Cưng Chiều Dựng Phu
Chương 50: Trốn đi
Diệp Thần Dật đạm mạc thưởng thức tượng đất trong tay, tượng đất màu nâu không ngừng được ngón tay trắng nõn vuốt ve. “Chú Lâm, chú về nói với cha là ít hôm nữa cháu về!” Một người đàn ông trung niên mặc đồ đen bên cạnh tỏ ra khó xử nhìn cậu ta. “Thiếu gia, lão gia cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu quay về đi!” Diệp Thần Dật cười phụt một tiếng: “Tốt cho cháu? Nếu không phải anh Đường chạy khỏi gia tộc, anh cũng bỏ nhà đi thì làm gì mới đến lượt thằng con rơi con rớt như cháu?” “Thiếu gia, cậu đừng nói thế! Lão ra rất yêu thương cậu mà!” “Thương cháu? Nếu như cái thứ đó mà gọi là yêu thương thì cháu chả thèm!” Chú Lâm nhìn gương mặt quật cường của người con trai, khe khẽ thở dài: “Thiếu gia, tuy lão gia ngoài mặt khắc nghiệt nhưng ông ấy thật sự rất tốt với cậu!” Diệp Thần Dật mất kiên nhẫn phất tay ngắt lời ông: “Chú Lâm đừng nói nữa. Ít hôm nữa rồi cháu về.” Ông Lâm tỏ ra khó xử: “Nhưng thiếu gia, lão gia bảo tôi nhất định phải mang cậu về nhà!” Nhà? Diệp Thần Dật này từ lâu đã chẳng có nhà rồi! Cái tòa biệt thự lộng lẫy phủ ánh hào quang được người người hâm mộ của người kia căn bản không phải là nhà của cậu. Đó chỉ là một cái ***g giam hãm tự do của cậu mà thôi. Diệp Thần Dật vuốt ve tượng đất trong tay, gương mặt mập mạp của bức tượng đang mỉm cười, giống như nụ cười của mẹ, luôn ấm áp tốt đẹp. Thế nhưng thứ này chẳng khác gì cát trong lòng bàn tay, càng muốn nắm chặt thì nó vẫn cứ trôi đi. Chú Lâm thấy Diệp Thần Dật chậm chạp không đáp lại mình, trong lòng vô cùng lo lắng bất an. Lão gia đã hạ nghiêm lệnh phải bắt thiếu gia mang về nhà, nhưng vị thiếu gia này cũng vô cùng ương ngạnh, nếu dùng biện pháp cứng rắn mang về thì sẽ làm cậu ta bị thương, vậy phải ăn nói với lão gia ra sao? Chú Lâm cẩn thận hỏi: “Thiếu gia… khi nào thì cậu mới định quay về?” Chỉ cần nghĩ đến phải sống một cuộc sống không chút tự do, Diệp Thần Dật đã thống hận không thôi. Cái cuộc sống được người người hâm mộ đó cậu chán ghét đến tận xương tủy, nỗi khổ sở trong đó ai có thể lý giải được? Nhưng mình thì làm được gì đây? Dù cho bản thân có giãy dụa, phản kháng như thế nào thì chung quy vẫn không làm nên chuyện gì. Đây chính là số mệnh của mình, muốn đổi cũng không đổi được, muốn trốn cũng không thể thoát. Năm ngón tay khép lại siết chặt tượng đất, đem tất cả không cam lòng lẫn bất đắc dĩ đè nén xuống. Diệp Thần Dật ngẩng đầu, trên mặt treo lên nụ cười hồn nhiên, tựa như sự phản nghịch lẫn mâu thuẫn vừa rồi chỉ là ảo giác chưa từng tồn tại. “Chú Lâm, chú về nói với cha là cháu ra ngoài chơi ít hôm rồi về. Vấn đề người thừa kế Diệp gia cháu sẽ cố gắng làm tốt.” Chú Lâm thấy Diệp Thần Dật phản ứng như thế thì nhẹ nhàng thở ra, trẻ con đúng là dễ dàng bị cảm xúc lấn áp. “Nhưng thiếu gia, lão gia bảo cậu phải nhanh chóng quay về!” Diệp Thần Dật kéo ống tay áo của chú Lâm, tỏ ra cực kỳ đáng thương mà cầu xin: “Chú Lâm, cho cháu ở lại chơi thêm vài hôm nữa đi mà, vài hôm nữa rồi cháu nhất định sẽ về!” Chú Lâm tỏ ra khó xử, do dự, nếu không đồng ý với yêu cầu của thiếu gia thì cậu ta sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan, chẳng phải sẽ càng thêm phiền toái. Chú Lâm do dự nhiều lần, sau khi cân nhắc lợi hại thì vẫn đồng ý với yêu cầu của Diệp Thần Dật. “Vậy được rồi, ít hôm nữa tôi sẽ quay lại đón cậu! Bất quá thiếu gia, cậu đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, lỡ mà chọc giận lão gia thì…” Chú Lâm rụt cổ, làm ra tư thế cảnh cáo. Diệp Thần Dật dựng thẳng ngón tay tuyên thệ: “Chú Lâm, cháu cam đoan là không chạy trốn, chú cứ yên tâm!” Chú Lâm thấy vẻ trẻ con của Diệp Thần Dật thì bất đắc dĩ mỉm cười. “Vậy thì chúc cậu chơi vui vẻ, nhớ đừng gây chuyện!” Diệp Thần Dật ra sức gật đầu cố gắng làm như mình là trẻ ngoan: “Cháu biết mà, cháu biết mà, chú Lâm cứ yên tâm!” “Vậy thiếu gia nhớ chú ý an toàn, ba ngày nữa tôi sẽ đến đón cậu!” Nhìn bóng dáng của chú Lâm biến mất sau đoạn hành lang, nụ cười trên mặt Diệp Thần Dật nháy mắt liền biến mất. Cậu suy sụp ngồi trên ghế, vuốt ve bức tượng trong tay, trong ánh mắt lóe lên hận thù sâu đậm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương