Cùng Người Thực Vật Đại Lão Liên Hôn Sau Hắn Tỉnh

Chương 20



Edit: Thiennguyetnguyet

Beta: Kiwi

Ngôn Hoài uống say, cái miệng nhỏ vẫn luôn bô bô nói không ngừng, chủ yếu là không biết sống chết mà liên tục chọc Cố Tiêu.

"Tiêu ca, em rất thích cơ bụng anh, em có thể sờ một lần nữa được không a." Không đợi Cố Tiêu lên tiếng, Ngôn Hoài liền trực tiếp nhào đến sờ soạng một hồi, trong miệng còn lải nhải, "Tiêu ca, xúc cảm thật tốt."

Ngôn Hoài do có hơi men trong người, toàn thân trên dưới đều rất nóng, tay Ngôn Hoài rất mềm mại, nóng nóng.

Lúc đụng vào, trong nháy mắt cơ thể Cố Tiêu như có một cổ điện chạy qua, cho đến khi cả cơ thể tê rần lên Cố Tiêu mới hoàn hồn.

Lúc này, không chỉ có cơ bụng Cố Tiêu cứng lên mà nơi nào đó cũng dựng thẳng.

Cố Tiêu cởi áo khoác khoác lên người Ngôn Hoài.

Vừa lúc Ngôn Hoài lộ mông, lộ ra cặp mông trắng như đôi chân, cảm giác lúc ẩn lúc hiện, thật sự là muốn đòi mạng người!

Cố Tiêu nhanh chóng bắt được đôi tay Ngôn Hoài còn sờ loạn trên người hắn, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn, lộ ra hơi thở nguy hiểm, "Ngôn Hoài, em có biết em đang làm cái gì không?"

Ngôn Hoài: "Em đang sờ cơ bụng anh nha, làm gì, không cho sờ hay sao, Tiêu ca anh thật keo kiệt, không cho sờ liền không sờ, hừ."

Nói thêm một chút, tiểu không lương tâm còn cảm thấy ủy khuất.

Cố Tiêu: "Ngày mai em còn có thể nhớ rõ chuyện phát sinh ngày hôm nay không, còn nhớ chính mình đã làm gì hay không?"

Ngôn Hoài lập tức làm bộ dáng tự hỏi thực nghiêm túc, lời thề son sắt, "Nhất định sẽ biết, trí nhớ em rất tốt."

Ngôn Hoài uống say không biết trí nhớ của mình như thế nào, nhưng thời điểm thanh tỉnh, trí nhớ của cậu phải nói là rất tốt, nếu không khi người khác thức khuya dậy sớm học tập, Ngôn Hoài chỉ xem một hai lần liền nhớ kỹ.

Cho nên thoải mái mà thi đậu đại học Yến Thành.

Quần áo to rộng trượt xuống, người Ngôn Hoài trông có vẻ nhỏ con, đặc biệt còn mở đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, vô cùng tín nhiệm người bên cạnh, lại không biết người bên cạnh đối bản thân có tồn tại loại tâm tư nào.

Là tâm tư muốn đem cậu hủy đi nuốt vào bụng!

Ngôn Hoài có làn da quá trắng, chỉ một chút va chạm trên cổ tay đã xuất hiện dấu vết hồng hồng.

Kỳ thật Cố Tiêu thật sự không dùng lực, chỉ là giữ không cho Ngôn Hoài lộn xộn mà thôi.

Lại không nghĩ vẫn là lưu lại dấu vết, một vệt màu đỏ trên làn da màu trắng, càng thêm chói mắt.

Đôi tay Ngôn Hoài bị giữ chặt, thế nhưng cũng không tránh thoát, còn ngoan ngoãn giao nộp đôi tay, "Tiêu ca, tư thế này còn có thể dùng cà vạt trói người, anh có muốn thử làm không?"

Nói xong đôi mắt liền nhìn chằm chằm cà vạt màu đen của Cố Tiêu.

Cố Tiêu:!!!!!!

Cố Tiêu bỗng nhiên cảm thấy cà vạt trên cổ áo làm hắn không có chút không khí nào, Cố Tiêu một tay kéo kéo cà vạt, cởi bỏ một nút thắt, nhưng cũng không cảm thấy hô hấp thông thuận.

