Cùng Địch Ngủ Chung

Chương 2



Tên đầy đủ của gã người Nga này thiệt là dài dòng, Ilya – Moros – Hosenzoren – Nyoyankovsky. Mà quan trọng là gã này chưa bao giờ tự xưng địa vị của mình ở hai giới hắc bạch như thế nào nhưng chỉ cần nghe đến tên “Ilya”, toàn bộ vùng Địa Trung Hải và sa mạc Sahara đều sợ vỡ mật.

Sinh ra ở một đất nước nhỏ bé ở ven bờ biển, làm giàu nhanh nhờ dầu mỏ, gã bí mật làm ăn với cả chính phủ và các phe phái chống chính phủ ở một số quốc gia Bắc Phi. Người này nổi danh tâm địa độc ác, không nói nhân đạo và tín nghĩa, đã từng có lần bán đạn dược kém chất lượng cho quân chống chính phủ, khi thấy quân chính phủ chuẩn bị giết quân phản loạn, gã lại đặt một quả bom thuộc loại tiên tiến nhất trước cửa văn phòng nội các của các đồng minh châu Âu, hại chết mười mấy dân thường vô tội và làm bị thương phó thủ tướng, đe dọa không cho phép đình chiến và tất cả vũ khí đạn dược phải được mua từ vũ khí đạn dược tồn kho của gã cách đây mấy năm. Vụ việc này đã khiến một số quốc gia ở Nam Âu nổi giận và mắng chửi gã là một kẻ tham lam, vô sỉ và phản nhân loại. Người này đã bị liệt vào danh sách đen, những người bị truy nã loại A, của “Liên minh Tình báo Quốc tế”.

………..

Đám vệ sĩ đang xem náo nhiệt bỗng phá lên cười, bản chất xấu xa của con người luôn không thể che đậy, quơ tay múa chân, hô hào cổ vũ kém ý thức. Lướt qua những bờ vai vạm vỡ này, trên tấm thảm, có thể thấy hai người đang nằm trên mặt đất …

Hứa Nhiễm hôm nay vận khí rất tốt, dựa vào kỹ nghệ theo hầu hạ người khác thành thạo nhiều năm nay, hắn đâm vào rút ra rất tự nhiên. Nhưng không biết vì sao mình lại phải làm như vậy ở trước mắt bao nhiêu người khiến hắn cảm thấy quá xấu hổ, gần như gục ngã.

Đồng hồ đếm ngược còn chưa qua hết một phần ba thời gian mà hắn đã dẫn trước Tạ Liêu Sa một bước, bẻ gãy điếu xì gà cỡ lớn kia.

Ilya nóng nảy bật dậy đá lật bàn trà, xì gà và ly rượu bay tứ tung… tiếp theo đến đá bay người yêu nhỏ tóc vàng, thằng nhóc xui xẻo khóc nức nở kéo quần lên lăn đi.

Chương Thiệu Trì ngồi bất động trên sô pha, vắt chéo một chân, chút hỗn loạn ngắn ngủi này cũng che giấu đi sự ngạc nhiên và nghi ngờ trên mặt anh. Tiểu yêu tinh Hứa Nhiễm đương nhiên không có thần công hộ thể, cái quỷ《Quỳ hoa bảo điển》gì. Điếu xì gà kia là do anh cẩn thận “tuyển chọn”, ngoài mạnh trong yếu chỉ cần thực sự bị kẹp một cái lập tức gãy thành nhiều đoạn. Còn cái của thằng nhóc tóc vàng, không biết có chất lượng hay không, nhưng nằm ở dưới đáy hộp nên bị ẩm, có cố giày vò nửa ngày hay ‘làm’ lâu đến đâu cũng không bẻ gãy được.

Ilya một hơi uống hết ly rượu, tỏ ý “Đều mệt rồi, kết thúc đi”.

Người này tính tình trẻ con, đen mặt bỏ đi, trước khi đi còn hẹn Chương tổng đêm nay tái chiến, sau bữa tối cùng nhau kiểm tra hàng hóa, cùng nhau kiếm tiền.

Chương Tổng đứng dậy, khẽ gật đầu xem như đồng ý.

Hai người đàn ông cùng đứng dưới ánh đèn. Chương Thiệu Trì dáng người không thấp, cao lớn mạnh mẽ, thế nhưng gã quỷ ngoại quốc mắt xanh xám còn cao hơn anh nửa cái đầu, cánh tay dưới lớp áo căng ra cơ bắp rắn chắc vạm vỡ, ánh mắt ngạo mạn, lóe lên sự lạnh lùng, xấu xa.

……

Chương Thiệu Trì rời khỏi hành lang tầng của đối phương, sau khi đi xuống hít được làn gió biển trong lành ở tầng bên dưới cuối cùng mới có thể thở ra.

Nếu không phải vì giao dịch làm ăn, muốn moi tiền từ trong túi con gấu dã man đó, Chương tổng chúng ta trước giờ vẫn luôn mắt cao hơn đầu, phong thái cao ngạo, sẽ không hạ mình chơi cùng cái tên biến thái tự kỷ kia. Hút một điếu xì gà đã là cho gã thể diện rồi.

Hứa Nhiễm cũng có chút sợ hãi. Đối với Chương tổng tự nhiên sinh ra ỷ lại và bám sát giống như chiếc phao cứu sinh, líu ríu chạy theo. Ở một số trường hợp, vòng tay vững vàng và cường tráng của Chương tổng thực sự có thể mang lại cho người khác cảm giác an toàn mãnh liệt.

Hứa Nhiễm sợ bị hung thần kia túm trở lại, lỡ may gặp lại lần nữa lại tiếp tục chơi phóng phi tiêu hay ‘làm gãy’ thì thật là không thể làm được…

Chương Thiệu Trì tự nhiên có chút mềm lòng, anh đưa tay vuốt ve gáy an ủi Hứa Nhiễm, chiếm tiện nghi một chút.

Vuốt ve một chút lại lập tức rút tay về, tiểu tử Hứa Nhiễm này cũng có dáng người gầy gò của một thiếu niên, làm cho anh cảm thấy không thoải mái. Một cơn nhói đau khó tả từ đầu ngón tay xuyên thẳng vào tim.

Không thể quay về những năm tháng hồn nhiên.

Không thể tìm thấy một thiếu niên trong sáng.

Hồi đầu năm nay, ai con mẹ nó còn chơi trò hồn nhiên với anh, trong mắt còn có thể nhìn thấy “trong sáng”, chỉ muốn làm bạn giường, xuống giường nói chuyện chính là phong nhã, lên giường nói chuyện đều là giao dịch.

Nhưng đã có chuyện gì xảy ra với một màn vừa diễn ra trong phòng xì gà?

Chương tổng lúc này mới có cơ hội cẩn thận xem lại cả quá trình, thật ra, anh vuốt ve cả hộp xì gà, tình cờ ở trên điếu thuốc lớn nhất kia anh nhận ra một lớp vết nứt kỳ lạ, dưới ánh đèn, không nhìn kỹ tuyệt đối nhìn không ra. Anh đã rất ngạc nhiên nhưng không nói gì, giả vờ chọn ngay điếu xì gà đó.

Khi anh lấy ra nó còn chưa vỡ ra, cái loại vết nứt này tinh xảo ẩn nấp như hoa văn trên chiếc bình sứ, cách làm vừa đủ, thủ đoạn tương đối quen mắt

Giống như ai đó đã khéo léo sử dụng ngón tay nhào nắn ra.

Đó là “điếu xì gà hỏng” đã bị bóp nát, cho nên Nhiễm công chúa kẹp một cái liền vỡ vụn, ma xui quỷ khiến tránh được một kiếp, bằng không đêm nay đã bị cái gã biến thái lôi đi ‘làm’ cho sống dở chết dở.

