Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 8



Bên ngoài Ngô Thành tuyết rơi đầy trời, khung cảnh bên ngoài đẹp vô cùng, bên trong tôi mặc một bộ váy dài màu vàng, bên ngoài khoác áo khoác dài màu trắng, đeo một đôi khuyên tai màu bạc tinh xảo, trang điểm tinh tế đi dạo trong khu thương mại.

Đồng Thành náo nhiệt đến lạ, tôi lại lạc lõng như vậy, tôi có chút bối rối đứng ở giữa dòng người, bắt đầu đánh giá người đi trước mặt, gió lạnh thổi qua, tuyết rơi trên người tôi không cảm thấy lạnh lẽo chút nào, bắt đầu chậm rãi đi theo một người diện mạo trung bình, vóc dáng bình thường.

Khi anh ta đứng hút thuốc giết thời gian, tôi lấy hết can đảm chạy tới, giơ thẻ ngân hàng trong tay lên, khát khao khẩn cầu:

"Tôi sẽ trả cho anh 15 tỷ thù lao, làm ơn hãy yêu tôi trong 3 tháng."

Anh ta nhìn tôi như kẻ ngốc, một lúc sau nói:

"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."

Tôi khựng lại, tôi cứ tưởng anh ta còn một mình.

"Không sao."

Tôi thất vọng chạy đi, lại tìm thấy một người vẻ ngoài bình thường, thật ra dựa vào nhan sắc của tôi bọn họ hẳn là sẽ không từ chối, hơn nữa tôi còn cầm 15 tỷ dụ dỗ họ.

Nhưng đó là lý do tại sao họ đối xử với tôi như một kẻ tâm thần.

"Xin hãy yêu đương với tôi đi."

"Chỗ này của cô có vấn đề? Có cần tôi giúp cô liên lạc với người nhà không?"

Tôi cười và nói:

"Không sao đâu, tôi sẽ đi tìm người khác."

Tôi tìm một người khác, tôi nói:

"Xin hãy yêu đương với tôi đi."

"Xin lỗi... "

..........

Tôi không biết phải làm sao, tôi muốn một lần được yêu, tôi muốn tìm một người nào đó yêu tôi, bởi vì đến giờ tôi vẫn không biết cảm giác được yêu như thế nào.

Tôi không rõ hạnh phúc rốt cuộc làm cảm giác gì.

Chỉ là đã từng ghen tị đến phát điên với Ôn Tuyết Nhi.

Tôi cúi đầu một lần nữa, đi đến trước mặt một người đàn ông mong cầu nói:

"Xin hãy yêu đương với tôi."

Giọng nói kinh ngạc truyền đến:

"Chị dâu, thật sự là chị à. "

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy họ hàng của Cố gia Cố Tư Tư.

Lúc này người đàn ông đứng trước mặt tôi vẻ mặt lạnh lùng chính là Cố Nam Thành.

Trong lòng tôi vô cùng khó xử, Cố Tư Tư kinh ngạc hỏi:

"Chị dâu, em và anh Nam Thành thấy chị từ lâu rồi, vẫn luôn thắc mắc chị củi đầu nói gì đó với những người đàn ông kia, đến gần mới nghe thấy... "

Tôi xoay người muốn bỏ chạy, nhưng bị anh ta nắm chặt cổ tay đưa đi, Cố Tư Tư sốt ruột gọi với theo chúng tôi, Cố Nam Thành mất kiên nhân ra lệnh:

"Tự về nhà đi, chuyện hôm nay nhìn thấy không được đi linh tinh nói bậy. "

Cố Tư Tư hỏi:

"Vậy buổi hòa nhạc tối nay... "

Cố Nam Thành không trả lời, tôi vùng vây nói:

"Anh buông tay ra!"

Anh ta không buông tôi cho đến khi ra bãi đậu xe.

Tôi đưa tay xoa xoa cổ tay đau đớn, Cố Nam Thành bực bội châm một điếu thuốc, cuối cùng nhả ra một hơi khói, giọng nói thấm lạnh hỏi tôi:

"Thời Thanh Vãn, cô đang làm cái gì vậy?"

Đã từng chịu quá nhiều ấm ức trước mặt anh ta, bây giờ ngược lại chẳng muốn nhịn nữa, tôi mặc cảm tự ti nói:

"Chẳng phải anh nhìn thấy rồi sao? Tôi đang tìm một người nào đó để yêu. "

"Cô đừng nói với tôi, cô bây giờ đi tới bước này nhé."

"Bước gì? Tìm một người đàn ông trên đường?"

Cố Nam Thành khựng lại, anh cúi đầu khẽ ho khan một tiếng, ném mẩu tàn thuốc xuống, lúc lên xe khởi động lại phát hiện xe hỏng, anh ta quay đầu hỏi tôi:

"Cô có lái xe không?"

Người đàn ông trước mắt dường như thiếu đi một chút thù địch, lúc gặp lại trong mắt cũng không còn chán ghét tôi, mặt mày cũng ôn hòa hơn, tôi nói dối:

"Không, tôi đi xe buýt tới. "

Nghe vậy Cố Nam Thành xuống xe đóng cửa xong gọi điện thoại kêu người đến kéo xe, sau đó kéo tôi đi xe buýt, anh ta không có tiền lẻ, trực tiếp rút ra 300 nghìn nhét vào hòm tiền.

Ánh mắt kinh ngạc của tài xế nhìn anh ta, giống như thấy món hời lớn vậy.

Trên xe buýt có rất nhiều người, chật chội khó chịu, Cố Nam Thành dẫn tôi đến giữa xe, tôi đứng dựa vào cửa sổ, còn cơ thể anh ta thay tôi chắn bức tường người bên ngoài, tôi bi thương nhìn màu tuyết ngoài cửa số xe, hờ hững hỏi một câu:

"Cố Nam Thành, tôi nhớ là chúng ta đã ly hôn, bây giờ anh làm như vậy là có ý gi?"

Xe buýt đột nhiên phanh gấp, tôi và người đàn ông bên cạnh đụng mạnh vào nhau, hai má tôi áp sát vào lồng ngực nóng bỏng của anh ta, trái tim không tự chủ nhảy dựng lên, tôi giống như bị mê hoặc đưa tay ôm chặt lấy thất lưng anh ta, cúi đầu nói:

"Cố Nam Thành, tôi mang giày cao gót, tôi sợ ngã, để tôi ôm anh đi, chỉ một lát thôi, đợi xuống xe tôi sẽ lập tức buông anh ra."

Nghe kỹ sẽ thấy trong giọng nói còn hàm chứa sự lo sợ bị từ chối.

Tôi thích Cố Nam Thành, đây là sự thật ngay cả sau khi ly hôn cũng không thế thay đối. Chỉ cần anh ta xuất hiện, thế giới của tôi bắt đầu sụp đổ.

Ngón tay tôi nắm chặt lấy áo anh ta, đầu vùi trong ngực anh rất lâu mới ngấng lên, đúng lúc chạm phải ánh mát bình thản của anh ta đang nhìn tôi, tôi nhẹ giọng hỏi:

"Gần đây anh và Ôn Tuyết Nhi như thế nào?"

Anh ta nghi hoặc: "Hả?"

Tôi mím môi, nhỏ tiếng hỏi:

"Hai người sẽ kết hôn chứ?"

Phút chốc không tiếng đáp trả, chỉ có tiếng thở nhẹ, ánh mắt cố chấp của tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, rất lâu, anh như thỏa hiệp đáp lại tôi một câu, thở dài nói:

"Tôi luôn nợ cô ấy một hôn lễ. "

Tôi buông tay mình ra mỉm cười hỏi:

"Đám cưới khi nào?"

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng thốt ra một câu:

"Mùng hai tháng giêng. "

Ngày mùng 2 tháng Giêng, ngày đầu tiên sau tết.

Khi đó trên thế giới này hẳn là không còn tôi nữa.

Tôi cười chân thành, giọng nói dịu dàng nói:

"Chúc mừng anh, Cố Nam Thành."

Sắc mặt Cố Nam Thành đột nhiên thay đổi, chân mày nhíu chặt, anh ta đưa tay nắm chặt cánh tay tôi, cúi đầu thấp giọng:

"Vừa rồi, vì sao phải tìm người yêu đương với cô?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...