Hắn thế mà thật sự nghe theo Ngôn Hoài nói mà tưởng tượng một phen, đôi tay Ngôn Hoài bị hắn dùng cà vạt trói lại, hắn hôn lên môi cậu, Ngôn Hoài chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, bị hắn hôn khóe mắt ướt át......

Cố Tiêu kịp thời gạt bỏ tưởng tượng, lại sợ rằng hắn sẽ không kiềm chế được mà xuống tay với cậu, nhưng cố tình Ngôn Hoài lại đem hai tay dâng lên, chờ hắn trói.

Cố Tiêu rũ mắt, "Không phải em muốn đi tắm sao, tôi đi xả nước ấm, em ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn chờ tôi, biết không? "

Vừa nghe cuối cùng cũng có thể tắm rửa, Ngôn Hoài quả nhiên không dây dưa về vấn đề trói tay này nữa, mông liền dính chặt ở trên giường, "Hảo, em sẽ ngoan ngoãn chờ Tiêu ca."

Cố Tiêu nhéo nhéo cằm cậu, "Ai, em về sau không được cùng người khác uống rượu."

Ngôn Hoài: "Vì cái gì?"

Cố Tiêu lẳng lặng nhìn cậu, "Nếu để cho người khác thấy bộ dáng người nhìn người mê này, tôi sẽ nổi điên."

Ngôn Hoài: "Em liền trộm uống."

Cố Tiêu: "Em dám.''

Ngôn Hoài hoàn toàn thả bay, "Nếu em dám thì sao."

Ánh mắt Cố Tiêu lập tức trở nên nguy hiểm, "Tôi sẽ hảo hảo trừng phạt em."

Ngôn Hoài hắc hắc cười hai tiếng.

Cố Tiêu quyết định không cùng Ngôn Hoài tiếp tục thảo luận vấn đề này, dù sao ngày mai khi tỉnh lại khả năng cậu sẽ không nhớ rõ.

Hắn đứng dậy đi xả nước ấm, Ngôn Hoài ở bên ngoài gọi, "Tiêu ca, em muốn ngâm bồn tắm."

"Hảo." Đối những gì Ngôn Hoài nói, Cố Tiêu đều đồng ý vô điều kiện.

Thời điểm bước tới phòng tắm, Ngôn Hoài đi đến trước mặt hắn, ngoan ngoãn ngồi ở phía trước.

Cố Tiêu: "Tôi ôm em đi vào?"

"Hảo a hảo a." Ngôn Hoài vươn hai cánh tay ra.

Toàn thân ngâm trong bồn tắm ấm áp, Ngôn Hoài giống như tiểu hài tử còn chơi trò tạt nước, bắn đến nỗi khắp nơi đều là nước, Cố Tiêu thật sự bất đắc dĩ.

Đầu tóc ướt át rơi rụng ở trên trán, khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút phấn hồng mê người, mờ mịt giữa làn hơi nước, Ngôn Hoài cười làm lòng người nào đó say, môi nhỏ dẩu lên, như là đang hôn.

Cố Tiêu trên người ướt một nửa, Ngôn Hoài còn đang cười, đưa ra lời mời làm Cố Tiêu cơ hồ khó có thể cự tuyệt, "Tiêu ca, anh có muốn tắm cùng nhau hay không a, nơi này rất lớn."

Cố Tiêu đóng cửa phòng tắm, đứng ở trên ban công thông khí, từng đợt gió lạnh thổi tới, thổi tan những tâm tư trong lòng hắn, hắn xoa xoa thái dương, đêm nay thật là......

Binh hoang mã loạn*, hắn thật sự đang binh hoang mã loạn.

(*) Thành ngữ tiếng Trung, ý nghĩa: rối loạn, hoảng loạn, nhốn nháo

Tưởng tượng nếu tối nay hắn không tới đón cậu, nếu như người khác đem cậu mang về phòng, như vậy......

Cố Tiêu thật sự không dám nghĩ.

Ở trên ban công, cảm xúc Cố Tiêu dần dần lắng xuống, nghe động tĩnh trong phòng tắm, từ khi hắn ra ngoài, trong phòng rất an tĩnh.

Trong lòng Cố Tiêu nhảy dựng lên, Ngôn Hoài chắc không phải là ngủ rồi đi, ngủ trong bồn tắm là chuyện rất nguy hiểm!

Hắn vọt vào trong phòng tắm, Ngôn Hoài lăn lộn cả đêm quả thực đã gục đầu ngủ bên cạnh bồn tắm rồi.

Hai cánh tay trắng nõn đặt cạnh bồn tắm, đầu nhỏ liền đặt trên cánh tay, một tư thế ngủ nhìn trông rất ngọt ngào.

Cố Tiêu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Tiểu không lương tâm chính là tới tra tấn hắn.

Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu, Ngôn Hoài không có phản ứng, cuối cùng cũng đã ngủ say.

Cố Tiêu vén tay áo lên, giúp cậu tẩy rửa, trong lòng hắn không có ý nghĩ khác, chỉ có một suy nghĩ là nhanh chóng đem Ngôn Hoài vớt ra, để cậu ngủ một giấc.

Khăn tắm to lớn bọc lên người cậu, lau khô thân mình, đặt ở trên giường.

Sau đó đi tìm áo tắm.

Trên giường, Ngôn Hoài cuộn thành cục bột trắng nho nhỏ.

Cố Tiêu chuyên tâm mặc áo tắm cho cậu, Ngôn Hoài ngủ thật sự quá ngoan, giống như trẻ con mặc cho Cố Tiêu đùa nghịch.

Sau khi mặc đồ chỉnh tề, Cố Tiêu cầm máy sấy, đem đầu Ngôn Hoài đặt ở trên đùi hắn, mở chế độ thấp nhất, tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngôn Hoài.

Tóc Ngôn Hoài rất mềm, thực thích, vừa mới sấy khô, tóc bắt đầu xoăn lại, Cố Tiêu nhịn không được xoa xoa tóc của cậu, xúc cảm như vậy thật sự rất tốt.

Tầm mắt Cố Tiêu cuối cùng dừng lại trên cổ tay Ngôn Hoài, dấu vết hồng hồng kia còn chưa biến mất.

Hắn thề, lúc ấy thật sự không có dùng sức.

Sau khi chăm Ngôn Hoài xong, Cố Tiêu mới tiến vào phòng tắm, cởi ra quần áo đã ướt từ lúc nào, lập tức gửi thông báo cho Trình Chiêu, kêu hắn ngày mai mang một bộ quần áo mới tới đây.

Người hắn ướt đến nỗi quần lót còn phải dùng quần lót sử dụng một lần chuẩn bị sẵn trong phòng.

Chỉ là kích cỡ không đúng, có chút chặt, mặc trên người Ngôn Hoài có vẻ thích hợp hơn.

Rửa mặt xong, Cố Tiêu mặc áo tắm dài ra ngoài, nhẹ nhàng nhấc chăn lên, nằm cạnh Ngôn Hoài, điều chỉnh tư thế một chút, bàn tay lướt qua, đem Ngôn Hoài ôm vào trong lòng.

7 giờ sáng hôm sau, Cố Tiêu tỉnh trước, Ngôn Hoài còn ở trong lòng ngực hắn, nặng nề ngủ.

Cố Tiêu hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, một lúc sau, Ngôn Hoài chậm rì rì tỉnh lại, theo thói quen tính cọ cọ đầu nhỏ, lông mi run rẩy quét trên cổ Cố Tiêu, cuối cùng Ngôn Hoài tựa hồ là phát hiện dị thường.

Bởi vì bàn tay cậu hạ xuống vuốt thứ gì, rất ấm áp?

Ấm áp!

Ngôn Hoài đột nhiên thông suốt, chính mình đang bị Cố Tiêu ôm trong ngực.

Hô hấp cậu ngừng một chút, đầu nhỏ nhanh chóng chuyển lên, Cố Tiêu đến đây lúc nào, tối hôm qua không phải cậu cùng Lý Sâm ở bên nhau ca hát chơi trò chơi sao, như thế nào lại nằm trong lòng ngực Cố Tiêu?

Ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn lại phòng, không phải phòng của cậu.

Cậu rốt cuộc trở về như thế nào?

Tâm trạng Ngôn Hoài có chút bối rối, trên đùi cảm giác được một đồ vật cứng rắn, mặt Ngôn Hoài liền đỏ, còn may Cố Tiêu vẫn chưa tỉnh.

Sau đó lại thấy quần áo trên người cũng bị đổi thành áo tắm, không phải là mình đổi đi, nếu không tại sao một chút ấn tượng mình đều không có.

Đối với sự tình phát sinh lúc tối qua, một chút ký ức Ngôn Hoài đều không có, thậm chí một chút ký ức nhỏ đều không có.

Cậu chột dạ chậm rãi từ trong lòng ngực Cố Tiêu thoát ra, kết quả vừa mới thoát được nửa thân, tay Cố Tiêu lôi kéo đem cậu ấn trong lòng ngực.

Ngôn Hoài cả kinh: "Tiêu ca? Anh tỉnh?"

Cố Tiêu sáng sớm tỉnh lại nên thanh âm có chút rầu rĩ, "Nên là tôi hỏi em mới đúng, em tỉnh?"

Ngôn Hoài bị ấn trong lòng ngực, cũng không tránh thoát, ngửa đầu nhìn Cố Tiêu, chiếc cằm soái khí, cùng với đôi mắt mê man vừa mới tỉnh ngủ, mũi cao cao.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Hoài nhìn thấy Cố Tiêu mới vừa tỉnh ngủ, tóc còn có chút hỗn độn, đáy mắt tựa hồ còn có một chút tối, dù vậy cũng khó nén được khí chất anh tuấn.

Thanh âm Cố Tiêu hơi khàn khàn càng thêm từ tính: "Còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua sao?"

Ngôn Hoài lắc lắc đầu, "Không nhớ rõ."

Cố Tiêu: "Ngày hôm qua em là lần đầu tiên uống rượu?"

Ngôn Hoài lại gật gật đầu.

Cố Tiêu: "Đầu còn đau không?"

Ngôn Hoài: "Không đau."

Ngôn Hoài lại tránh thoát một chút, Cố Tiêu không buông tay, Ngôn Hoài nhỏ giọng nói:" Tiêu ca, em muốn đi WC......"

Cố Tiêu rầu rĩ cười một tiếng, "Đi đi."

Ngôn Hoài mang đỉnh đầu trông như ổ gà bước vào phòng vệ sinh, vài giây sau, phòng vệ sinh truyền đến thanh âm vô cùng ảo não hối hận của Ngôn Hoài, a ~~~~*!

(* này là tác giả tự thêm vào nha)

Đúng vậy, Ngôn Hoài nghĩ tới, ký ức tối hôm qua trong WC lập tức nảy lên trong đầu.

A a a a a a!!!!

Cậu thế mà lại kêu Cố Tiêu giúp cậu kéo ra khóa...... Sau đó......

Nếu có thể, thật hy vọng hắn quên mất đoạn ký ức cảm thấy xấu hổ kia, thật hy vọng Cố Tiêu không ở trước mặt cậu nhắc tới, quá mất mặt!

Ngôn Hoài rửa mặt xong cọ tới cọ lui nửa ngày mới từ trong phòng vệ sinh bước ra, chính cậu cũng chưa phát hiện lỗ tai bắt đầu hồng một cách kỳ cục.

Cố Tiêu đứng ở ngoài ban công gọi điện thoại.

Hành lý của Ngôn Hoài đều ở trong phòng cũ, trên ghế chỉ có quần áo ngày hôm qua cậu cởi ra, ngửi một chút, còn có mùi rượu.

Thời điểm cậu còn rối rắm cầm quần áo ngày hôm qua, Cố Tiêu cúp điện thoại đi tới, "Đừng mặc, chút nữa sẽ có người đưa quần áo tới đây."

Ngôn Hoài: "Là Trình trợ lý sao?"

Cố Tiêu ừ một tiếng.

Ngôn Hoài: "Kỳ thật không cần phiền toái Trình trợ lý như vậy, trong hành lý có quần áo, em trở về mặc là được rồi."

Cố Tiêu nhướng mày: "Em định mặc áo tắm dài đi ra ngoài? Hơn nữa tôi cũng yêu cầu hắn mang quần áo tới đây."

Ngôn Hoài: "Em cùng Tiêu ca chờ Trình trợ lý."

Cố Tiêu cúi người xuống, nhìn thẳng cậu, mang theo ngữ khí không thể diễn tả, " Trong thời gian chờ, chúng ta có phải nên tính chuyện tối hôm qua?"
Chương trước Chương tiếp
Loading...