Tuy nhiên, đó là một hộp xì gà thượng đẳng của Honduras, trị giá ít nhất 8.000 euro.

Còn tầng đó là tầng mà ông trùm dầu mỏ Ilya Nyoyankovsky đã bao trọn và dọn dẹp sạch sẽ, quầy bar cùng phòng xì gà đầy tai mắt của gã, ai có thể vào được.

Có ai đó đã vào phòng.

Ai đó không chỉ đi vào phòng, mà thậm chí còn ở trong phòng chạm qua thứ đó, và cố tình để lại dấu vết. Không một ai ở đây có thần công hộ thể 《Quỳ hoa 》 hay 《 Cúc hoa 》, chỉ sợ nơi này có người là Thiên Thủ Quan Âm.

Đây là muốn nói với những người trên con tàu này rằng họ đã đến đây. Nếu hộp xì gà này bị bôi 《 xyanua 》 thì cho dù là giàu có đến đâu thì giờ này chắc cũng đi đời nhà ma rồi.

……

Quay người đi lên lầu.

Đi vào một hành lang khác và quay trở lại phòng VIP ở phía bên kia của tầng trên cùng.

Chương tổng im lặng đi suốt con đường, đôi vai cô đơn khoác lên mình ánh vàng tràn ngập của biển chiều, chỉ có hầu kết khẽ động để lộ ra những đoạn ký ức đứt quãng hiện lên trong đầu làm anh rơi vào mơ màng.

Trong mơ màng anh nhìn thấy một vùng đất ánh trăng trắng xóa khiến anh không thể mở mắt và không thể nhìn rõ mặt người bên cạnh. Có một thanh niên đẹp trai khi đó cũng ngồi xổm bên chân anh, giống như đứa nhỏ, cố ý cắn đầu gối quần của anh, chống cằm lên đùi anh, cười rất đắc ý.

Trong trí nhớ của anh, hắn có đôi mắt cá chân trắng mà gầy gò lại thích đi giày da của anh nhưng mang vào sẽ đi loạng choạng. Mỗi lần bị anh khiêng cả người ném lên giường lớn, đôi chân đó chắc chắn sẽ ném giày lên trần nhà hay góc tường sau đó ngoảnh đầu lại bật ra một tràng cười trong trẻo và hồn nhiên, đến khi bị anh bịt miệng bằng một nụ hôn sâu, thâm nhập thô bạo và thân mật.

Con người tuyệt vời kia không thích hút thuốc, đặc biệt ghét khói thuốc, nhất định sẽ cướp lấy nửa điếu xì gà đã châm trên miệng anh và trả thù bằng cách vò tới vò lui những điếu thuốc dẻo dai kia đến khi thành mảnh giấy mỏng như cánh ve rồi mỉm cười đưa cho anh xem.

……

Đáy mắt Chương Thiệu Trì ửng đỏ, trong lòng khó chịu xoay người bước vào phòng.

Hứa Nhiễm ôm eo bám theo, nhưng chân còn chưa chạm đất đã bị đẩy ra ngoài, “Ồ—”

Chương Thiệu Trì quay đầu lại, thuận tay lấy ra một món đồ chơi tình thú từ trong hộp quà màu hồng ở cửa phòng, không 28cm cũng được 22cm, ném vào trong ngực Nhiễm công chúa, rồi bỏ đi.

Hứa Nhiễm lập tức mặt đỏ tai hồng. Nó không phải là món đồ chơi quý giá mà hắn đã tặng cho anh hôm trước sao? chạy bằng điện, còn bắt chước tiếng người rên rỉ.

“Trở về phòng tận hưởng đi” Chương Thiệu Trì nói.

“Đừng ăn một mình … Tôi không muốn ăn ‘một mình’”. Hứa Nhiễm nhỏ giọng làm nũng, ngoài miệng như có mật, “Tôi vừa mới lập công, vừa thắng được thằng nhóc tóc vàng mà.”

