi tay của mình đưa vào chảo để sao. Cho nên, có thể hiểu được độ nóng của nó thế nào, độ khó của nó thế nào. Ấy mà đứa bé trước mắt này, nhìn độ phồng rộp và chai sần kia, ông cảm thấy thật sâu kính trọng. Là một người yêu nghề, khi thấy một mầm non tốt, ông thế nào lại không kích động. Phúc chốc Trung quản sự liền nảy sinh ý nghĩ, cảm thấy nếu tiểu cô nương này có thể duy trì, ông nghĩ muốn nhận nàng làm đồ đệ. Trung quản sự chính là không có ngờ tới, người ông muốn nhận làm đồ đệ này về sau lại trở thành sư phụ của ông. Mà còn là do ông khóc lóc van xin người ta thu nhận. Nhưng đó là sau, trở về hiện tại. Trung quản sự bước tới khom người cùng An Bình đối mặt, ông nhẹ giọng hỏi: “Kia… Dược liệu là do ai sơ chế? Là dược liệu gì? Đem vào ta xem thử, nếu như dùng được, ta nhất định sẽ thu mua toàn bộ!” Cụ An vốn còn đang hồi hợp, nghe Trung quản sự nói như vậy thì mừng rỡ. Đẩy đẩy An Bình, cụ An vui vẻ nói: “Bình nhi, đi ra bảo cha và đại bá của con đem dược liệu vào đi!” An Bình vui vẻ gật đầu, nàng nhanh chân đi ra ngoài, sau đó gọi hai người An Thành và An Trung đẩy xe dược liệu vào. Bởi vì dược liệu rất nhiều cần phải đổ ra để xem xét cẩn thận, vì vậy Trung quảng sự liền dẫn mấy người An Bình đi vào dược đường ở phía sau. Lúc hai người An Trung và An Thành đem dược liệu đổ ra, Trung quảng sự liền trợn to mắt há to mồm không khép lại được. Từng loại từng loại dược liệu được phân ra nằm chỉnh tề ở trên bàn, có tất cả hơn hai mươi loại. Điều quan trọng ở đây là, dù dược liệu bào chế theo cách sao hoặc phơi hay sấy. Tất cả điều được bào chế rất tốt, đều là loại thượng đẳng.Tay có chút run rẩy, cầm từng nắm dược liệu lên cẩn thận nhìn, miệng thì thào, một bộ dạng không thể tin. “Số… số dược liệu này… số dược liệu này…” Trung quản sự ngẩng mạnh đầu, ánh mắt kích động nhìn ba người cụ An, ông gấp gáp hỏi: “Các vị… các ngươi… các ngươi có thể cho ta biết, là người nào đã sao chế số dược liệu này không?” Trung quản sự vừa nói vừa kích động nhìn chằm thảo dược trên tay, bộ dạng giống như đã tìm được bảo bối. Cụ An, An Thành, An Trung thấy phản ứng này của Trung quản sự thì lấy làm lạ, ba người đồng loạt nghĩ: Nhìn qua không giống như là chê bai dược liệu của họ, mà giống như là kích động và khen tặng. Nhưng mà… Cả ba người cùng nghi hoặc chuyển ánh mắt. Thật là khó hiểu, danh tiếng của Phúc Thọ Đường này không phải là đùa, nghe nói dược liệu được ở đây đều là loại tốt, còn nghe rằng ở đây có một dược sư chế dược đại tài. Nhưng mà… nếu thật sự là như vậy thì mỗi ngày vị quản sự này phải nhìn thấy rất nhiều dược liệu tốt mới đúng chứ. Thế nào lại kích động đối với dược liệu do một tiểu cô nương là Bình nhi của họ bào chế đây? Chẳng lẽ nói, cháu gái họ còn cao tay hơn những dược sư ở Phúc Thọ Đường này? Nghi vấn là một chuyện, nhưng ba người rất biết thời thế mà không mở miệng nói ra. Tuy thế ánh mắt cả ba người vẫn cứ mang theo nghi hoặc. Thấy Trung quản sự kích động của, An Bình liền đoán được ông là người biết nhìn hàng, hảo cảm đối với ông cũng tăng thêm không ít. Thật ra mà nói, nàng đã ở trong nghề ba mươi năm, lại thêm sư phụ của nàng là một người cực kỳ tinh thông y lý. Đời trước nàng đã dùng mười năm để học hết tất cả những gì sư phụ truyền dạy, lại dùng gần ba mươi năm để tế thế cứu người. Cho nên dược liệu do nàng bào chế xếp loại thượng đẳng là bình thường, nhưng mà… loại thượng đẳng này không phải ai nhìn cũng nhìn ra được.Hiện tại thấy Trung quản sự kích động như vậy, An Bình liền biết được tay nghề sao chế dược liệu của ông cũng không phải đơn giản. Có vẻ, người mà thiên hạ đồn dược sư đại tài kia chính là vị Trung lão bá ở trước mắt này rồi.Tằng hắng một tiếng, An Bình rất thức thời mà mở miệng trả lời. “Trung lão bá, không giấu gì ngài, số dược liệu này là do chính tay ta sao chế!” An Bình không nghĩ sẽ giấu diếm người trước mắt này. Nàng tin tưởng vào phẩm chất của người này, vậy nên sẽ không ngần ngại nói thật rằng nàng là một dược sư. Chính là, An Bình tin tưởng người ta, nhưng chưa chắc người ta đã tin tưởng nàng.Nghe An Bình nói số dược liệu kia là do nàng bào chế, Trung quản sự liền một bộ dạng không tin.“Không thể nào!” Không phải ông xem thường An Bình, nhưng mà… số dược liệu ở trước mắt này từ mùi vị cho tới màu sắc đều nói rõ nó đã được một đôi tay của cao nhân bào chế, vị cao nhân này ít nhất cũng phải là người trong nghề trên chục năm. Mà tiểu cô nương ở trước mặt ông, nàng nhiều nhất cũng chỉ mới tám tuổi. Cho là nàng thông minh, ba tuổi bắt đầu nhóm bếp, nhưng cũng không thể nào có thể sao chế ra được loại dược liệu giống thế này. Trung quản sự dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn An Bình, sau đó thẳng người chuyển ánh mắt dò hỏi tới mấy người Cụ An, An Trung và An Thành. Thấy được nghi hoặc không tin tưởng của Trung quản sự, hai người An Trung và An Thành chỉ biết cười gượng mang theo bất đắc dĩ. Nói thật, con gái/ cháu gái của họ chỉ mới bảy tuổi. Nói nàng là dược sư, đúng là có phần quá khó tin. Nhưng thật sự số dược kia chính là một tay con/ cháu gái họ bào chế. Không tin thì biết làm sao? Cụ An bình tĩnh lên tiếng. “Trung quản sự, lời của cháu gái của ta là nói thật. Nhà của ta, dược liệu này nọ đều do một tay của nàng sao chế. Chúng ta cũng chỉ phụ giúp nàng sơ chế thôi. Thật không giấu gì ngài, bởi vì chúng ta tin tưởng ngài mới nói cho ngài biết, chứ bên ngoài, không ai biết cháu gái ta là dược sư.” Trung quản sự nghe xong thì thật sâu khiếp sợ, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm An Bình. Ông buột miệng hỏi: “Lá cam thảo nếu muốn bào chế thành dược liệu thì phải làm thế nào?” An Bình cau mày nhìn Trung quản sự, nhếch môi bình thản đáp: “Sao lá tươi trên chảo nóng, sau đó giảm dần lửa cho đến khi khô hẳn” Trung quản sự hỏi tiếp: “Vì sao không phải đem phơi hoặc sấy mà là sao trên chảo nóng?” An Bình cười cười: “Bởi vì nếu đem phơi thì lá biến thành mầu nâu xám, vị thuốc không ngọt, hoạt chất cũng giảm đi. Nhưng nếu bào chế bằng cách sao lá tươi trên chảo nóng, lá Cam thảo sẽ vẫn giữ nguyên mầu xanh lục và còn lại vị ngọt đậm.” Trung quảng sự phất râu: “Vậy… các loại thảo dược dạng cây có nhựa khô thì thế nào?” “Thì luộc sơ qua rồi phơi nắng to” An Bình tiếp tục. “Còn các loại củ?” “Phơi hoặc sấy từ từ, lúc đầu nhiệt độ thấp, về sau sẽ tăng dần lên!” “Ách!