Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh [Đồng Nhân Đông Phương Bất Bại]

Chương 41: Giải độc



Cả đoạn đường cõng Đông Phương đi về đều không nói gì, chỉ thường thường xốc xốc lưng đẩy y lên trên.

Nghiêng đầu nhìn y, y từ từ nhắm hai mắt, đầu khoát lên bả vai của ta, chóp mũi cọ sau tai ta, hô hấp nhè nhẹ, không biết có phải là đang ngủ không, nhưng bước chân của ta không khỏi chậm lại để y ít chịu xóc nảy một chút.

Nhà tranh vẫn sáng đèn, từ cửa sổ lộ ra chiếu lên cửa sổ tỏa ánh sáng ấm áp. Dược tiên sinh ngồi ở bên ngọn đèn, trước mặt đặt một cái côi bỏ đầy dược liệu, đang dùng cái chày trúc nghiền nát dược liệu thành phấn, con chó vàng ngồi xổm ngồi ở bên chân ông, buồn ngủ đầu ngã trái ngã phải. Dược tiên sinh nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu, thấy Đông Phương được ta cõng đầu tóc ướt sũng, nhíu nhíu mày, nói: “Phòng bếp có nước ấm, để y đi ngâm.”

“Từ từ, ” Đông Phương vào cửa liền mở mắt, lúc này hai tay buông lỏng liền muốn nhảy xuống khỏi lưng ta, đưa cái hộp gỗ khắc hoa trong tay qua, “Dược tiên sinh, giúp bổn tọa nhìn xem thứ này, đan được bên trong bị ngâm nước, không biết có còn dùng được nữa không? Có ảnh hưởng dược tính không?”

Thân thủ của Đông Phương tốt, ta ngăn đón không được, đành phải cuống quít ôm thắt lưng y ổn định người lại. Y đứng chân trần, ta không nỡ để y dẫm trên mặt đất, liền đưa hài của mình cho y đứng lên, để y đạp lên chân ta.

Dược tiên sinh buông xuống việc trong tay, mở hộp ra nhìn nhìn. Cái hộp này được làm công vô cùng tinh xảo, bên trong có một tấm ngăn mỏng, như vậy trong hộp sẽ không có quá nhiều nước, nhưng mấy viên thuốc xếp ở dưới đáy vẫn bị nước hòa tan. Dược tiên sinh lấy ra ba bốn viên hoàn hảo để ở một bên, nói: “Chỉ còn từng này có thể dùng.”

Sắc mặt Đông Phương liền trầm xuống.

Dược tiên sinh không nhìn thấy, hiển nhiên ông cảm thấy thực ứng thú với giải dược trong hộp, vói một ngón tay dính dính, sau đó bỏ vào trong miệng, ông trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Xác ve, quán chúng, cao hổ, thanh đại, huyền sâm, khổ tham, toàn hạt, phụ tử… Di, đây đều là giải dược độc giảm đau, hồi dương nghịch cứu, các ngươi ai bị trúng độc?” Hỏi xong, ông nhìn Đông Phương lắc đầu, “Không, không phải ngươi, ta bắt mạch cho ngươi, ngươi không có dấu hiệu trúng độc.”

Vì thế ông dời ánh mắt về phía ta, ta gật gật đầu: “Là ta trúng độc.”

“Kịch độc?”

“Phải.”

Ánh mắt Dược tiên sinh tỏa sáng, ngạc nhiên hỏi: “Nhưng ngươi không có dấu hiệu trúng độc, hành động như thường, đây là độc gì?”

“Thần đan tam thi não.” Đông Phương trầm giọng trả lời.

Dược tiên sinh ngẩn ra, ngoắc ta: “Đưa tay phải cho ta.”

Ta vươn tay, Dược tiên sinh dùng ngón giữa cùng ngón trỏ khoát lên trên cổ tay ta, chậm rãi nhắm mắt lại. Một khắc, ông mở mắt, lại nói: “Tay trái.” Theo lời lại bắt mạch tay trái một, lúc này ông trầm mặc thật lâu, Đông Phương khẩn trương mím môi thành một đường.

Qua thật lâu, Dược tiên sinh lắc đầu: “Vật khác thường trong cơ thể đã thoát xác mà ra, khiến cho mạch tượng tán loạn, lúc nhanh lúc chậm, mặt ngoài nhìn không có vấn đề gì, nhưng dị vật đã vào ngũ tạng, đang ngầm chiếm chất dinh dưỡng trong thân thể, nếu không có dược vật ức chế, nhiều nhất trụ được đến đoan ngọ, tinh túy trong cơ thể của hắn sẽ hao hết, người hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Chúng ta đều trầm mặc, Dược tiên sinh cúi đầu nhìn nhìn hộp gỗ trong tay, giải dược bên trong đã hóa thành hồ, Dược tiên sinh lại lắc lắc đầu: “Ngươi nói đó là thần đan tam thi não? Vậy trong cơ thể hắn chính là thi trùng, nghe nói thi trùng đến từ Miêu Cương, đây nói là độc dược, không bằng nói là cổ. Dược trong hộp đích xác có thể giải độc, nhưng giết không chết thi trùng, ăn vào chỉ có thể kéo dài tánh mạng vài năm thôi.”

Đông Phương nhíu mày suy tư trong chốc lát: “Nếu Dược tiên sinh có thể nếm ra thành phần của giải dược này, không biết có thể làm thêm một ít hay không? Một năm dùng một hạt, làm trăm hạt, cũng đầy đủ.”

Dược tiên sinh nhìn Đông Phương, cách trong chốc lát mới nói: “Thần đan tam thi não là thuốc tiên của thần giáo, phương pháp luyện chế cùng phối phương chỉ có giáo chủ mới biết được, ngươi gọi Đông Phương Bất Bại, mạch tượng của ngươi nói cho ta biết ngươi đã luyện nội công tâm pháp《 Quỳ Hoa bảo điển 》, nói vậy ngươi chính là giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo không thể nghi ngờ, cần gì phải hỏi như vậy? Trong lòng ngươi không phải đã có đáp án rồi sao?”

Đông Phương rũ mắt xuống, ta nhìn thấy ánh sáng trong mắt y trong nháy mắt trầm xuống. Ta nghĩ trong lòng y vẫn mang một chút hy vọng vị thần y lánh đời này có thể có biện pháp để ta tiếp tục sống.

Giải dược thần đan tam thi não không phải dễ dàng làm như vậy, Dược tiên sinh nếm ra đều là dược liệu phổ thông, nhưng giải dược còn cần một phần thang, nhưng ta và Đông Phương đều không biết Nhậm Ngã Hành dùng thuốc dẫn gì, Nhậm Ngã Hành đã chết rồi.

“Thật ra còn có một biện pháp có thể triệt để giết chết thi trùng.” Dược tiên sinh bỗng nhiên nói.

Đông Phương một nâng mắt lên, ta cũng kinh ngạc mà nhìn về phía Dược tiên sinh, nhưng trên mặt Dược tiên sinh hiện ra thần sắc mâu thuẫn, ông do dự trong chốc lát mới nói: “… Các ngươi có từng nghe nói thần y Hoa Đà cho người bệnh uống rượu cùng ma túy sau đó phẩu phúc chưa?”

Ta và Đông Phương đều sửng sốt.

Ta và Đông Phương cùng gối trên một cái gối đầu, nằm ở trên giường gỗ cứng rắn, đệm chăn trên người có thể ngửi thấy hương vị thuốc đông y đăng đắng. Nửa đêm trời mưa, mưa rất nhỏ rất nhẹ, như có như không, chỉ có hơi nước ướt át từ cửa sổ tiến vào.

Trước khi đi vào giấc ngủ, Dược tiên sinh nấu thuốc nghiền nát cả đêm, đưa cho Đông Phương uống, nói: “Xua hàn ôn bổ.” Ta ngửi ngửi, cảm thấy rất giống hương vị viên thuốc Bình Nhất Chỉ bốc cho Đông Phương kiếp trước, nhưng lại càng đậm càng đắng, hồi tưởng lại vừa rồi Dược tiên sinh mài dược, ta nhận ra nhân sâm, lộc nhung, đương quy, hoàng kì còn có can khương.

Đông Phương ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó bị đắng đến cau mày, nhưng thân thể thực nhanh liền ấm áp, vẻ mặt cũng dãn ra rất nhiều. Ta vội vàng bưng nước sôi tới cho y súc miệng, lại nhét vào miệng y một hạt táo đỏ khô, Dược tiên sinh bưng đèn, mang theo con chó vàng đi đường đều ngủ gà ngủ gật chuẩn bị rời khỏi, Đông Phương bỗng nhiên đứng sau ông hỏi: “Dược tiên sinh, ngươi nắm chắc chắc?”

Những lời này không đầu không đuôi, nhưng Dược tiên sinh lại nghe hiểu, bước chân của ông dừng một chút, không quay đầu lại: “Ta chỉ từng dùng biện pháp phẩu phúc cho một người, người kia sau khi hôn mê mười ngày, sốt cao không lùi, chết.”

Nói xong, Dược tiên sinh liền đi.

Đông Phương vẫn không nhúc nhích mà đứng ở nơi đó, bóng lưng của y nhìn thực cô đơn, giống như vây thú cùng đường. Ta hít một hơi, từ phía sau ôm y, một bàn tay duỗi tại xuống khuỷu chân của y, bế y từ ngồi chỗ trở về giường, dùng chăn bao lấy hai người chúng ta, sau đó nằm đồng thời.

Đông Phương vẫn luôn trợn tròn mắt, ta biết y đang suy nghĩ gì, liền từ trong chăn vươn tay qua, nắm y một chút, nói: “Giải dược còn có bốn viên, còn có thể kéo bốn năm, biện pháp có thể chậm rãi nghĩ, ngươi đừng lo lắng.”

Y miễn cưỡng gật gật đầu, ta vuốt ve lưng y, cho đến khi y ngủ trong ngực ta, ta lại nghe tiếng mưa một đêm.

Sáng sớm hôm sau, trời trong. Ta nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, Dược tiên sinh thức dậy sớm hơn cả ta, đang ở trong sân luyện thái cực, con chó của ông đang chạy tát hoan ở bên cạnh ông, có khi chạy trốn nóng vội đứng không vững, đầu chúi xuống đất, ngao ngao lăn thật xa. Dược tiên sinh vô lực mà đỡ trán, thấp thấp mắng một tiếng: “Xuẩn cẩu.”

Ta đi phòng bếp nấu cháo, cho cẩu kỷ cùng táo đỏ vào, Dược tiên sinh ngửi thấy hương vị đi tới, giật giật mũi nói: “Tay nghề không tồi. Bỏ thêm bách hợp, dưỡng âm nhuận phế.”

“Tiên sinh cũng làm một chén?” Ta nghiêng đầu nhìn ông, ta và Đông Phương ở cùng một chỗ chưa bao giờ tị hiềm, nhưng chưa từng có ai thấy mà tuyệt không giật mình, lòng dạ của vị Dược tiên sinh này thế nhân khó được.

“Nửa chén, thưởng cho con xuẩn cẩu này một chút.” Dược tiên sinh lấy chân nhẹ nhàng đạp con chó một chút, con chó vàng lại vui mừng mà lăn dưới đất một vòng, bày cái bụng của mình ra, duỗi đầu lưỡi, hai mắt đen ẩm ướt chờ mong mà nhìn Dược tiên sinh. Dược tiên sinh bất đắc dĩ, nhấc chân mát xa một chút trên bụng nó.

Ta cười, múc cháo ra chờ nguội, chính mình uống hai ba ngụm liền xong, lại bưng một bát vào phòng Đông Phương.

Đông Phương đã tỉnh, đại khái một khắc ta vén chăn xuống giường y liền tỉnh, u khoác áo khoác, đang tại rửa mặt, ta đi qua hôn hôn y, trong miệng y có vị muối mằn mặn, hồi lâu không thân thiết, ta nhịn không được lại sờ lại cắn y, dùng mặt cọ thái dương của y, cho đến khi Đông Phương chịu không nổi mà đẩy ta ra, oán hận trừng mắt nhìn ta một cái.

Ta đây mới phát hiện, trên người y bị dính không ít nước.

Dứt khoát bới quần áo của y ra, để y mặc đồ của ta, bả vai của ta rộng dầy hơn y, ngày thường cũng cường tráng hơn y, y mặc quần áo của ta trống trơn đãng đãng, tay áo cũng phải xăn lên một vòng, giống tiểu hài tử mặc đồ người lớn, sấn một gương mặt lạnh lùng, càng cảm thấy đáng yêu. Ta dùng một tay lấy y ngồi xuống đầu gối, lại hôn hôn sờ sờ nửa ngày, Đông Phương bất mãn mà đẩy ta ra: “Đói bụng!”

Ta cười, y khẳng định đã sớm nghe thấy vị ngọt, nhanh chóng cầm bát lại đây, cháo đã không còn nóng, vừa vặn có thể ăn. Y vươn tay tới đón, ta dịch qua bên cạnh một tí, múc một muỗng đưa tới bên miệng y: “Giáo chủ, a ~ ”

Đông Phương chụp một bàn tay lại đây.

Đùa giỡn không thành, ta phẫn nộ mà giao ra bát cùng muỗng.

Vẻ mặt Đông Phương đứng đắn mà ngồi ở trong ngực ta ăn, ta không thú vị mà chơi lỗ tai của y, xương tai mềm, dùng ngón tay ấn, nhẹ nhàng gập lại trung gian, buông tay lại bắn trở về. Không đợi ta chơi đủ, Đông Phương liền buông bát xuống.

Ta lấy khăn lụa ra lau miệng cho y, sau đó do dự một chút, nói: “Đông Phương, ta muốn đánh cuộc một phen.”

Thân mình Đông Phương cứng đờ, quay đầu xem ta.

Ta cúi đầu hôn hôn mặt của y: “Ta muốn đánh cuộc một keo, ta muốn cùng ngươi cùng một chỗ.”

Y trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật gật đầu.

Đây không phải là trị liệu bình thường, Dược tiên sinh nói: “Chúng ta phải chuẩn bị vạn toàn.” Sau đó ông nhìn Đông Phương: “Ngươi là mấu chốt, ta yêu cầu ngươi phải luôn dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn để tránh xuất huyết quá nhiều, xuất huyết càng ít, cơ hội sống càng lớn, cho nên, đầu tiên chúng ta phải nuôi tốt thân thể của ngươi, Đông Phương giáo chủ.”

Dược tiên sinh mang theo Đông Phương đi một ngọn núi, tìm được một ôn tuyền trong sơn cốc, để mỗi ngày y ngâm một canh giờ ở bên trong, sau đó mỗi ngày còn phải uống thuốc, vì thế công tác nghiền nát dược liệu liền giao cho ta.

Lần đầu tiên Đông Phương nghe người khác nói gì nghe nấy, không ôm oán hận chút nào, nhưng y kiên quyết phản đối ta lên núi tìm y, điều này làm cho ta thực không phải tư vị, trên người y chỗ nào ta chưa từng thấy qua ? Ngâm mình ở trong nước cũng nhìn không thấy cái gì, sao không cho nhìn?

Ta nhịn bốn năm ngày, cho đến khi Dược tiên sinh lại một lần nữa bắt xong mạch cho Đông Phương, nói: “Hôm nay ngâm một lần nữa là đủ, ngươi có hay cảm thấy lạnh nữa không?” Đông Phương lắc đầu: “Đã hết, kinh mạch cũng thông.”

Nghĩ thầm rằng hôm nay là một lần cuối cùng, lòng ta ngứa khó nhịn, nghĩ có nên trộm lên núi nhìn Đông Phương tắm rửa hay không… suy nghĩ này một khi toát ra, ta đã cảm thấy thân thể nóng lên, tưởng tượng thấy sương trắng mỏng manh dâng lên, tiếng nước chảy nhẹ nhàng, Đông Phương ngâm trong nước, tóc dài rơi rụng hai bên, mặt bị nhiệt khí hấp hơi hơi đỏ lên, lông mi ngưng một chút bọt nước.

Bỗng nhiên cảm giác lỗ mũi nhiệt nóng, có cái gì đó sắp chảy xuống.

Con chó vàng ngồi dưới đất, nghiêng đầu nhìn ta, ta sờ sờ đầu của nó, nhỏ giọng hỏi: “Ta và Đông Phương đã thành thân, dù nhìn lén y tắm rửa cũng không có quan hệ gì đi?”

Con chó vàng lắc lắc cái đuôi.

“Hơn nữa ta có thể nói ta cũng đến phao ôn tuyền, có phải không?” ánh mắt ta tỏa sáng mà đập lòng bàn tay một chút, “Như vậy y sẽ không có đạo lý mà đâm ta có phải không?”

Con chó vàng ngốc ngốc mà “Uông” một tiếng.

“Thật ngoan, cẩn thận trông nhà a.”

Chiếm được quân sư quạt mo duy trì, ta vừa lòng mà vỗ vỗ đầu chó, quyết định thật nhanh, một đường hừ tiểu khúc đi lên núi.

Chỗ kia cũng không xa, ta đi nửa canh giờ liền đến, chỉ thấy cỏ cây thấp thoáng có nhiệt khí sương trắng lượn lờ dâng lên, ta vội vàng phóng nhẹ bước chân, rón ra rón rén, nuốt nuốt nước miếng, ta đang muốn đẩy cỏ ra, chợt nghe thấy vèo một tiếng ——

“Đông Phương! !” Ta sợ tới mức kêu to.

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe tranh một tiếng, Đông Phương nhanh chóng bắn cây ngân châm thứ hai đến đánh rơi cây thứ nhất.

Ta lau mồ hôi.

Đông Phương không mặc y phục đi ra, trách cứ: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Ta run rẩy vươn tay chỉ y: “Ngươi ngươi ngươi ngươi mưu sát trượng phu!”

Y vuốt ve tay ta, sửa lại: “Giáo chủ phu nhân, bổn tọa mới là phu quân của ngươi.”

Ta trượt chân.

Y cong ánh mắt cười cười. Ta nhìn mặt nóng lên, y chỉ vội vàng mặc quần áo, ngực mở rộng, làn da vì ngâm ôn tuyền mà phiếm hồng, ta tiến lên, hai tay ôm y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Đông Phương, thân thể ngươi khỏe rồi đúng không?”

“Ừ.”

Ta xiết chặt thắt lưng y, liếm liếm lỗ tai y: “Ta muốn sờ sờ ngươi.”

Lỗ tai Đông Phương nháy mắt đỏ.

Tay ta chậm rãi duỗi xuống, cách quần áo nhẹ nhàng vuốt ve hạ bộ của y: “Ta muốn liếm ngươi.”

“Dương Liên Đình, đừng như vậy…”

Đông Phương cư nhiên muốn đẩy ta ra.

Ta mãnh liệt ngẩng đầu khỏi hõm vai của y, tội nghiệp nói: “Đông Phương, qua vài ngày nữa, ta liền… Như vậy, ngươi không ôm ôm ta sao? Ngươi không hôn hôn ta sao? Cho ta sờ một chút, ta chỉ sờ một chút, không làm cái khác.”

Đông Phương do dự một chút, nâng cánh tay lên ôm ta.

Ta mừng rỡ, hai ba cái bới quần áo của y, ôm y nhảy vào trong nước ấm áp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...