“Cậu là nam chính số một” Chương Thiệu Trì mặt không chút cảm xúc, lười biếng nói “làm chuyện đó với cậu cũng không thiệt thòi gì, chẳng lẽ cậu đến đây là vì tôi à?”

Trên thương trường, đây chẳng qua là cuộc mua bán trao đổi giữa đám người đạo đức giả, một bầy khỉ mặt người ngu xuẩn. Vào phòng ngủ cởi quần áo, tháo thắt lưng, thẳng thắn gặp nhau nhưng lại khôn khéo giống như ở trên giường đàm phán thương mại. Anh biết đều là như vậy.

Đây là vòng lẫn quẩn mà 20 năm qua anh vẫn chưa thể thoát ra. Trái tim đã lạnh và cứng từ lâu.

“Được không, người ta chỉ muốn tâm sự với ông chủ thôi mà…” Hứa Nhiễm còn chưa dứt lời, Chương Thiệu Trì đã nói: “Cậu có thể tâm sự với nó”.

“Cậu luyện đến khi bấm gãy được thứ đồ chơi cao su này, đến tối ông đây sẽ đem ‘cái thật’ tâm sự với cậu” Chương tổng dập cửa phòng.

Hứa Nhiễm le lưỡi trước cánh cửa đang đóng kín và lẩm bẩm dưới ánh mắt của mấy tên vệ sĩ ngoài cửa, khẩu hình rõ ràng là “đồ biến thái vô lương tâm”!

Tuy nhiên, thành thật mà nói, khi ông chủ của hắn ngậm điếu xì gà, hai mắt nheo lại hít nhả khói làm cho các mạch máu trên cổ cùng hầu kết khẽ trượt, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng hấp dẫn khó tả, làm cho loại người chỉ bán lỗ ***, không nói chuyện tình cảm như hắn cũng động lòng.

……

“Huyền nhạc mị ảnh” đang đi sâu vào mặt biển đêm, ánh sáng chìm dần về phía đường chân trời.

Màn đêm buông xuống, âm nhạc sôi động và náo nhiệt tràn ngập mọi ngóc ngách của boong tàu.

“Cái tên thương nhân họ Chương nhất định có ý đồ không tốt. Tôi đã được tư liệu từ căn cứ Vladivostok. Người này trước kia đã từng đi lính và phục vụ trong lực lượng không quân gần biên giới Siberia, thời gian quá lâu, mã số đơn vị, cấp bậc chức vụ cùng địa chỉ liên lạc đều không tìm được, không có manh mối. Nghe nói anh ta làm ăn nhiều năm ở hai bên eo biển Đài Loan, còn đầu tư đất ở nhiều nơi, năm ngoái một số công ty của anh ta bị nghi ngờ hối lộ quan chức và trốn thuế, thậm chí còn bị chính quyền niêm phong và phạt một số tiền rất lớn… vì vậy anh ta đang rất thiếu tiền”.

Trong phòng, đám đàn em mặc đồ đen đang cúi đầu nói nhỏ, bàn biện pháp đối phó.

Ilya nhướng mày lộ ý cười khi nghe tin công ty của Chương tổng bị phạt nộp thuế hơn một tỷ nhân dân tệ. Nếp nhăn vui sướng nơi khóe mắt giãn ra trông rất dữ tợn.

“Nhưng mà, nếu những thứ này đều là vỏ bọc, bọn họ đều đang diễn, dùng thủ thuật che mắt chúng ta, nếu người này chưa từng ‘xuất ngũ’…” tên đàn em nhỏ giọng nói.

“Rất khó nói.” Ilya cười lạnh, “Dám lên tàu, tôi không tin rằng tên này chỉ đến để cùng tôi du sơn ngoạn thủy, hoặc là chiêm ngưỡng hoàng hôn xinh đẹp của Sicily. Nếu như tôi ra tay, anh ta cũng sẽ không nằm yên chịu trói, rất khó đối phó”.

