Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây

Chương 48: Chương 48



Lúc Lục Chiêu Bạch tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Triệu Vô Sách không ở trong phòng, trên giường chỉ có một mình y.

Cơ thể thanh tân thoải mái, là vết tích được lau rửa và bôi thuốc, trong phòng cũng vô cùng gọn gàng sạch sẽ, không hề nhìn ra dấu vết hoang đường đêm qua.

Ngoại trừ trên người bủn rủn và chút hứng khởi còn sót lại để y có thể khắc sâu chuyện đã xảy ra.

Lục Chiêu Bạch đặt tay lên trán, hiếm khi ngây người.

Đêm qua quá mất khống chế, đối phương kềm giữ y, đưa y lên chín tầng mây rồi lại ném xuống lòng biển sâu.

Cảm giác thể xác và tinh thần đều bị người khác điều khiển vốn dĩ là điều y căm ghét nhất.

Thế nhưng khi nhớ lại đêm qua, y không hề thấy bài xích.

Lục Chiêu Bạch mím môi, nhẹ nhàng vỗ trán.

"Chủ tử."

Là Bảo Phác.

Lục Chiêu Bạch đáp lời, nhắm mắt lại.

Lần nữa mở mắt ra, mơ màng đã rút về, thay vào đó là vẻ mặt tỉnh táo.

"Vào đi."

Bảo Phác đứng ngoài cửa đợi một lát, lúc bước vô thì Lục Chiêu Bạch đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi dựa vào ghế La Hán, sau lưng có lót gối mềm.

Bảo Phác hành lễ, hai tay dâng ngọc bội lên cho y: "Chủ tử, đã tra được."

Nhìn thấy ngọc bội, ánh mắt Lục Chiêu Bạch trở nên sắc bén: "Sao rồi?"

"Đúng như ngài đoán, ngọc bội này có chút lai lịch.

Nó xuất phát từ Nhạc gia."

Lục Chiêu Bạch ngồi lại ngay ngắn, hỏi hắn: "Nhạc gia nào?"

"Năm Minh Quang thứ ba, Nhạc gia thông đồng với địch phản quốc, bị chém đầu cả nhà."

Bảo Phác nói đến đây thì hơi hạ giọng: "Còn có mẹ đẻ của Lục điện hạ, nô tài cũng tra được, nàng tên là Dao Cơ, vốn tiến cung làm vũ cơ với thân phận tội nhân.

Trước khi tiến cung, nàng là thị nữ của Nhạc gia."

Ngón tay Lục Chiêu Bạch vô thức lên gõ mặt bàn, nhíu mày: "Ta nhớ rõ, thế lực trên triều của vị Trấn Quốc Công này năm đó đã bị thanh trừng toàn bộ rồi mà?"

Bảo Phác cười: "Nói là bị nhổ tận gốc, nhưng đại thụ gốc sâu, sao có thể nói là nhổ được sạch sẽ?"

Năm đó vụ án của Trấn Quốc Công liên lụy cực rộng, tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng bọn họ vẫn tra ra chút manh mối.

Ví dụ như vị Trấn Quốc Công uy danh hiển hách kia, sở dĩ bị xử tử không phải bởi vì thông đồng với địch phản quốc, mà là do từ đầu Nhạc gia đã chọn sai phe, vì vậy sau khi Triệu Mạch lên ngôi, ngủ đông ba năm, một tay thanh trừ.

Lông mày Lục Chiêu Bạch chậm rãi giãn ra.

Điều này lập tức lý giải.

Một mình Triệu Vô Sách không thể xoay sở hết được, thế lực phía sau hắn xem ra là Nhạc gia.

Nhưng Dao Cơ kia chỉ là một thị nữ của Nhạc gia, vậy thì lấy đâu ra khả năng khiến mầm mống còn sót lại của Nhạc gia cam tâm bị sai sử?

"Về Dao Cơ, còn tra được cái gì không?"

Bảo Phác lắc đầu: "Những người già mà thuộc hạ nói chuyện đều kể rằng nàng hiền lành chất phác, tâm địa lương thiện, năm đó Lục điện hạ cũng là một tay nàng dạy dỗ, mãi tới lúc chết đi."

Trên người nữ nhân ấy không có bất kỳ thứ gì xuất sắc, ngoại trừ khuôn mặt.

Lục Chiêu Bạch trầm mặc hồi lâu, tâm địa lương thiện sao có thể nuôi dưỡng ra được một con hồ ly giống Triệu Vô Sách chứ?

"Còn có, trong khoảng thời gian này, người của chúng ta đi theo Lục điện hạ bị phát hiện.

Ý tứ của trưởng lão là người này không dễ khống chế, không nên lưu lại."

Bảo Phác càng nói, thanh âm càng nhỏ.

Mỗi ngày hắn ta đều đi theo bên cạnh chủ tử, nhìn rõ hơn những người khác, rằng Lục Chiêu Bạch đối xử Triệu Vô Sách vô cùng khác biệt.

Lục Chiêu Bạch trả lời nhanh gọn: "Nói cho bọn họ, ta có chủ ý của mình, không được tự tiện hành động."

Bảo Phác thầm nghĩ quả nhiên là như thế, kính cẩn đáp lời: "Vâng ạ."

......

Mấy ngày tiếp theo, hoàng đế đều không triệu kiến Lục Chiêu Bạch, thay vào đó là tin tức của thái y truyền tới, nói là Triệu Mạch bị bệnh.

Mà bệnh này có chút khó mở miệng: Túng dục quá độ.

Đêm hoang đường đó hẵng còn ở trước mắt, Lục Chiêu Bạch chỉ nói đã biết, trong lòng trộm chửi Triệu Vô Sách thêm mấy lần.

Kết quả màn đêm buông xuống cũng là lúc kẻ bị y chửi ban ngày mò lên giường của y.

Lục Chiêu Bạch thẳng chân đá hắn, cười lạnh: "Điện hạ nghiện trộm người à?"

Triệu Vô Sách mò mẫm ôm đối phương vào lòng, lạnh lẽo trên người hắn khiến Lục Chiêu Bạch không khỏi giật mình.

"Cái gì mà trộm người, ta và A Bạch tình đầu ý hợp, rõ ràng là cùng nhau trải qua phong nguyệt." Cơ thể hắn lạnh lẽo, Lục Chiêu Bạch đẩy không ra, mới tức giận xốc chăn lên, Triệu Vô Sách biết ý, lập tức lăn vào.

Từ sau khi thật sự hoan ái, người nọ mỗi đêm đều mò qua đây ngủ lại, Lục Chiêu Bạch đuổi không đi, ban đêm bị hắn cưỡng ép làm bậy, sáng hôm sau lại dậy muộn.

May mắn dạo gần đây Triệu Mạch không cần y hầu hạ, cũng làm Lục Chiêu Bạch được thở phào.

Lần này Triệu Vô Sách chưa đi, mà nằm bên cạnh y.

Lục Chiêu Bạch còn buồn ngủ, dáng vẻ thực sự đáng yêu, Triệu Vô Sách thích cái cách y phòng bị như vậy biết bao, không nhịn xuống được khẽ thơm một cái nơi má y.

Lục Chiêu Bạch liếc mắt khinh thường, Triệu Vô Sách mới cười cười rời giường, hỏi: "Đốc Công chuẩn bị dậy sao? Để ta hầu hạ ngươi nhé?"

Lục Chiêu Bạch không tin hắn chút nào, người nọ lúc thoát quần áo y rất thuần thục, nhưng dù sao cũng là chủ tử, khó mà tỉ mỉ được như những kẻ hầu.

Ai ngờ Triệu Vô Sách thế nhưng thật sự giúp y mặc quần áo chỉnh tề thỏa đáng, cuối cùng còn chuẩn chỉ vấn tóc cho y, vừa nhìn Lục Chiêu Bạch trong gương đồng vừa hỏi: "Đốc Công thấy vừa lòng không?"

Tay nghề của hắn cẩn thận chu đáo, vừa nhìn liền biết từng hầu hạ người khác, không rõ là luyện thành từ ai——

Đương nhiên Lục Chiêu Bạch nào ngờ nổi, người mà hắn dùng để luyện tập chính là y của kiếp trước.

Lục Chiêu Bạch thản nhiên gật đầu, nói: "Tạm được."

Triệu Vô Sách ngắm y mà tâm động, lại cúi đầu hôn lên mặt y một cái, không chờ Lục Chiêu Bạch mở miệng chửi người, hắn đã nhanh chóng biến mất như cơn gió.

Trước khi đi không quên thả lại một câu: "Buổi tối đợi ta."

Người đã đi xa, Lục Chiêu Bạch xùy mắng: "Thứ vô liêm sỉ."

Nhưng ý cười không giấu được nơi khóe mắt đuôi lông mày.

......

Sau buổi tiệc mừng, uy danh của Triệu Vô Sách trong triều lên như diều gặp gió.

Triệu Vô Sách lúc trước bị phân đi theo Ngũ Thành Binh Mã Tư, hiện tại cũng được chuyển tới Công Bộ.

