Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại
Chương 1
"Cố phu nhân, do hai năm trước cô phá thai đã chưa xử lý tử cung triệt để, cộng thêm nhiễm trùng, dẫn đến ung thư tử cung.." Bệnh viện đầy mùi nước khử trùng, bác sĩ mặc áo blu trắng ngồi đối diện tôi, khó xử nói. "Anh nói gì?" Lòng tôi như đông cứng, sắc mặt tái nhợt. "Cổ phu nhân, bên tôi đề nghị cô nên sớm thông báo cho người nhà đến bệnh viện hóa trị, nói không chừng còn có thể kéo dài thêm mấy tháng nữa..."Bác sĩ chân thành nói, tràn đầy sự quan tâm. Người nhà, tôi cúi đầu, lòng tôi chợt buồn. Tôi đã sớm đã không còn người nhà nữa rồi. "Tôi còn bao lâu nữa?" Tôi cúi đầu nói. "Tối đa ba tháng..." Bác sĩ vẫn đang khuyên tôi sớm nhập viện điều trị, tai tôi ù đi, hoàn toàn không nghe thấy điêu gì, trong đầu chỉ còn lại sống được chưa đến 3 tháng nữa. Cuối cùng, phải kết thúc rồi sao? .... Đêm xuống, biệt thự Cố gia. Cổ Nam Thành ở trên người tôi phát ra một tiếng hừ khẽ trong cổ họng, sau khi xuất vào người tôi, đứng dậy, như thường ngày đi vào phòng tắm. Anh ta vẫn luôn là như vậy, làm xong việc liền đi tắm, giống như là đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu vậy. Tôi run rẩy trên giường, cơ thể nặng nề đau đón, quay đầu nhìn dáng người cường tráng cao ráo trong cửa kính phòng tắm, trong lòng cười khổ. Kết hôn được 3 năm, người đàn ông này chỉ coi tôi là một công cụ để giải tỏa ham muốn. Cửa phòng tắm nhanh chóng mở, Cố Nam Thành quấn khăn tắm đi ra, dáng người anh ta cao gầy, khăn tắm trên người anh buông lỏng, lộ ra cơ bụng hoàn mỹ, tôi thất thần nhìn anh. Anh ta thực sự là một người đàn ông rất đẹp trai, nhưng anh ta không bao giờ thuộc về tôi. Lấy lại tinh thần, anh ta đã ăn mặc gọn gàng, rõ ràng sẽ không ở lại thêm một giây nào nữa. Tôi chợt dừng lại, không nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của anh ta, lấy dũng khí nói: "Nam thành." Bước chân của anh ta khựng lại, xoay người lại vẻ mặt lạnh như băng, giọng điệu mất kiên nhẫn: "Chuyện gì?" Tôi nhìn anh ta vội vã muốn rời khỏi nơi này, cuối cùng vẫn không nói ra những lời muốn nói, cố gắng cười vui vẻ: "Trời lạnh đấy, đi đường chú ý giữ ấm" Ngay tức khắc cửa liền vang lên tiếng đóng lại. Tôi nhìn căn phòng trống trải, trong không khí còn vương lại mùi hương của anh ta, lòng đầy bi thương. Anh ta hận tôi, từ 3 năm trước, khi anh ta lấy tôi đã bắt đầu hận tôi. Hận đến nỗi không thể bao dung với đứa con của chúng tôi, hận đến nỗi khi tôi mang thai ba tháng, ra lệnh cho người đem tôi ép vào phòng phẫu thuật phá thai. Anh ta nhìn tôi nằm trên giường bệnh vẻ mặt tái nhợt, trước mặt bác sĩ không thèm để ý đến mặt mũi và tôn nghiêm của tôi, giọng điệu tàn ác: "Thời Thanh Vãn, cô không có tư cách sinh con cho tôi." Cố Nam Thành chán ghét tôi cũng không che dấu, nhưng tôi không ngờ, anh ta sẽ nhẫn tâm đến mức tự tay giết chết con mình. Từ thời khắc đó trở đi, tôi cuối cùng đã tỉnh ngộ, người đàn ông này sẽ không bao giờ cho tôi lấy một chút ẩm áp. Thế nhưng, Cố Nam Thành khi đó tôi yêu là người ấm áp. Năm mười bốn tuổi, anh ta là giáo viên piano trong lớp bên cạnh, trong một buổi lễ kỷ niệm trường mười ngón tay lướt trên phím đàn đánh bản: "Street Where Wind Resides", tôi bắt đầu ngày ngày đi theo anh ta. Tôi không nhớ tôi đã từng nói với anh ta, đó là bài hát yêu thích của mẹ tôi khi còn sống chưa. Vào năm tôi gặp được Cố Nam Thành, bố mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn. Tôi buộc phải thừa kế sản nghiệp lớn của Thời gia, một bước nhảy vọt trở thành người có quyền lực nhất Ngô Thành. Tôi thứ gì cũng không hiểu, mỗi ngày xung quanh lại luôn có rất nhiều người, vọng tưởng cướp đi tài sản của tôi. Cố Nam Thành giống như một tia sáng ẩm áp, xuyên rọi sự u ám trong lòng tôi, đánh thức hy vọng sống của tôi. Tôi bắt đầu dính lấy anh, anh nhận ra cũng không tức giận, thậm chí có đôi khi còn lấy từ trong túi ra một hai viên kẹt đưa cho tôi, sau khi sắc trời đã tối sẽ kiên nhẫn ngồi xổm trước mặt tôi xoa đầu, dịu dàng nói với tôi: "Cô nhóc, muộn rồi, nên về nhà thôi." Cho nên khi chủ tịch Cố gia tìm tôi bảo gả cho Cố Nam Thành, trong lòng tôi vui mừng, không chút do dự đồng ý. Tôi tin rằng một người ấm áp như vậy ngay cả không yêu tôi, cũng sẽ thật lòng bảo vệ tôi, chăm sóc tôi. Nhưng khi anh ta biết sẽ cưới tôi, sự dịu dàng trong mắt anh ta giống như bong bóng, đột nhiên biến mất. Chỉ còn lại, sự lạnh lùng khiến tôi sợ hãi. Trên mặt không biết từ lúc nào có thêm giọt nước âm ấm, tôi hít sâu. Lấy điện thoại ra, ngón tay dừng lại ở cái tên Cố Nam Thành. Điện thoại vang lên hai tiếng liền được kết nối, giọng nói trầm thấp của Cố Nam Thành từ bên kia truyền đến, dường như rất mất kiên nhẫn, trong giọng nói đầy bực bội: "Chuyện gì?" Tôi nén sự chua xót trong lòng đang tuôn ra, giọng điệu hoà nhã, gần như cầu xin nói: "Nam Thành, ngày mai đông chí, về ăn há cảo có được không..." Đông Chí năm mười bốn tuổi, tôi được Cố Nam Thành kéo về nhà anh ta, trải qua một ngày lễ ấm áp nhất. Nếu... Nếu chúng tôi làm điều đó một lần nữa. Anh ta có thể nhớ tới cô bé ngày ngày đi theo sau anh ta trong trí nhớ không? Đang lúc tôi đắm chìm trong quá khứ tươi đẹp, giọng nói lạnh lùng của Cố Nam Thành rót xuống: "Tôi ghét nhất là ăn há cảo, đừng nghĩ đến dở trò gì, tôi không kiên nhẫn được với cô đâu." Tôi nằm chặt cổ áo trước ngực, không để mình khóc thành tiếng. Anh ta không nhớ... Trong lòng anh ta, tôi chỉ là một người phụ nữ ác độc để gả cho anh ta, dùng hết mọi mưu mẹo. Nước mắt lại một lần nữa không kiềm chế được rơi xuống, lòng đau đến tê dại, tôi hít sâu một hơi: "Cố Nam Thành, chúng ta làm một giao dịch đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương