Cưng Chiều 72 Biến Hóa: Ngựa Tre, Nhanh Tiếp Chiêu

Chương 11: Ai nói cậu là quận tử? (3)



Editor: Nhã Y Đình

Cô nhóc vẫn đang suy nghĩ xem tìm cớ gì mà giải thích việc bỏ quên Mặc Mặc lại thấy cậu nhóc đã lấy cái kẹo chocolate ngay trước mặt cô!

Người này sao có thể độc ác như vậy chứ?

"Vì sao anh lại...... " Cô nhóc còn chưa nói hết đã ngừng lại.

Bởi vì Ninh Chấp Mặc bóc xong cũng không ăn mà đưa cái chocolate đó tới trước mặt cô, lạnh nhạt nói: "Ăn đi!"

Cậu cũng không để ý đến dáng vẻ sững sờ của cô, nhét luôn chiếc kẹo chocolate kia nhét vào trong tay cô, bổ sung thêm: "Ăn ít một chút! Đêm qua nhóc ăn nhiều rồi, cẩn thận bị đau bụng!"

Dứt lời, cậu cũng không để ý đến cô nhóc nữa mà thản nhiên mở quyển ‘Tư Trì Thông Giám’ chi chít chữ ra đọc.

Tiểu Đạm Đạm cúi đầu, nhìn trên tay là chiếc kẹo chocolate yêu thích lại còn nhân hạt dẻ cô thích nhất nữa. Đột nhiên cô cảm thấy không còn muốn ăn nữa.

Sau vài giây, cô dùng sức bẻ đôi chiếc kẹo. Tiểu Đạm Đạm lặng lẽ nhìn sang cậu nhóc, thấy một bên mặt cậu cũng rất đẹp trai nha!

Đột nhiên cô nhớ đến câu thành ngữ mới học đêm qua, chọc chọc cánh tay Tiểu Chấp Mặc, hơi do dự nói: "Có phải em lấy tâm tiểu nhân đo bụng đại nhân không?"

Ninh Chấp Mặc bật cười, sửa lại: "Là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"

"Ừm! Em là tiểu nhân, anh là quân tử!"

Tiểu Đạm Đạm gật đầu, ngoài dự đoán là không phản bác ngoan ngoãn nhận sai. Nhìn hai nửa chocolate trong tay định đưa cho Ninh Chấp Mặc một nửa.

Cậu bỏ sách xuống, búng trán Tiểu Đạm Đạm một chút, cười nói: "Anh là quân tử nhưng nhóc cũng không phải tiểu nhân!"

"Thật sao?"

Tiểu Đạm Đạm vẫn luôn lo lắng bản thân có phải tiểu nhân hay không rốt cuộc cũng vui vẻ. Hai lúm đồng tiền nho nhỏ ẩn hiện bên khóe môi.

Khi cô vẫn đang cười lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của cậu nhóc vang đến: "Nhóc không phải tiểu nhân, nhóc là tiểu quỷ Đạm Đạm!"

Nụ cười của Tiểu Đạm Đạm cứng đờ: "...... "

Hừ!

Cô hừ mũi một cái, lắc lắc cánh tay mũm mĩm, giơ một nửa miếng chocolate mở bẻ lên, "Vốn dĩ định đưa cho anh một nửa, nhưng anh là quân tử vậy em ăn...... "

Còn chưa nói hết, cô bé đã trừng lớn mắt nhìn bàn tay trống trơn của mình, không dám tin: "Anh, anh, anh...... "

Ninh Chấp Mặc liếm liếm môi, cười thích chí: "Không thích đồ ngọt lắm nhưng mà...... cảm ơn!"

Tiểu Đạm Đạm nhìn thấy động tác của Tiểu Chấp Mặc thất thần một chút rồi sau đó tức điên!

Ai nói cậu ấy là quân tử??

A a a......

Cô bé tức giận gặm nốt nửa miếng chocolate, suy nghĩ lại rốt cuộc bị hớ chocolate, lại còn bị người ta chọc. Tiểu Đạm Đạm cực kỳ đau khổ, ánh mắt ai oán nhìn Tiểu Chấp Mặc. Lúc đó, cậu nhóc đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng như trước.

Giống như nụ cười tà mị kia chỉ là ảo giác của cô bé mà thôi!

Buổi trưa, lúc giờ cơm tại nhà trẻ, cô giáo sẽ mặc tạp dề cho các bạn nhỏ.

Sau khi buộc lại tạp dề cho Tiểu Đạm Đạm, cô nhóc kéo kéo dây buộc tạp dề, nhìn thấy chỉ có một mình Ninh Chấp Mặc không mặc tạp dề thì lông mày nhíu lại!
Chương trước Chương tiếp
Loading...