…” Trung quản sự kinh ngạc bật thốt thành tiếng. Ông run run chòm râu nhìn chằm chằm An Bình. “Tiểu cô nương, ngươi… ngươi học qua bào chế dược mấy năm rồi? là vị đại sư nào chỉ dạy cho ngươi?” An Bình hơi ngẩn ngơ, trong đầu dần dần nhìn thấy một người. Một lão già ngoan đồng, thích mặt trang phục màu bạc. Tóc bạc phơi, râu bạc phơi. Bình thường rất thích ngồi treo leo trên một phiến đá lớn, sau đó trừng mắt nhìn nàng. “Nha đầu, ta nói ngươi phải dùng tay, dùng tay biết không. Ngươi đem cây đi đảo dược, ngươi không sợ những lá thảo dược kia bị người đập nát hết à?” “Nha đầu, ta nói ngươi, không được dùng các loại cây bậy bạ đem đi đảo dược, ngươi có biết, trên mỗi một cái cây đều mang một vị thuốc không? Ngươi đem nó đảo dược như vậy, lỡ dược liệu bị biến chất thì tính thế nào?” “Nha đầu, ngươi ngốc sao? nếu nóng quá thì rút tay ra, còn nữa, ta dạy ngươi vận dụng chân khí, ngươi không vận dụng à, để bị phỏng tay như vậy?” “Nha đầu, tới, ta hôm nay vừa trộm được một bầu rựu, ta với ngươi uống.” “Nha đầu….” “Nha đầu..” An Bình cảm thấy trước mắt mình mờ đi, bên tai có người gọi tên nàng. “Bình nhi!” “Bình Nhi!” An Bình hồi thần, lúc này mới phát hiện trên mặt đã dính đầy nước. Là nước mắt. Thì ra… dù đã chôn sâu ký ức kia đến mấy, trong thâm tâm nàng vẫn còn nhớ rõ như vậy. Mỗi lần hồi tưởng, nàng lại thấy đau lòng. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc kèm lo lắng của mọi người, An Bình vội hít sâu một hơi. Đem tay quẹt nước mắt, sau đó xoay đầu ôm chân cụ An, giọng điệu uất ức kèm lên án: “Ông nội, vị lão bá này bắt nạt Bình nhi, ông nội… oa….” An Bình oa một tiếng khóc lên. Khóc trước mặt người khác là xấu hổ, mà tự dưng đứng khóc không có lý do lại càng xấu hổ. Nhưng nàng hiện tại chỉ là một đứa trẻ, đã không thể giải thích chuyện vừa rồi mình khóc, vậy chỉ có thể thuận theo, giả vờ bản thân bị Trung lão bá này doạ sợ. Là con nít, bị doạ tới khóc cũng không quá mất mặt. An Bình nghĩ như vậy. Trung quảng sự bị tiếng khóc của An Bình doạ cho nhảy dựng, mặt ông cứng đờ, mồ hôi trên trán mạnh mẽ lăn. Ông tự kiểm điểm, cảm thấy, dường như vừa rồi mình đúng là có chút giống như đi bắt nạt con nít.Trung quảng sự ngượng ngùng ho khan hai tiếng, nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn mấy người Cụ An hỏi thêm:“Này… An đại ca, số dược liệu này thật sự là do tiểu cô nương này bào chế? cái này… có cái gì chứng minh sao?” Cụ An nhịn không được cau mày, thấy cháu gái bị doạ tới phát khóc trong lòng ông rất tức giận, vì thế, lời nói ra cũng không còn khách sáo như lúc đầu. “Cần gì chứng minh, việc đó có quan trọng sao Trung quản sự? Chẳng phải ngài nói chỉ cần dược liệu kia có thể dùng thì sẽ thu mua hết sao? hiện tại ta chỉ hỏi, dược liệu này ngài có muốn thu hay không? Cái khác… không quan trọng!” Trung quảng sự đánh một cái rùng mình, ông sâu sắc cảm nhận được khí tức nóng nãy từ mấy người đối diện, Lại nhìn tiểu cô nương kia, thấy nàng vẫn còn che mặt nức nở thì lúng túng. Trung quản sự nghĩ, có lẽ ông thật sự chọc giận họ rồi. “Được, số dược liệu này ta sẽ thu mua toàn bộ, giá cả sẽ được cộng thêm hai phần!” Trung quản nói nhanh, đùa sao, dược tốt như vậy, không mua chẳng lẽ để người ta đem đi chỗ khác bán? Phải biết rằng sắp tới còn có một đơn hàng chuyển lên kinh thành, ông còn đang lo gom không đủ dược liệu đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương