Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 47: Thái hậu khác thường, được ban thưởng



Ngụy Trinh Nhiên nhìn dáng vẻ ốm yếu đang cúi đầu kia, trong lòng nổi lên một ý nghĩ thương xót, “Không chỉ cứu Cấp nhi của ta, còn cứu hàng trăm tính mạng trong hậu cung Đại Tần, nha đầu, ngươi ngẩng đầu lên --.”

Khóe miệng Sở Vân Khinh khẽ bĩu một cái, chậm rãi ngẩng đẩu lên.

Lúc Ngụy Trinh Nhiên nhìn thấy vết sẹo đỏ tươi kia,lqd ánh mắt nàng trở nên căng thẳng, nàng nhiều lần nhìn từ trên xuống dưới Sở Vân Khinh đang quỳ trên mặt đấy, lúc này ánh mắt chợt sáng lên, “Ngươi là --.”

Khóe miệng Sở Vân Khinh nhếch lên, “Thần nữ Sở Vân Khinh, thỉnh an Thái hậu.”

Ngụy Trinh Nhiên sợ ngây người, từ sau ngày đánh đàn đó nàng không có gặp qua người này, thật không ngờ bây giờ gặp mặt lại ở trong tình huống như vậy, là nàng cứu Đại Tần!

“Sao lại là ngươi?”

Khóe mặt đuôi mày Sở Vân Khinh híp lại, dường như có chút do dự --.

“Là ta mang nàng tới!”

Chợt một giọng nói trừ trong đám người vang lên, mọi người liếc mắt nhìn, trong mắt là dự đoán cùng thán phục.

Tiêu Lăng mặc một thân áo bào màu xanh,lqd cả người toát lên khôi ngô tuấn thú, ánh mắt hắn đảo qua trên người Sở Vân Khinh, “Có lẽ Hoàng tổ mẫu không biết, Vân Khinh không chỉ giỏi cầm nghệ, mà ngay cả y thuật cũng không tệ, ngày ấy trong cung xảy ra ôn dịch, ta thấy Thái y viện không có cách nào chữa trị, mới phái người đưa thư cho Vân Khinh.”

“Sau khi Vân Khinh biết chuyện, lúc này mới đồng ý tiến cung đi vào nơi tập trung dịch bệnh để tìm cách chữa trị, nhưng khi đó phụ hoàng hạ lệnh việc này không thể truyền ra ngoài, tôn nhi không còn cách nào khác mới tự mình chủ trương mang nàng tiến cung, xin Hoàng tổ mẫu thứ tội!”

Tiêu Lăng bước lên trước hai bước quỳ chung một chỗ với Sở Vân Khinh, dáng vẻ chân thật kia có chút muốn đồng sinh cộng tử với Sở Vân Khinh, Thái hậu đem vẻ mặt của hai người thu vào trong mắt, trái tim hồi hộp đập nhanh.

“Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu, không cần phạt Ngũ ca, không có Ngũ ca Sở tỷ tỷ sẽ không được vào cung, cũng không trị hết bệnh cho nhiều người như thế, vậy chỉ sợ tôn nhi đã sớm --.”

Hiển nhiên Tiêu Cấp muốn nói ra lời bất nhã, Thái hậu vội vàng cắt ngang, “Cấp nhi đừng vội, làm sao Hoàng tổ mẫu có thể không biết đạo lý này, Ngũ ca ngươi cũng vì suy nghĩ cho hậu cung Đại Tần, ai gia muốn thưởng cho hắn còn không kịp.”

Sắc mặt Tiêu Cấp mừng rỡ, “Là thật, vậy Hoàng tổ mẫu khen thưởng Ngũ ca như thế nào? Nếu khen thưởng Ngũ ca, vậy chẳng phải Sở tỷ tỷ cũng có thể được ban thưởng!”

Trong mắt Thái hậu lóe lên một chút do dự, hạ nhân đứng sau lưng Sở Vân Khinh chợt đồng loạt quỳ xuống, tính mạng những người này từng treo lơ lừng, lại được Sở Vân Khinh hết lòng chăm sóc mới lành bệnh, bây giờ nghe Tiêu Cấp nói đến công lao của Sở Vân Khinh, ngay lập tức cũng tham gia vào.

