Cưng Chiều Vương Phi Chí Tôn

Chương 45



Ly Yên nhìn lướt qua Lâm Thanh Hàm, khoé miệng dưới khăn che mặt gợi lên nụ cười trào phúng.

"Không được? Vì sao không được? Vũ nhi, ngươi phải nói lý do cho ai gia biết? Vì sao Mộc tiểu thư không thể tháo cái khăn che mặt xuống?" Nhìn thấy Lăng Dạ Vũ phản ứng lớn như vậy, thái hậu càng thêm tin tưởng khuôn mặt của Mộc Ly Yên nhất định là xấu vô cùng, không thể gặp người.

"Đúng vậy a, Vũ Vương gia, để Mộc tiểu thư tháo cái khăn che mặt xuống, cho mọi người nhìn một chút thôi. Nếu Mộc Tiểu thư không giống như lời đồn đại, thì thái hậu nương nương cũng sẽ không phản đối nữa rồi. Nếu mà Mộc tiểu thư thật sự..." Lâm Thanh Hàm cực kì quan tâm nói, cuối cùng cũng không nói hết, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý của nàng. Nhất định là nàng ta đang cố giả bộ trấn định, chờ tháo cái khăn che mặt xuống, nàng cũng không tin nàng ta còn có thể trấn định như vậy.

"Bổn vương nói không được, chính là không được, không cần lý do. Cưới ai làm vương phi, cũng là chuyện của bổn vương, không đến lượt các ngươi quản." Hàn quang trong mắt Lăng Dạ Vũ khiến cho thái hậu kinh hãi, vừa dứt lời ánh mắt Lăng Dạ Vũ liền rơi trên người Lâm Thanh Hàm, ý tứ cực kỳ rõ ràng, ánh mắt lạnh như băng của hắn khiến cho lòng Lâm Thanh Hàm run rẩy, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Chuyện cười, dung mạo Tiểu Yên sao có thể để cho người khác nhìn, một khi dung nhan tuyệt sắc như vậy lộ ra, chẳng phải là hắn sẽ có nhiều tình địch hơn sao?

"Mộc tiểu thư ngươi tháo cái khăn che mặt xuống để cho ai gia nhìn một chút, nếu như lời đồn đãi là thật, có ai gia ở đây, những người đó cũng không dám nói cái gì. Nếu mà có người miệng không nghiêm, nói ra ngoài, ai gia sẽ chủ trì công đạo cho ngươi." Thái hậu thấy không thể xuống tay từ chỗ Lăng Dạ Vũ, đành phải xoay người ra tay ở Ly Yên, nhất định hôm nay bà phải tháo được cái khăn che mặt của nàng ta xuống.

"Không được." ánh mắt Lăng Dạ Vũ kiên định vô cùng, thanh âm sắc bén truyền khắp  từng góc đại sảnh.

"Nếu thái hậu muốn nhìn, ta sẽ tháo cái khăn che mặt này xuống, chỉ là hi vọng các vị sẽ không bị dọa." Nhìn hai người kia, nàng biết nếu mà nàng không tháo cái khăn che mặt xuống, thái hậu sẽ không bỏ qua, nếu nàng ta muốn nhìn, như thế thì nàng sẽ thanh toàn cho nàng ta vậy, khoé miệng Ly Yên chậm rãi nở một nụ cười quỷ dị.

"Tiểu Yên...." Lăng Dạ Vũ nghe thấy Mộc Ly Yên nói, sốt ruột nhìn Mộc Ly yên.

Ly Yên cười nhẹ, đưa tay tháo cái khăn che mặt xuống, ánh mắt hơi hơi lườm về mắt Lâm Thanh Hàm, vẻ chờ mong trong đôi mắt Lam Thanh Hàm không có tránh được đôi mắt của Ly Yên.

"Hít..." sau khi Ly Yên tháo cái khăn che mặt xuống, một trận hút không khí vang lên. Lăng Dạ Vũ nhìn khuôn mặt Ly Yên, vẻ kinh ngạc hiện đầy trong mắt. vẻ mặt Lâm Thanh Hàm cực kì tiếc hận, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

"Không nghĩ tới lời đồn đãi là thật, Thiên kim phủ Thừa tướng đúng là vô cùng xấu xí."

"Đương nhiên, nếu không thì sao nàng lại đeo khăn che mặt suốt ngày a? Nghe nói trước kia nàng có thể  gả cho Vương gia là vì Ngưng phi nương nương xin ý chỉ của hoàng thượng a!"

"A? Thì ra là như vậy."

Trên yến hội người người nghị luận sôi nổi, thì thầm với nhau, sắc mặt của Lăng Dạ Trần ngồi ở phía trên liền trầm lại, người ngồi dưới cảm thấy có chút không ổn, mới từ từ yên tĩnh lại.

Lăng Dạ Trần cũng không nghĩ tới nữ tử này lại có bộ dạng xấu xí như vậy, dù sao lúc đeo khăn che mặt, khí chất cũng không có người nào có thể so sánh.

Tại sao có thể như vậy? Yên nhi nàng muốn làm cái gì? Mộc Ngưng Vi nhíu mi, kinh ngạc nhìn gương mặt xấu xí kia.

"Vũ nhi, loại nữ nhân không tài không mạo như thế làm sao xứng với ngươi? Nàng vốn không phù hợp làm vương phi. Vũ nhi, hay là ngươi hay chọn người khác đi." Nhìn gương mặt xấu xí kì dị kia, thái hậu chán ghét ra mặt, nhìn Lăng Dạ Vũ lạnh lùng nói.

Nữ nhân này tâm cơ sâu không lường được, bộ dạng xấu xí như vậy lại có thể khiến cho Lăng Dạ Vũ một lòng một dạ với ả.

"Bổn vương chỉ biết cưới nàng,không quan tâm đến dung mạo của nàng." Lăng Dạ Vũ thu lại kinh ngạc trong mắt, nhìn Ly Yên kiên định nói.

Tiểu Yên nguỵ trang khi nào, vậy mà hắn lại không biết, bất quá trong lòng âm thầm vui mừng, may mắn là Tiểu Yên đã chuẩn bị từ trước.

"Vũ nhi?"

“Thái hậu nương nương người trước đừng nóng giận, tuy dung mạo của Mộc tiểu thư..." đang nói thì ngừng lại, một bộ dạng muốn nói lại thôi, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tứ của nàng, "Nhưng mà cũng không đại biểu rằng nàng không có tài nghệ, không bằng gọi Mộc tiểu thư biểu diễn tài nghệ đi?"

Lâm Thanh Hàm dịu dàng lên tiếng đề nghị, đáy mắt ẩn chứa khinh thường, nữ tử xấu xí như vậy làm sao có tư cách tranh giành Vũ Vương Gia với mình chứ.

"Tài nghệ? Ngại quá, bản tiểu thư không phải mãi nghệ, ngươi nghĩ rằng ta giống với ngươi sao?" Ly Yên cười lạnh một tiếng, châm chọc nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...