Cùng Nắm Tay Chàng

Chương 30: Gặp Tam Hoàng Tử



Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Muội tặng huynh không phải là sách bình thường, mà là binh thư! Là muội lục được từ trong thư phòng của phụ thân muội đó, huynh phải biết rằng, sách trong thư phòng của cha muội, đều là thứ tốt giá trị liên thành!”

Thẩm Mộc đẩy hộp lên: "Binh thư cũng là sách, là sách thì ta không đọc!”

Thẩm Nguyên Ngọc nổi giận, chỉ vào mũi Thẩm Mộc mắng: "Nếu huynh muốn làm tiểu binh cả đời, huynh vĩnh viễn đừng đọc binh thư!" Thẩm Mộc không thích đọc sách, lý tưởng là làm một đại tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã, lúc này mới vất vả thuyết phục mẫu thân đưa hắn đến quận Nghĩa Tương rèn luyện.

Thẩm Mộc quả nhiên dính chiêu này, Thẩm Nguyên Ngọc mắng hắn, hắn ngược lại thành thật, vẻ mặt đau khổ nói: "Không thể không xem sao?”

Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Không xem cũng được, huynh cứ chờ vĩnh viễn làm một lão binh lõi đời đi, chờ cho tổ tông hổ thẹn đi!" Nàng thật sự muốn tốt cho Tam ca, lúc này mới tận tình khuyên nhủ: "Tam ca, danh tướng từ xưa đến nay, người nào mà không phải đọc đủ thứ binh thư chiến thẻ, tuy rằng những thứ nói trong sách chưa chắc đều là chân lý, nhưng nếu như huynh ngay cả kết tinh trí tuệ của cổ nhân cũng lười liếc mắt một cái, vậy huynh cũng đừng trách muội muội khinh thường huynh, cả đời này huynh còn không bằng đơn giản an tâm làm ông nông dân thôi!”

Những lời này của Thẩm Nguyên Ngọc nói có chút âm vang hữu lực, dáng vẻ của tiểu thư khuê các gì đó đều bị nàng ném lên chín tầng mây. Nhưng nếu ngươi thật sự dùng dáng vẻ tiểu thư khuê các đến bắt chẹt, thì Tam ca sẽ là người đầu tiên không để ý tới ngươi.

Lời nàng vừa dứt, liền truyền đến một tiếng vỗ tay "bộp bộp": "Vị cô nương này nói có lý, Thẩm huynh nên đọc tốt một chút binh thư!"

Thẩm Nguyên Ngọc hoảng sợ, trực tiếp đứng lên, chỉ thấy hai nam tử trẻ tuổi được thằng nhóc sai vặt dẫn vào phòng Thẩm Mộc. Sau khi Thẩm Nguyên Ngọc trở lại Thẩm phủ, đàn ông Thẩm gia, từ trên xuống dưới, ngoại trừ tam đường huynh hiện tại đang nằm trên giường không dậy nổi, mỗi người đều là mỹ nam tử, có thể nói sức đề kháng của nàng đối với mỹ nam đã tăng lên trên diện rộng rồi, tuy nhiên cho dù là vậy nhìn thấy hai nam tử này vẫn không khỏi âm thầm reo hò.

Nam tử đi đầu có dáng người vừa phải, mặc một chiếc áo choàng màu trắng kiểu dáng vô cùng đơn giản, chỉ thêu hoa văn phong lan ở cổ áo và vạt áo trước, chẳng qua vải vóc của áo choàng kia thoạt nhìn đơn giản, Thẩm Nguyên Ngọc lại nhìn ra đó là tơ lụa nhập khẩu từ biển, chỉ cần một thớt đã có giá trị trăm vàng, có thể thấy được thiếu niên này hào phú cùng tôn quý.

Hắn mang thất lương quan [1], mái tóc đen nhánh dùng một cây trâm gỗ đào búi lên, sống mũi cao thẳng, hai mắt vừa đen vừa sáng, trên mặt phảng phất có một tầng bảo quang óng ánh, vẻ mặt rất là hưng phấn.

[1]: Mũ Lương quan có 7 viền (Gọi là Lương Quan hoặc Kim Quan là bởi các viền lương bằng vàng trang sức chạy dọc trên thân mũ. Số viền lương được dùng để phân biệt phẩm cấp của các bá quan. Từ thời Đông Hán tới thời Đường, chủ yếu có từ 3 lương xuống đến 1 lương. Như thời Đường quy định các quan từ tam phẩm trở lên đội mũ 3 lương, ngũ phẩm trở lên đội mũ 2 lương, cửu phẩm trở lên đội mũ 1 lương. Đến thời Tống , mũ Triều phục của đại thần tăng lên số lương thành 5 lương. Mũ Tiến Hiền 5 lương tức Ngũ Lương Quan là loại mũ bồi tế từ đường hoặc dùng trong dịp triều hội của các quan nhất, nhị phẩm. Đối với thân vương , khanh tướng và các bậc tam công liệt vào đệ nhất đẳng.Khu mật sứ, thái tử, thái bảo liệt vào đệ nhị đẳng đều được đội Thất Lương Quan tứ mũ Tiếu Hiền 7 lương.)

Làm cho người ta ấn tượng sâu sắc chính là, khóe miệng của hắn lúc nào cũng khẽ mỉm cười, có vẻ tao nhã, bình dị gần gũi. Thẩm Nguyên Ngọc trước kia làm luật sư, loại người nào mà chưa từng thấy qua, vừa nhìn một thân khí phái của vị quý công tử này, liền biết hắn nhất định là người ở chỗ cao, bằng không cũng sẽ không bày ra bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ.

Thiếu niên ở phía sau một chút thì mặc một thân trường bào bằng lông chồn tím, bởi vì dáng người cực cao, cho nên có vẻ rất cao gầy, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đường nét rõ ràng, cực kỳ tuấn lãng, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười lười biếng lại có chút tà ác, chẳng những sẽ không làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng, ngược lại hết sức vui mắt.

Hai thiếu niên này, có thể so sánh với mỹ nam tử thế hệ Thẩm gia Thẩm Mộc này!

Thẩm Mộc trừng mắt nhìn thiếu niên có dáng người cao gầy kia: "Quý Bình, sao huynh lại tới đây?”

Quý Bình, là cháu trai của Nhị lão thái thái Tạ thị, là cháu đích tôn của huynh trưởng đồng bào của nhị lão thái thái, họ Tạ tên thuần tự Quý Bình. Chính là người xuất sắc thuộc thế hệ thanh niên của Trần quận Tạ thị, ngày thường rất được trưởng bối cùng nhị lão thái thái trong nhà sủng ái, cho nên thường xuyên đi lại ở Thẩm phủ, cho nên Thẩm Nguyên Ngọc cũng nhận ra.

Thẩm, Tạ, Vương, Hoàn bốn đại thế gia đời đời thông hôn, quan hệ thân thích cực kỳ phức tạp, trên cơ bản bối phận giống nhau, gặp mặt liền gọi biểu ca hoặc biểu đệ là không có sai.

Còn vị công tử ở phía trước thì Thẩm Nguyên Ngọc không nhận ra. Không riêng gì Thẩm Nguyên Ngọc, Thẩm Mộc cũng không biết!

Quý công tử kia cũng không cần Thẩm Mộc giới thiệu, tự mình ôm quyền chắp tay nói: "Tại hạ Dữu Thiệu Uyên! Mạo muội quấy rầy, mong Thẩm công tử đừng trách!”

Chỉ báo một cái tên, không còn gì khác. Thẩm Mộc và Thẩm Nguyên Ngọc tất cả đều kinh hãi.

Dữu Thiệu Uyên là đứa con trai thứ ba mà Hoàng đế yêu thích nhất. Mẫu thân Hoàn Thục phi xuất thân từ Hoàn thị Tiêu quốc, ngoại tổ phụ Hoàn Kỳ quan bái Đại Tư Mã, Thứ sử Kinh Châu, đô đốc quân sự Kinh Ti sáu châu Ung Ích Lương Ninh, tay cầm mười vạn Hổ Bí quân. Dữu Thiệu Uyên chưa đến hai mươi tuổi đã được phong làm Đông Hải Vương, mà con trai trưởng của Hoàng Thượng Dữu Thiệu Ninh cũng chỉ được phong quận công.

Bởi vậy tuy rằng hắn không phải thái tử, nhưng lại là người tranh đoạt vị trí Hoàng đế kế tiếp mạnh nhất.

Trên mặt Thẩm Mộc có một chút hoang mang, không nghĩ tới Tam hoàng tử sẽ đến thăm hắn, hắn cùng Tạ Quý Bình tuy rằng là biểu huynh đệ, nhưng quan hệ cũng không tốt lắm. Bởi vì Tạ Thuần làm người kiêu căng, xem thường loại người thô kệch không học vấn không nghề nghiệp như hắn, cùng Tam hoàng tử lại càng không có giao tình gì.

Thẩm Mộc liền nói: "Thì ra là Tam hoàng tử điện hạ, ta bị thương ở trong người, không thể hoàn lễ, thỉnh điện hạ tha thứ!”

Thẩm Nguyên Ngọc từ lúc hai thiếu niên đi vào phòng đã đứng lên. Lúc này mới chỉnh đốn trang phục thi lễ nói: "Tiểu nữ tử Nguyên Ngọc bái kiến Tam hoàng tử điện hạ, gặp qua biểu ca!”

Ánh mắt Dữu Thiệu Uyên cùng Tạ Thuần toàn bộ đều rơi vào trên người Thẩm Nguyên Ngọc. Những lời lẽ uyên bác vừa rồi của Thẩm Nguyên Ngọc cũng không có quá mức xuất sắc, bất quá chính là giọng điệu hơi chanh chua một chút, thái độ kiêu ngạo một chút mà thôi. Cùng thân phận quý nữ của môn phiệt... Thật có chút không tương xứng!

Thẩm Nguyên Ngọc bị hai vị mỹ nam tử như châu ngọc nhìn, thần thái lại bình tĩnh thong dong, không thấy chút quẫn bách bối rối nào. Lần này chẳng những Tạ Thuần, ngay cả Dữu Thiệu Uyên cũng có chút chấn động.

Dữu Thiệu Uyên tao nhã cười cười: "Thẩm cô nương mời đứng lên, là chúng ta liều lĩnh xông vào phòng Thẩm huynh, chưa từng thông báo, thất lễ!" Dữu Thiệu Uyên ở trong kinh vốn xưa nay có danh tri thức hiểu lễ nghĩa, chiêu hiền đãi sĩ trứ danh, quả nhiên danh bất hư truyền.

Chuyện của nam nhân, một nữ tử khuê các như nàng không tiện xen vào nhiều, đang muốn cáo từ. Tạ Thuần đã cười nhạo, nói với Thẩm Mộc: "Vốn tưởng rằng biểu đệ từ quận Nghĩa Tương trở về, ít nhiều có thể có chút tiến bộ. Không nghĩ tới vẫn không thay đổi, cho dù biểu đệ đấu tranh anh dũng, dùng thân thể nghìn vàng liều mạng với Bắc Hồ, cũng tuyệt đối không nên làm bị thương đến mông mới đúng, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Đối với Thẩm Mộc là con cháu của môn phiệt có dòng dõi cao nhất, lại muốn đi vào trong quân doanh lăn lộn làm mất mặt con cháu sĩ tộc nên hắn ta có vẻ cực kỳ bất mãn.

Tạ Thuần cậy tài khinh người, lời nói và việc làm phóng đãng không bị trói buộc, Thẩm Nguyên Ngọc đã sớm nghe thấy, quả nhiên lời nói ác độc ghê gớm.

Thẩm Mộc cùng vị biểu ca này luôn luôn không hợp nhau, không khỏi giận dữ nói: "Biểu ca nếu cảm thấy ta là nỗi sỉ nhục của đệ tử sĩ tộc, cần gì phải bước vào phòng ta, tự rước lấy nhục! Biểu ca xin về đi!" Nói xong liền gọi gã sai vặt bên người: "Trường Phong, mau tiễn khách!”

Thẩm Mộc vốn là một người có tính tình cô độc, tính tình nổi lên, Thiên Vương lão tử cũng mặc kệ. Cũng mặc kệ hậu quả đắc tội Tam hoàng tử, trực tiếp muốn đuổi người ra ngoài.

Thằng nhóc sai vặt Trường Phong bên người hắn là Tam lão gia lựa chọn tỉ mỉ, làm người vô cùng trầm ổn thông minh, lê chầm chậm bước chân, ánh mắt liền nhìn Thẩm Nguyên Ngọc.

Tạ Thuần hừ một tiếng: "Nếu không phải Tam hoàng tử muốn tìm ngươi hỏi thăm quân tình của quận Nghĩa Tương cùng Bắc Ngụy, ta tuyệt đối sẽ không bước vào cửa phòng biểu đệ một bước.”

Thẩm Nguyên Ngọc vốn định lập tức cáo từ đi ra ngoài, hiện tại lại không thể cứ như vậy mà đi. Trong lòng cũng không thể không thầm mắng Tạ Thuần nói chuyện quá khó nghe. Nam tử Tạ gia xưa nay nổi danh thiên hạ là ôn nhuận như ngọc, sao lại xuất hiện một quái thai như Tạ Thuần, hết lần này tới lần khác lão thái gia Tạ gia, cũng chính là tằng tổ phụ của Tạ Thuần lại rất sủng ái chắt trai này.