“Anh ta muốn cùng với chúng ta vận chuyển một ‘vũ khí sát thương’ vô giá là một lượng lớn tiền mặt, nó đủ dùng để mua lính đánh thuê khắp châu Phi càn quét một nửa dân số châu Âu và khiến cho một đám cấp cao chính trị gia đạo đức giả phải xanh mặt cầu xin”.

“Muốn tiệt đường của người khác nhất định anh ta sẽ không chỉ có một mình trên con tàu này. Đừng ngăn cản, tôi muốn chơi từ từ, kiên nhẫn chờ đợi, đến khi bọn chúng lộ ra bộ mặt thật, hiện thân chịu chết.” Đôi mắt xanh xám toát ra một chút xấu xa đen tối dần, như theo mặt trời lặn xuống rồi đột ngột biến mất khỏi mặt biển.

Tận sâu trong tâm hồn mỗi người, đều che dấu dục vọng mờ ám. Dục vọng này sẽ dẫn linh hồn của chủ nhân nó xuống vực sâu tội ác.

Ilya lại dùng cách phát âm tiếng Trung cứng nhắc của mình đọc mấy lần «Quỳ hoa bảo điển», cảm giác rất là thần bí cổ quái, gã không biết đây là loại công phu của nhà nào và sinh ra từ đâu. Thực sự không nghĩ là bên người Chương tổng lại có một tiểu yêu tinh mang tuyệt kỹ lợi hại như vậy!

Các thuộc hạ và vệ sĩ trong phòng vội vàng tra từ điển và thông tin trên Internet, bọn họ tụm lại tám chuyện rất lâu, chỉ sợ đêm nay ngủ không ngon.

……

Ở mặt bên kia của con tàu, bên ngoài khoan hạng sang ở tầng cao nhất, một bóng người mảnh khảnh mặc một bộ quần áo sẫm màu dừng lại một lúc lâu ở cuối hành lang và đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lặng lẽ không một tiếng động như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa để thấy một động tĩnh của một người nào đó.

Chỉ trong năm phút đồng hồ nhưng thời gian trong ký ức lại như dài thêm ra và chậm rãi hóa thành một tia sáng trắng mỏng manh hư ảo trong lòng.

Bóng dáng đôi chân bị ánh đèn kéo dài đến cuối cùng tách rời khỏi tấm thảm. Một khuôn mặt rất xinh đẹp lướt qua dưới ánh đèn, từng nét mày, mi cứ như được chạm khắc tỉ mỉ tạo thành một tác phẩm nghệ thuật.

Ở một nơi xa hơn, trên đại lộ Trường An, ánh đèn trong tòa nhà văn phòng cao ngất ngưởng vẫn sáng, rất nhiều người đêm nay không thể ngủ say.

Tín hiệu vệ tinh truyền mã điện báo từ vạn dặm ngoài Địa Trung Hải. Những mã này luôn ngắn và khó hiểu, thường chỉ là một chuỗi số và khoảng trắng nhàm chán, nó cần phải được giải mã bằng máy tính mã hóa trong văn phòng của Quyền Cục Trưởng Cục Tình báo Đặc biệt VI hay còn gọi là MCIA6.

Trên màn hình màu xanh lam chói lóa, một dòng văn bản gốc màu vàng hiển thị.

【 Nhóm hành động Đội A – Bắc Phi: Mục tiêu số 1 đang kiểm soát toàn bộ con tàu, chưa xác định được vị trí của “Trí mạng xì gà”, khối lượng lô hàng cần được kiểm tra. Hiện chưa rõ vị trí của mục tiêu số 2 và số 3. Tối nay sẽ tìm. 】

Cuối tin nhắn luôn là từ ngữ quen thuộc nhất: 【Chào】

Tiếng nhạc đột nhiên vang lên, điệu nhạc Liberia lộng lẫy không gò bó, với những nhịp trống rộn ràng vui vẻ và những bước nhảy tự do của những cô hầu gái, nguy cơ tiềm ẩn sau lớp màn hoa mỹ đã bắt đầu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...