“Y thuật của Sở cô nương rất cao minh có thể cải tử hồi sinh, cầu Thái hậu nương nương ban thưởng.”

Nhìn cảnh tượng này,lqd lông mày Thái hậy khẽ động, ánh mắt của nàng nhìn đến trên người Sở Vân Khinh, khuôn mặt nhọn nhỏ nhắn của nàng, đôi mắt linh động sâu thẳm, nếu như không có vết sẹo kia, không biết khuôn mặt này sẽ đẹp như thế nào, hình như xuyên qua Sở Vân Khinh thấy được người khác, ánh mắt Ngụy Trinh Nhiên vẫn căng thẳng như vậy, lúc này chợt trở nên hoang mang.

Tiêu Cấp nhướng mày, “Hoàng tổ mẫu, chẳng lẽ công lao của Sở tỷ tỷ không đủ lớn sao! Ở trong Tử Ngọc cung Sở tỷ tỷ đã thức trắng đêm chăm sóc tôn nhi, tôn nhi bệnh nặng hơn so với những người khác, là Sở tỷ tỷ lấy máu chính mình để làm thuốc dẫn mới cứu được tính mạng của tôn nhi, trên đời này trừ bỏ mẫu thân và Hoàng tổ mẫu, cũng chỉ có Sở tỷ tỷ mới đối tốt với ta như vậy.”

Tiêu Cấp nói đến đây trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào, ánh mắt Ngụy Trinh Nhiên căng thẳng, “Lấy máu làm thuốc dẫn?”

Ngụy Trinh Nhiên tựa hồ nhớ lại chuyện trước kia, ánh mắt nàng có chút sâu sắc, lại tinh thế nhìn dáng vẻ Sở Vân Khinh hai tay đặt ở bên người nắm chặt, “Cấp nhi, ngươi kêu nha đầu kia là cái gì?”

Tiêu Cấp hít hít mũi, “Sở tỷ tỷ!”

“Sở tỷ tỷ --.”

Thái hậu không ngừng lặp lại câu xưng hô này, Tiêu Cấp ngời ở bên cạnh Thái hậu, chỉ nghe thấy trong miệng nàng lẩm bẩm một câu, “Tưởng là nguyên nhân nhưng lại là kết quả, chẳng lẽ toàn bộ đều là số mệnh sao?”

Bỗng nhiên hai mắt nàng sáng lên, ánh mắt của nàng lần nữa rơi trên người Sở Vân Khinh, “Sở nha đầu, ngươi nói cho ai gia biết, ngươi muốn được ban thưởng cái gì?”

Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, “Vân Khinh từ nhỏ học chút y thuật, trị bệnh cứu người vốn là bổn phận của thầy thuốc, Vân Khinh, không dám tham công cầu thưởng.”

Thái hậu gật đầu,leqquyddon nàng nhìn hai người vẫn quỳ trên mặt đất như cũ khẽ lắc đầu, “Người biết y thuật trong thiên hạ rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể đứng ra chịu nguy hiểm như ngươi, ban thưởng cho ngươi trong lòng ai gia đã có dự kiến.”

Khóe miệng Tiêu Lăng nhếch lên, “Hoàng tổ mẫu thánh minh!”

Đôi mắt Thái hậu có chút buông lỏng, thậm chí còn có chút ý cười, “Đứng lên đi, ngươi canh giữ rất lâu trước Tử Ngọc cung, ai gia liền biết việc này có liên quan đến ngươi, bâu giờ ai gia ban thưởng cũng không thể thiếu ngươi, đợi ai giá bao với Hoàng thượng, đương nhiên sẽ không bạc đãi Sở nha đầu, ngươi, có thể yên tâm rồi chứ?”

Tiêu Lăng cười ha ha, xoay người đỡ Sở Vân Khinh dậy.

Trên mặt Tiêu Cấp không kiềm chế được vui mừng, hắn nhìn Sở Vân Khinh chậm chạp đứng dậy, bỗng nhiên biến sắc, “Sở tỷ tỷ!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...