Thẩm Mộc đắc tội hắn, chỉ có thể chịu thiệt.

Thẩm Nguyên Ngọc liền bước nhanh tới, vỗ tay Thẩm Mộc một cái nói: "Tam ca, nào có ai đãi khách như huynh vậy." Bàn tay nhỏ bé ở trên móng vuốt thô to của Thẩm Mộc dùng sức nhéo một cái. Sau đó xoay người hào phóng chỉ vào ghế thái sư ở một bên nói: "Điện hạ cùng biểu ca mau mời ngồi! Biểu ca cũng biết tính tình tam ca má, biểu ca người như châu ngọc, có lẽ sẽ không tức giận người thẳng tính như Tam ca đâu!" Trước tiên chụp một cái mũ lớn cho Tạ Thuần đã!

Lại dặn dò Trường Phong nói: "Mau đi lấy lá trà Tam ca mang về từ quận Nghĩa Tương ngâm thành một bình trà đi, cho Điện hạ cùng biểu ca nếm thử một chút.”

Trường Phong vô cùng thông minh đáp một tiếng, đi ra ngoài pha trà.

Ánh mắt Tạ Thuần đột nhiên rơi vào trên người Thẩm Nguyên Ngọc, tràn đầy ý tìm tòi nghiên cứu. Trước đây hắn thường xuyên ra vào Tây phủ Thẩm gia, cô nương Đông phủ cơ bản đều đã gặp qua, bất quá hắn là nhân vật không ở cõi trần thế, nhìn mọi người đều dùng lỗ mũi mà nhìn, chỉ nhớ rõ Tứ tiểu thư Đông phủ là một người có nhan sắc cực kỳ xuất chúng, đối với Thẩm Nguyên Ngọc lại là một chút ấn tượng cũng không có.

"Biểu muội nói phải! Ta tự nhiên là sẽ không chấp nhặt tên biểu đệ đần này." Vừa nói vừa chậm rãi kéo một cái ghế ngồi xuống.

Thẩm Mộc bị hắn ta mắng là đần, sắc mặt tức giận tím tái, Thẩm Nguyên Ngọc đành phải véo hắn một cái, Thẩm Mộc cũng biết muội muội đây là vì tốt cho mình, đành phải miễn cưỡng nhịn xuống khẩu khí này.

Dữu Thiệu Uyên thấy thế cũng ngồi xuống ghế, hiện tại ngay cả hắn cũng sinh ra vài phần hứng thú với Thẩm Nguyên Ngọc.

Động tác nhỏ của Thẩm Nguyên Ngọc không thoát khỏi ánh mắt của hai người. Ánh mắt Tạ Thuần dính trên người Thẩm Nguyên Ngọc, khóe môi hắn cong lên, lộ ra nụ cười chiêu bài không có ý tốt: "Vừa rồi quên thỉnh giáo, biểu muội Nguyên Ngọc là người phòng nào, xếp hạng thứ mấy?”

Thẩm Mộc rốt cục không nhịn được: "Tạ Quý Bình, ngươi không cần khinh người quá đáng, có chuyện gì cứ hướng về phía ta, ngươi dám động một sợi lông của tam muội muội, ta không để yên cho ngươi đâu!" Tính tình Tạ Thuần hắn biết, làm việc luôn luôn không theo lẽ thường mà ra bài, xem ai không vừa mắt, nhất định phải chỉnh đốn một trận mới được.

Lần trước muội muội ruột thịt của Thẩm Mộc là Nhị tiểu thư Thẩm Nguyên Tư đắc tội hắn ta, cũng không biết Tạ Quý Bình cho Thẩm Nguyên Tư uống thuốc gì, Thẩm Nguyên Tư là một đại hoàng hoa đại khuê nữ, vậy mà bụng mỗi ngày càng thổi phồng lên như bong bóng, khiến cho rất nhiều người cho rằng nàng chưa lập gia đình mà đã mang thai. Vì chuyện này, Thẩm Nguyên Tư thiếu chút nữa đã thắt cổ tự sát.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tạ thị lại chỉ toàn tâm toàn ý che chở cháu trai này, Tạ gia chỉ bảo hắn quỳ vài ngày ở từ đường rồi qua loa bỏ qua.

Đây chính là một ma tinh không thể trêu chọc được. Thẩm Mộc tuyệt đối không muốn hắn nhớ thương Tam muội muội.
Chương trước Chương tiếp
Loading...