Quan viên trong triều, ai mà không thành tinh?

Chẳng qua chỉ là đổi một chức vị nhưng đủ kiến bọn họ nghe ra tiếng gió bất thường.

Có lẽ hoàng đế cố ý bồi dưỡng Triệu Vô Sách thành Trữ Quân.

Dù sao cũng chỉ có Trữ Quân mới có thể được điều đến Công Bộ rèn luyện.

Thành công của Triệu Vô Sách trên triều như cá gặp nước, điều này bất giác khiến Triệu Mạch nảy sinh cảnh giác.

Không biết có phải mấy năm nay làm bậy quá nhiều, con nối dõi liên tiếp qua đời, tới hiện tại, người còn có thể trọng dụng trong triều, thế nhưng chỉ dư lại một Triệu Vô Sách.

Chuyện này làm Triệu Mạch cực kỳ bất an.

Ông ta bắt đầu chọn lựa con nối dõi, buổi tối cùng ngày Lương phi chết bệnh.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhị hoàng tử Triệu Vô Ly liền nhận được thánh chỉ.

"Nhị hoàng tử Triệu Vô Ly, tuấn tú chăm chỉ, tài năng xuất chúng.

Có phong thái của tổ tiên, dáng dấp của trẫm."

"Nay sắc phong làm Tề vương, khâm thử."

Mẫu phi vừa qua đời tối hôm qua, Triệu Vô Ly còn chưa kịp thoát khỏi đau khổ, tự nhiên bị một cái bánh rơi từ trên trời xuống, đập cho hắn phát ngốc.

Nhị hoàng tử Triệu Vô Ly, dị tật từ trong bụng mẹ, vừa sinh ra đã thọt, cho nên ngay lập tức bị đá khỏi hàng ngũ tranh đoạt ngôi vị.

Mấy năm nay vì nhà ngoại có thực quyền, cho nên dù hoàng đế không ngó ngàng gì đến nhưng hắn vẫn sống rất khá.

Ai ngờ thánh chỉ của hoàng đế phát ra, nhanh chóng kéo hắn lần nữa quay trở lại giữa lòng chính trị.

Hoàng đế có ý nâng đỡ Nhị hoàng tử, chẳng những phong vương, còn dùng lễ của Hoàng hậu an táng cho Lương phi vừa qua đời.

Ông ta cố ý làm Triệu vô ly và Triệu Vô Sách tạo thành hai thế lực, đáng tiếc Triệu Vô Ly không biết cố gắng, sau khi túc trực linh cửu thì ngã bệnh.

Hoàng đế kêu Triệu Vô Sách thay mặt tới thăm, cũng bảo Lục Chiêu Bạch chuẩn bị thuốc thang đồ bổ đưa theo.

Triệu Vô Sách lười đi chuyến này, nhưng khi nhìn thấy Lục Chiêu Bạch lập tức sửa lại chủ ý.

Thời điểm tới Tề Vương phủ, thấy khắp nơi đều là màu trắng, Triệu Vô Ly thật sự ngã bệnh, sắc mặt ửng hồng, có hơi không gượng dậy nổi.

Hắn cho người hai bên lui ra, chỉ chừa lại mình Triệu Vô Sách, câu đầu tiên nói chính là: "Lục đệ, ta không có hứng tranh đoạt với ngươi."

Triệu Vô Sách giả vờ cười hồ đồ: "Nhị hoàng huynh đang nói cái gì?"

Triệu Vô Ly thở dài, lấy khăn từ trên trán xuống, ho khan vài tiếng mới nói: "Ngươi cũng biết tước vị Tề vương này của ta là như thế nào có được."

Hắn cũng không đợi Triệu Vô Sách trả lời, cố gắng mở miệng: "Phụ hoàng muốn cho ta và ngươi đối đầu, nhưng ta là một người thọt, ông lo lắng sắc phong cho ta danh không chính ngôn không thuận, cho nên......!Giết mẫu phi của ta."

Hắn nản lòng thoái chí, tự giễu: "Ta từ khi ra đời đã là tử khí, mấy năm nay tự tại thoải mái, vốn tưởng rằng qua vài năm nữa có thể dẫn mẫu phi tiếp đất phong, phụng dưỡng tuổi già.

Ai ngờ......"

Hắn nói đến đây, vành mắt phiếm hồng, hồi lâu mới tiếp tục nói: "......!Lục đệ, việc đã đến nước này, ta không dám oán ghét ai, chỉ cầu nếu một ngày thượng vị, ngươi có thể tha ta một mạng.".
Chương trước Chương tiếp
Loading...